MỘT ĐỜI YÊU NÀNG

Cũng đã một tháng trôi qua Lam Tịnh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, điều này làm Thúc Đình và Ngô Thương khá lo lắng nhưng chịu thôi, tỉnh lại hay không đều dựa vào ý chí của Lam Tịnh, bọn họ không can thiệp được. Dương Ninh Mẫn nửa tháng trước còn rất hay lui tới chăm sóc cô nhưng dạo gần đây số lần đến rất ít bởi vì nàng còn giúp phụ hoàng và thái tử đối ngoại với các nước, còn chuẩn bị thuyền ngựa, lương thực để tiễn hoàng đế các nước về, nên thời gian không có để thăm Lam Tịnh.

Các nước có hoàng đế đến hầu như đều quay về không ở lâu, chỉ để lại các sứ thần mình tiếp tục ngoại giao, hiện tại chỉ còn vua Anh Quốc ở lại Đại Lục.

----------------Thanh lâu--------------

Trong căn phòng xa hoa của thanh lâu, ba nam tử cùng các mỹ nhân đang uống rượu, vui đùa.


"Phò mã vẫn chưa tỉnh?" Phác Thiên Liên hướng Phác Thiên Thụy hỏi.

"Vẫn chưa tỉnh" Phác Thiên Thụy cung kính trả lời.

"Tốt, con nên nhớ dù gϊếŧ hết người hoàng tộc thì vẫn không được gϊếŧ chết Lam Tịnh, có biết chưa?" Phác Thiên Liên lộ vẻ hung ác nói.

"Tại sao lại không gϊếŧ chết hắn? Hắn còn sống thì kế hoạch chúng ta bị phá sản thì sao? Còn nữa, các ngươi đã hứa với ta là không được làm hại đến trưởng công chúa. Vậy mà lần trước không có phò mã thì nàng ấy đã..." Bắc Ảnh Gia tức giận nói.

"Điện hạ bớt giận là Thụy nhi hồ đồ không hiểu chuyện. Còn lý do không được gϊếŧ hắn thì rất dài" Phác Thiên Liên hướng Bắc Ảnh Gia lấy lòng.

"Dài cũng phải kể cho ta nghe" Bắc Ảnh Gia vỗ bàn nói.

"Trên người của Lam Tịnh có tín vật của ân nhân Phác gia, người này rất đặc biệt nên đụng vào. Người của Phác gia từng thề dù có diệt cả giang sơn này thì cũng không được đụng vào người này và những người có tín vật của người này" Phác Thiên Liên giải thích.


"Cha, nhưng nếu hắn không chết thì không phải rất khó khăn để thực hiện sao?" Phác Thiên Thụy cũng đã từng nghe đến nhưng không ngờ tên phò mã lại có tín vật của người đó.

"Phò mã là người thông minh, là nhân tài hiếm có. Nếu sau này con quy phục hắn về phe mình thì không phải con như hổ mọc thêm cánh sao"

Phác Thiên Liên cũng đã tính toán đến, có Lam Tịnh bên mình, thì ngôi vị đó không phải càng được vững chắc sao. Phác Thiên Thụy dù không cam tâm nhưng vẫn ậm ừ nghe theo cha.

"Ta không cần biết hắn như thế nào. Nhưng nếu hắn dám cản trở ta có công chúa thì dù hắn là con thiên tử ta cũng sẽ gϊếŧ" chuyện của Phác gia, Bắc Ảnh Gia không quan tâm hắn chỉ cần nữ nhân đó là được.

Phác Thiên Liên gật đầu cho qua chuyện rồi bàn bạc kế hoạch, ngày giờ thực hiện, hắn rất nôn nóng chiếm được ngôi vị đó rồi.


Ba người bàn bạc hăng say đâu hay biết có người nữa đã nghe hết. Hai ám vệ ngồi trên mái nhà vừa uống rượu vừa nghe cuộc nói chuyện của ba người bên dưới. Chờ đến khi phía dưới phát ra những âm thanh ám muội thì hai người mới rời khỏi.

Phía dưới kĩ nữ rót rượu cũng âm thầm cong môi, sau khi nghe xong nàng ta lẳng lặng rời đi còn căn dặn người của mình trong lúc đó hãy moi móc thêm thông tin.

------------------Tửu lâu-----------------

Trên góc lầu của tửu lâu có một nhóm người đeo mũ vành ngồi đó. Có bốn nữ nhân và hai nam nhân, ai cũng nam thanh nữ tú rất thu hút ánh nhìn nhưng đáp lại ánh mắt đó là những cái nhìn đầy sát khí.

"Sở tỷ tỷ, tên kia vẫn chưa tỉnh lại sao?" nam nhân ngồi đối diện hỏi.

"Vẫn chưa. Hắn nhìn rất nặng, dù vết thương không quá sâu nhưng mất máu nhiều nên đến giờ vẫn chưa tỉnh" nữ nhân đó liền trả lời.
"Tỷ tiếp tục theo dõi hắn, đợi hắn tỉnh rồi chờ thời cơ bắt hắn"

"Tỷ biết rồi. Nhưng mà này, xung quanh hắn có rất nhiều người bảo hộ, muốn ra tay e là không được".

"Tỷ yên tâm đến lúc đấy. Đệ cùng Minh nhi và Bạch Uyển sẽ làm thích khách làm loạn hoàng cung. Những tên đó chắc chắn sẽ đến hộ giá hoàng thượng, đến lúc đó tỷ và Sát Nhất sẽ bắt hắn" nam nhân ngồi ra lệnh.

Những người khác gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn về hướng hoàng cung.

---------------Phủ phò mã---------------

Sau bốn mươi hai ngày hôn mê rốt cuộc Lam Tịnh cũng đã tỉnh. Vì ngủ quá lâu nên khi mở mắt Lam Tịnh đã phải nheo lại vì không thích ứng được ánh sáng.

Không tỉnh thì thôi, tỉnh lại toàn thân Lam Tịnh đều đau nhức, nhất là hai vết thương lớn chưa lành bị kinh động đau lên. Lam Tịnh gỡ dây truyền máu ra, khó khăn bước xuống giường, hai chân vừa đặt xuống thì ngã khụy xuống luôn, gây ra tiếng động không nhỏ.
Bên ngoài Ngô Thương và Tiểu Kì đang nói chuyện phiếm thì nghe tiếng động bên trong phòng Lam Tịnh, hai người lập tức xông vào. Cảnh tượng làm hai người một phen kinh hãi, Lam Tịnh ngã dưới đất đang chật vật đứng lên còn vết thương chưa lành lại chảy máu ra.

"NÈ TÊN KIA! MUỐN CHẾT HẢ" Ngô Thương tức giận tiến lại quát.

Tiểu Kì nhanh chân đến đỡ phò mã lên lại giường, vẻ mặt sắp khóc nhìn Lam Tịnh

"Ta không sao, đừng khóc" Lam Tịnh thấy Tiểu Kì thì an ủi dỗ dành.

"Cậu tỉnh sao lại không nói cho tớ biết" Ngô Thương vén áo lên rắc thuốc và thay băng.

"Vừa tỉnh luôn. Tớ muốn uống nước mà bình nước ở kia nên tớ muốn tự mình tới. Ngờ đâu mình lại yếu, ngay cả đứng cũng không vững. Xin lỗi đã làm hai lo lắng" Lam Tịnh như hài tử làm sai, ủ mặt nói.

"Được rồi, tớ có đánh cậu đâu mà mặt cậu như vậy. Nếu để người khác thấy lại nói tớ bắt nạt người bệnh" Ngô Thương cười bất đắc dĩ nói.
Lam Tịnh cười cười nhận cái áo từ tay Tiểu Kì, cũng không ngại có người mà cởi ra thay, dù sao Tiểu Kì cũng biết bí mật nên không ngại. Hai người chưa kịp ra ngoài thì Lam Tịnh đã cởϊ áσ, theo phản ứng đều lấy tay che mắt đối phương, mặt đã đỏ đến mang tai.

'Cạch'

Thúc Đình bước vào thấy hai con người che mắt cho nhau khó hiểu hỏi:" nè, hai người làm trò hề gì vậy?"

"Che mắt lại đi, A Tịnh...đang thay đồ" Ngô Thương lắp bắp nói.

Thúc Đình nghe vậy ngạc nhiên nhìn trên giường, quả nhiên là Lam Tịnh đã tỉnh lại "A Tịnh cậu tỉnh rồi" không giấu nổi vui vẻ liền đi đến ngồi xuống.

"Ừm, đã làm cho cậu lo rồi" Lam Tịnh chỉnh lại cúc áo nói, thấy hai người kia còn đang che mắt thì cười phì.

"Nè, mở mắt ra đi, cậu ấy thay xong lâu rồi đấy. Hay là hai người muốn đứng mãi ở đấy" Thúc Đình thừa dịp trêu chọc.
Ngô Thương và Tiểu Kì mở hé mắt thấy Lam Tịnh xong thật mới dám mở mắt ra. Nếu không phải Lam Tịnh là người bệnh thì hai nàng đã đến đánh cho một trận rồi, dù sao người ta còn là thiếu nữ trong trắng đấy nha, khỏa thân trước mặt ai chịu nổi.

Giỡn một chút rồi Ngô Thương và Tiểu Kì cũng lui ra ngoài, cho Thúc Đình và Lam Tịnh nói chuyện.

"A Tịnh, đáng không khi cậu thay công chúa cản thanh kiếm đó" thấy hai người kia đi thì Thúc Đình mới dám nói.

"Đáng" câu trả lời rất dứt khoát.

"Cậu thấy đáng nhưng người khác thấy là ngu"

"Tớ không quan tâm đến lời của người khác nói gì. Cứu người mình yêu là ngu sao? " Lam Tịnh cười cười.

"Nhưng tình yêu này chỉ ở một phía. Cậu có biết điện hạ đã nhiều lần xém biết được bí mật không" Thúc Đình thở dài bất lực.

"Tớ xin lỗi, nhưng tớ đâu thể ngăn lại con tim rung động được. Nếu ở hiện đại tớ chắc chắn sẽ mặt dày mà theo đuổi nàng ấy nhưng đây là cổ đại và nó không xảy ra chuyện nữ với nữ yêu nhau. Một người mang tư tưởng hiện đại còn một người mang tư tưởng phong kiến thì làm sao hợp nhau đây" Lam Tịnh cười khổ nói.
"Đừng đổ lỗi cho thời đại. Trên đời này có ai cấm hai tư tưởng khác nhau thì không được yêu nhau đâu. Quan trọng là hai người biết vì nhau mà thay đổi thôi" Thúc Đình đưa nước cho Lam Tịnh nói.

Lam Tịnh chỉ cười trừ, ngước đầu lên trần nhà suy nghĩ, mọi thứ đều mông lung mờ tịt, công chúa cho cô hi vọng rồi đập tắt hi vọng đó. Cô có nên tiếp tục theo đuổi nàng ấy nữa không hay là nên dừng lại?.

Thúc Đình thấy Lam Tịnh như vậy thì cũng lắc đầu bất lực "cậu đừng suy nghĩ nhiều, vừa tỉnh dậy suy nghĩ không tốt. Nghỉ ngơi đi" nói rồi Thúc Đình mở cửa ra ngoài để lại Lam Tịnh trong phòng.

Lam Tịnh nằm vẫn còn suy nghĩ về tương lai của mình, rồi nhận ra từ lúc mình tỉnh dậy vẫn chưa ăn gì bụng thì đánh trống biểu tình. Muốn đứng dậy ra ngoài nhưng cảm giác buồn ngủ ập đến làm Lam Tịnh chưa kịp kêu Tiểu Kì thì đã ôm gối ngủ mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi