MỘT ĐỜI TRỌNG SINH MUỐN ĐƯỢC YÊN ỔN!


Hoàng Uyển Như trong lòng có dự tính, nàng ta muốn thành Quận chúa phong quang vô hạn sao? Chờ đó, nàng sẽ dập tắt cái gọi là phong quang kia.
Thiên Thiên thấy ánh mắt Công chúa liền hiểu ý: “Công chúa, nào có, rõ ràng nàng kia không hành lễ, còn để tỳ nữ vô lễ với Công chúa.

Sao lại là Công chúa quá đáng? Kính xin Hoàng thượng làm chủ cho Công chúa.”
Vừa nói vừa quỳ xuống.
Lúc này, Tề Lâm Đế nhíu mày, từ khi nào nữ nhi bảo bối của ông phải dùng đến cách kẻ tung người hứng để kể khổ thế này?
Tề Lâm Đế liếc cũng không thèm liếc, trực tiếp nói thẳng: “Đừng đóng kịch trước mặt trẫm, từ khi nào con lại biết bày ra màn kịch vụng về như thế này, có gì nói thẳng.”
Lời nói này vừa hay hợp ý nàng, vụng về này cũng do nàng cố ý.

Càng vụng Phụ hoàng càng đau lòng cho nữ nhi này, càng cảm thấy nàng là vì người mà suy nghĩ.
“Phụ hoàng… người ta là… quy củ… Hoàng nhi trước giờ, không bị như vậy.

Nàng ta huênh hoang, nghĩ rằng hoàng nhi chỉ là Công chúa của tần phi nào đó.

Hoàng nhi chỉ là… nghĩ… dù là Công chúa của tần phi… cũng là… con cháu Thiên gia, làm sao mà có thể bị một tiểu thư thế gia trèo đầu cưỡi cổ.” Giọng nói nghẹn ngào, vô cùng chân thật.
Sau đó, nàng ngước ánh mắt ửng hồng như sắp khóc, giả vờ đã lấy lại bình tĩnh, điềm tĩnh nói: “Hoàng nhi tự biết bản thân nhiều năm qua ngu xuẩn, đánh mất phong phạm vương giả.

Nhưng nàng ta có được phong làm Quận chúa thì cũng thua xa Công chúa, sao lại để một nô tỳ sỉ nhục hoàng nhi chứ? Cũng là nàng ta không biết hoàng nhi là Công chúa Uyển Như, nếu biết chắc sẽ không…”

Tề Lâm Đế sắc mặt đại biến, âm trầm hơn nữa: “Nàng ta nói thế nào? Con cứ tường tận nói ra… Trẫm chống lưng cho con, còn không được sao?”
Không thể trách Tề Lâm Đế dung túng Hoàng Uyển Như.

Đây là đứa bé mà ông cùng Hoàng hậu khó khăn mới có được, bao lần bị hãm hại, sinh ra lại yếu ớt.

Lớn một chút lại bị bọn thế gia lôi kéo, học đòi cái gì mà thanh cao, khó khăn lắm mới có chút phong phạm nhà vương, giờ lại bị người khác làm cho khóc ra nông nỗi này.
Phụ thân trong thiên hạ ai mà không có lòng bảo bọc nữ nhi, là đế vương cũng thế mà thôi.

Ngoài ra còn có nguyên nhân khác, năm đó nữ nhi của ông ra đời, cao tăng Tĩnh Thanh tự đến cầu phúc, có nói qua với ông số mệnh Công chúa trải qua thăng trầm, muôn phần đau khổ, nhưng cũng chỉ có Công chúa có thể cứu giúp Tề Lâm quốc vào lúc đại nạn.
“Thiếu tiểu thư đó được phong Quận chúa khi nào thì hoàng nhi không biết.

Nhưng nàng ta giả vờ giả vịt, trong sáng ngoài tối nói hoàng nhi nào là không rộng lượng, hoàng nhi tức giận thì nàng ta thỉnh an qua loa cho có.

Tỳ nữ kia thì hung hăng nhất mực.

Hoàng nhi tức giận phạt nàng ta quỳ một canh giờ rồi.” Hoàng Uyển Như trình tự ngắn gọn thuật lại, tuy là thêm thắt nhưng đều là sự thật, chỉ là Thiếu Thái Nguyệt là ẩn ý nói qua, còn nàng là kể thẳng sự tình mà thôi.
Tề Lâm Đế bên này còn đang trầm tư, chuyện Quận vương xin gia phong Quận chúa cho Thiếu Thái Nguyệt chỉ vừa mới đây, mà ông còn chưa kịp nói với ai.

Quận vương cũng chỉ vừa mới lui tới thỉnh an Hoàng hậu, chưa ra khỏi cung đâu.
“Phụ hoàng… người có thể để hoàng nhi… học võ được không? Hoàng nhi không cần quá cao thâm, chỉ cần tự bảo vệ bản thân là được, cũng không vô dụng như đêm bị ngã hồ Bạch Nguyệt, càng không vô dụng tới mức bị đụng thiếu chút té ngã kia.

Ít ra là bảo vệ một thân toàn vẹn nha.” Được đà, nàng càng nói tiếp, tiện nhắc Phụ hoàng lại chuyện bị hại, càng nhắc Phụ hoàng nhớ rằng hoàng nhi của ngài là bị người ta khi dễ, còn có thể bị người ta tính kế.
“Con hồ nháo rồi.” Tề Lâm Đế cũng hơi trách móc.
“Phụ hoàng, nhi thần là biết sai… hay là Phụ hoàng cùng nhi thần tới cung Mẫu hậu một chuyến… nhi thần… muốn…” Hoàng Uyển Như giả vờ sợ hãi.
“Sao rồi? Sợ Mẫu hậu trách phạt chuyện Thiếu tiểu thư?” Tề Lâm Đế giãn mày nhìn nữ nhi của mình.
Nàng như đã đánh trúng mục đích, vui vẻ nói: “Phụ hoàng anh minh thần võ…”
“Đi đi, ta đi cùng con.” Tề Lâm Đế cũng theo ý nàng.
Nàng biết rõ, chuyện Thiếu tiểu thư kia quỳ không thể lâu, dù gì nàng ta vẫn là đích nữ của Quận vương.

Vuốt mặt nể mũi nha, nhưng mệnh lệnh Công chúa không thể rút là rút được.

Dù gì cần có Mẫu hậu ra mặt.
Mà cái chính hơn nàng muốn chính là Phụ hoàng có thể đi ngang qua chỗ Thiếu tiểu thư quỳ, nàng tin Thiếu Thái Nguyệt không thể quỳ tới một canh giờ.

Một thân hồng y lôi kéo, một đế vương oai nghiêm giờ lại thành phụ từ nghe Công chúa ríu rít nói chuyện.

Khung cảnh vô cùng hài hòa.
“Công chúa, dường như Thiếu tiểu thư đi rồi… còn chưa tới một canh giờ.” Thiên Thiên cố ý lên tiếng nhắc Công chúa, nhưng giọng vừa đủ lớn, Tề Lâm Đế nghe vô cùng rõ ràng.

Trong lòng ông có chút không vui, tuy nói là chuyện này không cần làm to lên, dù gì cũng là người trong hoàng thất.
Nhưng một tiểu thư thế gia chưa có phẩm cấp lại khinh thường mệnh lệnh Công chúa lại là chuyện khác, dù là vị Công chúa nào đi nữa cũng là con cháu Thiên gia.

Đây là quá mức tự phụ rồi sao?
Có lẽ mấy năm nay ông đã quá mức nể trọng họ, mới làm cho bọn họ có cái suy nghĩ hoàng quyền dễ dàng đùa cợt rồi chăng.
Hoàng Uyển Như xua tay, làm bộ dạng không quan tâm: “Mặc kệ nàng ta, ta nhìn thấy phiền, đỡ mất công ta lại bị răn dạy, nàng tự đi cũng tốt.


Câu nói này như có như không ám chỉ, một Công chúa cũng phải nhìn trước nhìn sau sợ sệt khi phạt tiểu thư thế gia sao? Từ khi nào hoàng quyền lại mất đi chỗ đứng vậy?
Tề Lâm Đế âm thầm quyết định cần nói chuyện với Hoàng hậu, cũng là có quyết sách riêng của bản thân.
Nhìn vẻ mặt của phụ thân, nàng cảm thấy đã đạt được mục đích, cũng không nói thêm, chỉ kể những chuyện vui làm dịu bầu không khí.

Đế vương ở ngôi cao, dù động tĩnh nhỏ cũng sẽ đề phòng, nàng chỉ cần đánh động một chút, đủ để Phụ hoàng nhìn thấu.
Thế gia, thư hương, nàng quyết cho bọn họ bị đè bẹp.

Đời trước lợi dụng nàng tốt lắm mà, đời này nàng thề cho từng kẻ chết không biết tại sao mình lại chết.
Thái Thượng cung.
Hoàng hậu nghe thông truyền, nhanh chóng đứng lên hành lễ.
Nhưng đã được Tề Lâm Đế đi nhanh tới đỡ dậy: “Chỉ có người nhà, không cần đa lễ.”

Thấy nữ nhi của mình cũng đi theo phía sau, bà càng thả lỏng: “Con thích màu đỏ? Vài ngày rồi chỉ thấy con mặc hồng y.”
“Đúng a, nhi thần rất thích nha, còn muốn mỗi loại vải một màu đỏ, mẫu đơn cũng phải đỏ rực.

Đặc quyền phụ thân cùng Mẫu hậu cho con, con phải tận dụng.” Hoàng Uyển Như hợp tình hợp lý đáp.
Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng, thâm ý cùng nhau cười tươi.
Đúng vậy nha, trong hoàng cung chỉ có Hoàng hậu mới được dùng y phục màu đỏ thuần túy, còn các phi tần Công chúa chỉ có thể dùng màu hồng, hoặc màu đỏ nhợt nhạt thêu hoa văn khác biệt.
Mẫu đơn chỉ dùng cho đích Công chúa, đích nữ thế gia.

Mẫu đơn đỏ càng chỉ dùng cho Hoàng hậu và Công chúa do hoàng hậu sở sinh.
Chính vì vậy việc mặc y phục đỏ thuần là đặc quyền của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đối với Hoàng Uyển Như, đây cũng là thể hiện quyền lực.

Trách là trách Thiếu tiểu thư kia còn chưa nhìn kỹ y phục cùng hoa văn y phục người ta, tự cho mình thông minh mà thôi.
“Phụ tử hai người sao lại cùng lúc đến đây…” Hoàng hậu Tạ thị nhìn qua nàng một chút, hơi nhíu mày: “Có phải lại gây chuyện.”
“Cũng không gọi là gây chuyện…” Tề Lâm Đế đột nhiên ngắt lời.
Sau đó, Tề Lâm Đế cũng thuận tiện ra lệnh: “Gọi Thái tử tới cùng dùng thiện đi.

Hiếm khi cả nhà bốn người cùng ngồi với nhau.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi