MỘT ĐỜI TRỌNG SINH MUỐN ĐƯỢC YÊN ỔN!


Sau khi Hoàng Uyển Như rời khỏi, Hoàng Hậu có chút đăm chiêu.

Trước giờ nữ nhi của bà luôn được bao bọc che chở, thủ đoạn đen tối, dơ bẩn kia chắc chắn không bao giờ nữ nhi nhận ra được.
Dù Lý ma ma có dạy bảo vài ngày thì cách để nhìn thấy rõ từng thủ đoạn nho nhỏ không phải là đơn giản.

Cả bà cũng phải trải qua nhiều lần chịu thiệt mới học khôn được.
Vậy chỉ có thể những người kia quá mức làm càn, ỷ vào dung túng mà không kiêng dè, đến cả nữ nhi ngây thơ vô tri cũng có thể thấy thì bà không thể để im được rồi.
“Thiết Tử, đến Đông cung truyền lời với Lý ma ma, quan sát cho kỹ chớ vội gây động tĩnh, ngày mai đến tìm ta.” Hoàng hậu quyết định, để Lý ma ma xem xét tình hình.

Lúc đó muốn hành động cũng không muộn.
“Vâng.” Thiết Tử cúi đầu nhanh chóng đi làm việc.
Bà day day thái dương, cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Quế ma ma tiến đến xoa bóp cho Hoàng hậu, cảm giác có chút đau lòng: “Hoàng hậu, người đã quá cực khổ rồi.”
“Người người nhìn vào ta, luôn thấy Tạ gia ta phong quang vô hạn, chỉ thấy một Hoàng hậu được thịnh sủng không suy.

Nào ai biết trong thâm cung làm sao mà không tranh đấu?” Hoàng hậu xoa xoa mi tâm, cảm giác vô cùng mệt mỏi.
“Nhưng ta chỉ là không muốn hài tử của ta cũng sẽ cuốn vào tranh đấu dơ bẩn kia.

Tay ta không dính máu sao? Chỉ là chuyện năm đó…” Hoàng hậu dừng lại, nhìn Quế ma ma: “Là ta sai sao?”
Nhìn Hoàng hậu bi thương như vậy, Quế ma ma cũng không đành lòng, bà tiếp tục xoa đầu cho Hoàng hậu, chậm rãi nói: “Chuyện năm đó, nếu không phải là Hoàng hậu ra tay quyết tuyệt, thì có lẽ giờ đây Thái tử cùng Công chúa sẽ không ở trước mặt người mà vui vẻ nữa.


Có điều…”
“Quế ma ma, giữa ta với ngươi trước là thân phận chủ tớ, sau xem như người thân.

Bên cạnh ta cũng chỉ Lý ma ma cùng ngươi.

Có gì mà không thể nói chứ?” Hoàng hậu ngây người.
Nhìn Hoàng hậu dằn vặt bản thân vì sự tình năm đó, Quế ma ma lại vô cùng cảm thán: “Thật ra, người cũng không thể bảo vệ Thái tử cùng Công chúa một đời được.

Chỉ có bản thân họ mới có thể tự bảo vệ họ tốt nhất thôi.

Hoàng hậu, người cũng hiểu rõ, cuộc sống ở trong cung cấm này sao có thể tồn tại sự an toàn tuyệt đối.”
Quế ma ma dừng một chút, quan sát nét mặt Hoàng hậu cẩn thận, lại nói tiếp: “Hoàng hậu, người cảm thấy cung cấm an toàn sao? Người dụng tâm lương khổ, bày bố hết thảy, thì những kẻ khác cũng dốc lực sắp đặt lại.

Nô tỳ mong Hoàng hậu suy nghĩ, cũng là vì Thái tử cùng Công chúa.”
Vẻ mặt Hoàng hậu càng trầm xuống, Quế ma ma nói không sai, chỉ là bà không nỡ nhìn nhi tử cùng nhi nữ của mình phải cuốn vào vòng xoáy kia.

Nhưng nếu không để bọn chúng nhận ra, tự có cách phòng vệ, e là…
Nghĩ vậy, Hoàng hậu lại phân phó cho thân tín đi thăm dò mọi động tĩnh khác thường ở Đông cung và cung Phúc Kiến.
Hoàng Uyển Như bên này thông thả về lại cung Phúc Kiến, thời gian này nàng không có ý định ra khỏi cung.

Một đám lang sói ngoài kia đang chờ nàng, hiện tại nàng còn chưa đủ tự tin để một thân một mình chống lại bọn họ.

Chưa kể sắp tới theo trí nhớ kiếp trước, nàng sẽ thay mặt Mẫu hậu đến Tĩnh Thanh Tự cầu phúc, chính nàng mang theo Lưu Lam Nhược, rồi tại đây gặp được Phong Hạo Nguyên.
Còn có, tại Tĩnh Thanh Tự, nàng lại bị Lưu Lam Nhược hủy đi thanh danh, gán ghép cùng Phong Hạo Nguyên.

Khiến cho nàng cập kê phải gả vào Phong gia, chính vì sợ nữ nhi khổ cực, không ít lần Mẫu hậu ép buộc Phụ hoàng nâng đỡ Phong Hạo Nguyên.

Cũng từ đó mà gây mâu thuẫn cho cả Phụ hoàng cùng Mẫu hậu.
Kiếp này nàng phải chuẩn bị thật tốt, Lưu Lam Nhược hay Phong Hạo Nguyên cũng đừng mơ thoát khỏi tay nàng.

Chẳng phải họ luôn rỉ tai nàng, phải buông bỏ quyền lực, phải dịu dàng, phải thoát tục, đó mới là phong phạm Thiên gia.
Nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại, không quyền thế nàng chỉ như con rối.

Họ lấy nàng ra làm nơi cầu quyền lợi lại bảo nàng buông bỏ quyền lợi.
Quá mức nực cười!
Mãi miên man suy nghĩ, nàng va phải một người.

Vì cú va chạm mạnh, Hoàng Uyển Như có chút lảo đảo, nhưng nàng rất nhanh lấy lại thăng bằng.
“To gan.

Sao lại không có mắt như thế.” Tiếng quát của tỳ nữ làm cho Hoàng Uyển Như thanh tỉnh một chút.
Hoàng Uyển Như trưng ra bộ dạng bất cần, phong thái quy củ, nhíu mày nhìn thẳng vị trước mặt.


Một cô nương gia khí chất thanh thuần, váy áo trắng, eo mang ngọc bội, tóc búi gọn điểm xuyết trâm cài hoa lê.

Cảm giác như làn gió mát thổi ngang qua, mang theo hương hoa lê nhàn nhạt.
“To gan? Trong cung này chưa ai dám lớn tiếng với ta như thế đâu.” Giọng điệu có chút mỉa mai nhìn về phía vị cô nương kia, Hoàng Uyển Như cảm giác người kia nhìn rất quen mắt, nhưng nàng không nhớ đã gặp qua ở đâu.
Tỳ nữ tiếng lên định nói lý thì bị chủ tử của mình kéo lại.

Vị cô nương này chính là Thiếu Thái Nguyệt, đích trưởng nữ của Quận vương, cũng chính là một tiểu thư khuê các có gia thế.
“Xin bỏ qua cho tỳ nữ vô lễ.

Không biết vị này là…” Thiếu Thái Nguyệt nói năng có lễ, lời nói nhún nhường, Hoàng Uyển Như cũng không định làm khó.
“Ta nói các ngươi nha, trong cung này đi một bước là đụng phải quý nhân.

Tốt nhất đừng đi lung tung.” Thực sự Hoàng Uyển Như có lòng tốt khuyên can, chỉ không ngờ vào tai đối phương lại ra ý khác.
“Vị này, ta cùng tỳ nữ cũng chưa đến mức đắc tội ngươi.

Cũng cảm tạ lời kia của ngươi.” Thiếu Thái Nguyệt cẩn trọng lên tiếng.
Đúng là dòng dõi thư hương, Thiếu Quận vương xuất thân thư hương, cưới quận chúa Hoàng Tiệp Lạp, chỉ có một đích nữ Thiếu Thái Nguyệt.

Hôm nay vào cung lẽ ra là Thiếu Quận Vương định sẽ xin sắc ban cho Thiếu Thái Nguyệt là huyện chủ hoặc quận chúa, muốn ngày sau gả đi phong quang một chút.
“Được.

Biết là tốt.” Hoàng Uyển Như đang định đi tiếp, thì tỳ nữ ban nãy lại lớn tiếng chỉ trích.
“Dù người là quý nhân nơi nào, đụng trúng người khác nào có đạo lý không tạ lỗi mà cứ thế đi? Người trong cung lại thiếu quy củ thế sao?” Tỳ nữ lớn tiếng như hợp tình hợp lý mà nói.
Vốn dĩ Hoàng Uyển Như cũng không muốn chấp nhặt, nhưng nghe tới câu sau đuôi mày nàng nhíu chặt.


Chủ tử cao lãnh thoát tục, nô tỳ lại hung hăng càn quấy.

Đây chẳng phải là do chủ tử dung túng mà thành, muốn mượn cớ nô tỳ không biết mà gây sự nói thay mình, còn bản thân đứng ra làm một nữ tử thiện lương.
Xem ra những gì Lý ma ma nói là thật rồi, nàng còn định yên ổn vài hôm, rắc rối vẫn là cứ có chân tìm đến.
“Hỗn xược.

Chủ tử nhà ngươi không lên tiếng, từ khi nào một tỳ nữ thay chủ tử làm chủ rồi? Cung quy có quy củ của cung quy, còn các người ta nghĩ vẫn chưa hiểu hết cung quy là gì đâu.” Hoàng Uyển Như nghiêm chỉnh, tư thế cùng bộ dáng toát lên áp bức.

Khí chất vương giả từ trong xương, lời nói uy nghiêm, không cho người khác dám nhìn thẳng.
Thiếu Thái Nguyệt nhíu mày: “Vị này, tỳ nữ nhiều lời kính mong bỏ quá cho, chẳng hay người là…”
Nghe câu này, Hoàng Uyển Như lóe lên ý cười, chẳng phải cô nương gia thích giả vờ thanh cao, yểu điệu sao, ta đùa chết ngươi.
“Nhìn vị tiểu thư đây hẳn là xuất thân thế gia.

Tiểu thư chắc cũng hiểu cái gì gọi là lễ tiết đi.” Ánh mắt Hoàng Uyển Như xoáy sâu vào Thiếu Thái Nguyệt, tỳ nữ bên cạnh lại càng chướng mắt.
Nàng ta nghĩ, trước giờ tiểu thư nhà mình luôn thiện lương yếu mềm, ai cũng bắt nạt được lại càng làm tỳ nữ kia sinh lòng bảo hộ.
Thiếu Thái Nguyệt nghe lời nói vừa uy nghi vừa có chút giễu cợt làm cho nàng ta cảm giác người trước mặt như là một vị đại nhân nào đó, nhưng nhìn kỹ cũng chỉ là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, cùng lắm chỉ là phân vị Công chúa.
“Tiểu nữ Thiếu Thái Nguyệt, đích trưởng nữ của Quận Vương phủ.” Nghe đến cái tên này, Hoàng Uyển Như chợt nhớ nàng từng nghe danh tiếng nàng ta.

Thùy mị, dịu dàng, thanh thoát khí chất thiên tiên.

Luôn là tấm gương cho các cô nương khác noi theo.
Thì ra cũng chỉ là…
Lý ma ma nói quả không sai, nữ nhân thế gia có ai là thật sự thanh thuần..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi