MỘT ĐỜI TRỌNG SINH MUỐN ĐƯỢC YÊN ỔN!


Lưu Lam Nhược nhìn một màn trước mắt, cảm thấy chỉ có thể cắn chặt lấy chuyện này không buông.
“Thưa Hoàng hậu nương nương, chuyện này thần nữ cũng không biết rõ.

Thần nữ không thể nào tự mình hại mình được.” Lưu Lam Nhược vô cùng khẩn thiết.
Phải nói cho đúng là lòng nàng ta bây giờ hoảng loạn vô cùng, nhưng cũng không thể trông cậy vào ai được nữa.

Chỉ cần chứng minh bản thân bị hại, lại là gánh thay Công chúa, ít nhất nàng ta còn chút giá trị.
Hoàng hậu cũng sẽ vì chuyện nàng ta chịu nạn thay Công chúa mà cho nàng ta một số lợi ích nhất định.

Hoặc may mắn hơn cũng có thể được phong Huyện chủ.
Lưu Lam Nhược nghĩ vậy thì cắn răng dập đầu, tỏ vẻ oan ức.
“Lưu tiểu thư, ngươi cứ dập đầu ở đây bổn cung cũng không thể làm gì được.” Hoàng hậu nghiêm giọng, sau đó ra hiệu cho Quế ma ma dừng hành vi của nàng ta lại.
“Lưu tiểu thư, Hoàng hậu đang cần hỏi rõ, là hãm hại hay có hành vi bất chính Hoàng hậu nương nương sẽ làm rõ cho người.

Huống hồ chuyện này còn liên lụy Công chúa, người cứ yên tâm.” Quế ma ma thận trọng khuyên giải.
Lưu Lam Nhược cũng không còn cớ để ép Hoàng hậu, đành ngoan ngoãn dừng lại, ánh mắt ngấn lệ như chịu oan ức ngập trời.
“Ngoài hai túi hương này ra thì còn gì không?” Hoàng Uyển Như lên tiếng.
“Bẩm Công chúa, ngoài túi hương này ra thì không có gì khả nghi cả.” Quế ma ma cẩn trọng bẩm báo.
Hoàng Uyển Như cười cười trong lòng, chính là màn này kiếp trước, chỉ là người đổi thành hai vị tiểu thư kia thôi.
Thuốc kia Lưu Lam Nhược hạ ở hoa cắm trong phòng, mà làm gì có ai kiểm tra hoa tươi cơ chứ.
“Ma ma chắc chắn đã kiểm tra kỹ?” Hoàng Uyển Như lại hỏi.
Lúc này Lý ma ma từ ngoài tiến vào bẩm báo.

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, có manh mối từ bình hoa này.” Lý ma ma vừa nói vừa bày ra bình hoa trước mặt mọi người.
Hoàng hậu nhíu mày, thủ đoạn này phải là ai mới nghĩ ra được chứ?
“Trong phòng Công chúa ngoài mùi hương túi hương kia pha cùng hương trên hoa này thì tạo ra một loại mê dược cực mạnh.

Chỉ là…” Lý ma ma nói đến đây hơi ngập ngừng.
“Nói tiếp đi.” Hoàng hậu nghiêm giọng.
“Thứ cho nô tỳ bạo gan suy đoán, nhưng những thứ này ở trong phòng Công chúa là muốn hãm hại Công chúa.” Lý ma ma nói xong thì quỳ xuống dập đầu.
Các mệnh phụ có mặt xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh, không ai dám lên tiếng.

Ai cũng suy xét lại tình hình, nếu bị lôi vào vòng ám hại này thì chết cũng không hết tội.
“Bổn cung hôm nay muốn xem là ai có lá gan đó.” Hoàng hậu tức giận, giọng nói uy nghiêm uy áp tứ phía.
Mọi người xung quanh đến thở cũng không dám thở.
“Mẫu hậu, nói vậy thì hai vị tiểu thư này là vì con mà bị hại rồi.” Hoàng Uyển Như bày ra vẻ mặt lo lắng.
Hoàng hậu nhíu mày, quả thực nếu hai người kia vì nữ nhi của mình mà chịu thiệt thì thật khó xử.
Vừa lúc này, cung nhân lại vào bẩm báo.
“Bẩm Hoàng hậu, phía sau phòng Công chúa phát hiện có một lệnh bài.” Nói xong cung nhân này dâng lên lệnh bài rồi lui xuống.
“Lưu Lam Nhược, ngươi còn gì để nói không?” Hoàng hậu tức giận ném lệnh bài xuống chân nàng ta.
Lưu Lam Nhược nhìn thấy lệnh bài thì chấn động không ít, chẳng phải lệnh bài này đang ở phòng mẫu thân sao, sao lại ở đây chứ?
“Thần nữ… Thần nữ… không biết chuyện này.

Xin Hoàng hậu minh xét.” Lưu Lam Nhược nước mắt lã chã, dập đầu sát đất.

“Hừ, lệnh bài Thượng thư phủ Lưu gia lại ở gần phòng Công chúa, đừng nói là ngươi không biết, dù không biết thì Lưu gia ngươi cũng phải giải thích cho ta.” Hoàng hậu uy áp quần phương.
Có rất nhiều mệnh phụ âm thầm may mắn vì không đứng ra nói gì.

Lúc này dù là nói gì cũng rước họa vào thân.
“Mẫu hậu bớt giận.

Dù sao cũng là chốn Phật tự, không nên náo động, chuyện này cứ chờ hai vị này xuống núi về phủ.

Chờ sau khi kết thúc cầu an để Phụ hoàng xử trí, chuyện này nặng cũng liên quan đến hoàng thất, nhẹ cũng là mưu hại Công chúa.” Hoàng Uyển Như quy củ hành lễ, điềm tĩnh nói.
Chính nàng đang nhắc nhở Hoàng hậu, chuyện này lớn hay nhỏ do Phụ hoàng quyết định.

Huống hồ, hiện tại có tra hỏi cũng không phải cách hay.
“Người đâu.

Đưa hai vị tiểu thư này về phủ, truyền tin báo tình hình cho Hoàng thượng.” Hoàng hậu ra quyết định.
Các vị mệnh phụ phu nhân ở đây càng gấp trong lòng, phải báo với người nhà, nếu có sai sót thì họa ập tới không chừng.


Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong mọi người đã bị Hoàng hậu cảnh cáo.
“Các vị ở đây thấy cũng thấy rõ.

Chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, nếu ta nghe tiếng gió nào…” Hoàng hậu dừng lại liếc nhìn mọi người cũng không nói hết.
“Chúng thần phụ cẩn tuân theo lời của Hoàng hậu nương nương.” Mọi người đồng loạt quỳ xuống.
“Cũng đã trễ rồi, các vị về nghỉ ngơi đi.

Công chúa tối nay ở lại với ta.” Nói xong Hoàng hậu xua tay ý muốn tiễn khách.
Hoàng Uyển Như biết nếu cứ giằng co như vậy cũng không phải là cách, cứ giao cho Phụ hoàng xử lý vẫn hơn.

Suy cho cùng nàng chỉ là một Công chúa cũng không có quyền phán xét quá nhiều.
Mẫu hậu nàng cũng không thể một phút chốc mà tra chân tướng xử lý, vẫn phải chờ đợi.

Vậy chi bằng cho bọn họ chờ đợi trong lo sợ đi.
Có điều chuyện lệnh bài kia là sao? Nàng nhớ rõ xung quanh đều không có, sao lại xuất hiện lệnh bài kia.
“Như nhi, nguy hiểm quá rồi.

Nếu không phải con tới chỗ ta, thì có lẽ…” Hoàng hậu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhìn thấy từng thủ đoạn tinh vi kia, Hoàng hậu lại càng đau lòng.

Bà biết bà không thể bảo bọc mãi mãi cho nữ nhi này.
Chỉ là một Công chúa mà thôi, họ cũng không bỏ qua, lại dùng thủ đoạn hèn hạ bậc này, Hoàng hậu như bà trong mắt họ là gì chứ?
“Mẫu hậu, đừng lo lắng.

Sau này nữ nhi nỗ lực hơn nữa, tuyệt đối không cho ai hãm hại mình.” Hoàng Uyển Như an ủi Hoàng hậu.
Dù là Hoàng hậu cao cao tại thượng thì sao chứ? Bà vẫn là một mẫu thân yêu thương hài tử của mình, bà chỉ mong nữ nhi được yên bình qua ngày.
Công chúa cũng không phải là Thái tử, càng không tranh giành gì, vậy mà đám người kia từng bước kéo nàng vào.

Quế ma ma cùng Lý ma ma nói đúng, dù bà có làm gì đi nữa nếu họ muốn ra tay thì có ngàn cách.

Bà cũng không thể lường hết được, chợt nhớ tới thủ đoạn hôm nay của bọn người kia, Hoàng hậu lại tỏa ra sát khí.
“Quế ma ma, truyền tinh cho Tạ gia, nói với phụ thân ta chờ sau khi lễ cầu an kết thúc bảo ông ấy muốn hồi phủ thăm nhà.” Hoàng hậu làm ra quyết định, trong lòng bà đã có quyết sách.
“Mẫu hậu, người cũng thấy rõ, họ quá to gan.

Đến Công chúa họ cũng không xem ra gì.

Nữ nhi thỉnh cầu Mẫu hậu một hai chuyện.” Hoàng Uyển Như lùi ra một chút rồi quỳ xuống hành đại lễ, cúi thấp người.
“Như nhi, con làm gì vậy? Đứng lên đi, chuyện gì cứ nói, không cần phải làm thế.” Hoàng hậu lúng túng vì lần đầu tiên nữ nhi làm như vậy.
“Nữ nhi muốn Mẫu hậu đồng ý cho nữ nhi cùng Thái tử ca ca theo học ở chính viện.

Đồng thời, nữ nhi muốn theo Thái y học phân biệt các loại thuốc, cũng muốn học chút công phu.

Nữ nhi biết chuyện này là quá phận, nhưng nữ nhi không muốn sau này sẽ bị người hãm hại mà chỉ ngồi đó chờ đợi người khác cứu hay chờ ăn may.” Nói xong Hoàng Uyển Như dập đầu.
“Mong Mẫu hậu chấp nhận lời thỉnh cầu của nhi thần.”
“Con…” Hoàng hậu khó xử.
Từ trước đến nay chưa có tiền lệ Công chúa được học ở chính viện, còn chuyện học y thuật cùng công phu kia cũng đã từng nhắc qua.

Nhưng bà không muốn, Công chúa thân phận cao quý sao có thể lăn lộn với đám người kia.
“Mẫu hậu, người cũng thấy hôm nay, nếu như…” Hoàng Uyển Như hiểu rõ Mẫu hậu đang do dự..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi