MỘT ĐỒNG TIỀN XU

Mấy người trong phòng hôm nay đều dậy gần như cùng lúc, khi Sơ Nhất xuống khỏi giường, nhà tắm đã bị Ngô Húc chiếm, mấy người còn lại đang đứng trong phòng ký túc đánh răng.


Sơ Nhất cũng chen lấn lấy kem đánh răng đứng bên cửa sổ, hít thở không khí trong lành lúc sáng sớm, đồng thời khiến mình nhanh chóng tỉnh táo và bình tĩnh lại.


Lý Tử Cường vẫn còn nằm trên giường, Sơ Nhất đang nghĩ xem có nên gọi một tiếng không, Trương Cường đã đi tới, vỗ lên cánh tay Lý Tử Cường hai cái: "Dậy đi! Muộn rồi!"


"Aiz!" Lý Tử Cường rống lên một tiếng, vỗ ván giường, "Đệt mợ cậu chứ!"


"Đệt đi." Trương Cường không để ý nữa, xoay người đi ra.


"Mọe chứ lão tử đang mộng xuân đây! Tại đồ chết tiệt nhà cậu!" Lý Tử Cường vẫn rống lên.


Hai chữ "mộng xuân" vừa nhảy ra, tâm lý Sơ Nhất đột nhiên hốt hoảng, sợ đến suýt chút nữa đâm bàn chải vào cuống họng, "chào cờ buổi sáng" cũng bị tiếng rống của Lý Tử Cường dọa cho gục xuống.


"Mơ thấy cái gì?" Hồ Bưu hớn ha hớn hở hỏi.


"Không thấy rõ mặt, một em gái ôn nhu vô cùng, tôi còn đang cởi khuy áo chíp người ta đây," Lý Tử Cường tiếc nuối chậm rãi xoay người, vừa ngáp vừa ngồi dậy, "Có thể là ban ngày tôi nhắm được em gái nào đó, hôm nay đi so một chút xem có ai giống không."


Sơ Nhất ngậm bàn chải, nội tâm dâng trào sắp bành trướng lên tận mặt rồi, Lý Tử Cường xuống giường liếc mắt nhìn cậu: "Aiz, ngẩn người cái gì vậy, ăn kem đánh răng ngon không?"


Sơ Nhất vốn không sao, vừa bị hỏi liền nuốt nửa miệng kem đánh răng xuống.


Thực ra cậu không hay nằm mơ, mỗi ngày đặt lưng là ngủ, mở mắt là tỉnh, có nằm mơ cũng không nhớ nội dung, hơn nữa rối loạn tùm lum, có một lần nằm mơ mình biến thành bậc cửa, mỗi ngày đều bị người ta dẫm qua dẫm lại, trong mơ cũng cảm thấy chính mình thảm như cây cải bắp.


Không dễ gì mơ một giấc mơ trọn vẹn, nội dung cũng nhớ, thấy được mặt người, kết quả thì.


Người ta mộng xuâ... Thôi mộng cái gì gì đó thì kệ đi, nhưng người ta mơ thấy con gái.


Cậu lại mơ thấy Yến Hàng.


Ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm mơ thấy.


Sơ Nhất rửa mặt xong vừa mặc quần áo vừa tự phân tích, đích xác hôm qua mình nghĩ tới Yến Hàng, đừng nói hôm qua, suốt một năm nay, cậu vẫn luôn nghĩ tới Yến Hàng, bây giờ chẳng dễ dàng gì mới tìm được, đêm nằm mơ cũng bình thường.


Hơn nữa, xưa nay cậu không tiếp xúc quá gần gũi với bất kỳ ai, Yến Hàng là người duy nhất.


Muốn cậu mơ thấy con gái cũng khó, căn bản không có con gái để ý tới cậu.


Chắc hẳn là như thế đi.


Ngoài ý muốn thôi.


Sau đó Sơ Nhất không mơ thấy mấy cái giấc mơ xấu hổ như thế nữa, có lẽ bởi vì tập quân sự quá bận.


Tập quân sự ở trường không tính là quá cực khổ, nhưng vì trời khá nóng, lại gần biển, không khí lúc nào cũng ẩm ướt, đồng phục quân sự của bọn họ quả thực thúi không ngửi nổi.


Nhưng so với các trường khác, bọn họ coi như thoải mái hơn nhiều, mấy ngày trước tập đi qua đi lại trên thao trường, sau đó nửa ngày tập súng, ngày cuối cùng chính là huấn luyện dã ngoại.


Thế nhưng đủ cháy đen thui rồi.


Mấy ngày này Sơ Nhất có tự chụp vài bức, lại phát hiện mình trong ảnh đen đến quê mùa xuất phát từ nội tâm, cho nên bỏ qua.


- Hôm nay huấn luyện dã ngoại à


Sáng sớm Yến Hàng đã nhắn tin đến.


- Phải, may mà em có NB


- Đôi giày cũ, còn đi thêm 1 năm, đế chắc mòn hết rồi


- Chưa đâu, em một đôi giày đi 3 năm cơ


Sơ Nhất nhìn đế giày, đế vẫn còn dày, muốn mài mòn cũng không dễ dàng, chỉ có điều mép giày hai bên đã hỏng không ít rồi.


Có hơi đau lòng.


Cậu thực ra rất bất đắc dĩ, đôi giày này cực kỳ thoải mái, cậu đi mua giày thấy đôi nào cũng không thoải mái bằng đôi này, mà muốn đôi thoải mái như vậy... thật sự là không mua nổi.


Cũng không nỡ mua.


Vì vậy cậu vẫn không mua giày mới, kiên trì đi suốt một năm.


Hôm nay huấn luyện dã ngoại không biết bao nhiêu km, nghe nói còn phải leo núi.


Nói chung từ lúc vừa bắt đầu xuất phát, tim cậu đã như bị dao cứa.


Lúc đầu đội ngũ huấn luyện dã ngoại còn rất chỉnh tề, đi được chưa quá 1km, đã túm lại thành từng nhóm nhỏ.


Hồ Bưu nhét trong ba lô một đống đồ ăn, vừa đi vừa ăn.


"Người cậu đã như vậy rồi còn không yên nữa." Chu Xuân Dương nhìn không nổi nữa rồi.


"Đồ ăn vặt ăn không béo." Hồ Bưu nói.


"Vậy cũng phải xem là đồ ăn vặt gì chứ," Chu Xuân Dương nói, "Đồ ăn vặt của cậu cả đống đều là thịt."


"... Cậu có thể không dùng chữ "đống" lúc nói về đồ ăn không hả?" Hồ Bưu lườm cậu ta một cái.


"Khẩu vị còn thô thiển." Chu Xuân Dương nở nụ cười.


Sơ Nhất vẫn không nói lời nào, luôn nhìn bốn phía, cảnh sắc xa lạ khiến tâm tình cậu có chút hào hứng.


"Hôm nào tới bờ biển chơi chút đi," Trương Cường nói, "Đến đây... lâu rồi, tôi còn chưa được nhìn thấy biển đây, chỉ được ngửi mùi thôi."


Nghe Trương Cường nói vậy, Sơ Nhất mới phát hiện, cũng thật là.


Trước khi cậu tới đây, trong đầu còn nói muốn quá, a biển rộng, a a biển rộng, a bờ biển...


Sau đó liền quên mất, đừng nói biển rộng, ngay cả đường chân trời còn chưa nhìn.


Thật muốn đi cùng với Yến Hàng tới bờ biển chơi quá đi.


---


"Ký tên." Có người đem một tờ khai ném xuống quầy bar trước mặt Yến Hàng.


Yến Hàng ngước mắt nhìn, là nhân viên lâu năm, Mã Lực.


Lúc mới đầu Yến Hàng đã cảm thấy người này EQ quá thấp, sau đó mới phát hiện ra mình đã lầm, gã không những EQ thấp, mà còn chính là loại nhân viên cũ cậy già lên mặt trong truyền thuyết.


Từ khi Trần Kim Linh dẫn dắt hắn làm quen với công tác quản lý, Mã Lực ngoài công việc ra sẽ không nói với hắn thêm bất kỳ lời nào, đối với hắn khó chịu tới mức chưa gào lên thôi.


Trước đây còn thường thường đi cùng các đồng nghiệp khác ăn một bữa rồi đánh bài, sau đó biến thành có hắn không có Mã Lực... Từng có vài lần sau đó, đồng nghiệp tụ tập chẳng nhân dịp gì, hoặc có đi chăng nữa, cũng không gọi đến hắn và Mã Lực.


Yến Hàng thở dài, mệt mỏi.


Mã Lực ném tới chính là hóa đơn tính tiền.


Trong phòng ăn có lúc sẽ có đồng nghiệp phòng Marketing mời khách tới dùng cơm, bọn họ mỗi tháng đều có hạn mức miễn phí, quản lý ký tên là được, mà hôm nay Yến Hàng không nhìn thấy có bất kỳ khách hàng nào như vậy.


Trước đây lúc hắn còn làm nhân viên phục vụ, biết rằng có lúc sẽ có người cuối tháng còn chưa dùng hết hạn mức, liền tự mình tới đây ăn, có quan hệ với nhân viên phục vụ tốt một chút là qua.


Trần Kim Linh đối với chuyện này rất nghiêm khắc, bình thường chỉ rình lúc cô không có ở đây mới dám làm như vậy.


Trưa nay hắn có cuộc họp nhỏ, không ở phòng ăn, thế nhưng hắn có đi ngang qua, thấy hai người bên Marketing đang ăn cơm, không có khách hàng.


Có vẻ như đối với Mã Lực, hắn chỉ là một quản lý tạm thời, đừng nói không ở trước mặt gã, có ở đi chăng nữa, cũng không có gì ghê gớm, đưa bừa lên, hạn mức cũng không quá cao, giám đốc chắc chẳng điều tra.


Nếu như Yến Hàng còn là nhân viên phục vụ, hắn có thể đưa bừa như thế này được.


Nhưng hắn đang đứng ở góc độ của Trần Kim Linh để đánh giá sự việc, tạm thời cũng được, chính thức cũng được, tóm lại vẫn là quản lý, hơn nữa Mã Lực gây sự với hắn không phải mới một, hai lần, hắn thực sự bực mình.


"Mời khách hàng nào?" Yến Hàng hỏi một câu, "Sao tôi không thấy khách hàng của hai người họ?"


"Cậu bận bịu như vậy, buổi trưa còn không ở phòng ăn," Mã Lực nói, "Có khách hay không sao cậu thấy được."


"Tôi thấy hai người bọn họ," Yến Hàng nói, "Không có lý nào khách hàng chưa đến đã tự mình ăn trước rồi?"


"Cậu biết hai người họ sao? Họ mới đến bộ phận Marketing tháng trước," Mã Lực cười khẩy một tiếng, "Cậu đã quen mặt rồi?"


"Tôi đã từng gặp ai là nhớ," Ngón tay Yến Hàng gõ nhẹ trên quầy bar một chút, "Đừng nói hai người kia mới đến một tháng, chỉ cần đến một ngày tôi cũng có thể nhớ được."


"Trí nhớ cậu tốt quá nhỉ, có cần phát bằng khen cho không." Mã Lực nói.


"Không cần bằng khen đâu, tự anh vỗ tay reo hò cho tôi trong lòng là được," Yến Hàng nói, "Nhưng chữ ký này tôi không ký được, anh có thể để bọn họ tự ký, hoặc chính anh ký."


"Uy phong ghê quá nhỉ?" Mã Lực nhìn hắn, "Quản lý tạm thời còn tưởng rằng mình là quản lý chính thức rồi? Cậu đừng vui mừng sớm quá, tôi sợ quản lý mới nhậm chức rồi cậu lại xuống làm nhân viên phục vụ thôi, cậu không thích ứng được."


"Có gì mà không thích ứng được, bảo tôi đi PA làm nhân viên vệ sinh cũng thế thôi," Yến Hàng cười cười, "Trước đây tôi còn toàn rửa bát dưới nhà bếp đây."


"Yến Hàng," Mã Lực nhìn hắn, "Việc này mà tới tai quản lý Đường, chỉ sợ cậu chưa chắc có lý đâu."


"Vậy cũng được," Yến Hàng gật gật đầu, "Nếu không anh cứ mách lẻo đi, dù sao cũng không phải chưa mách lẻo bao giờ."


Lời này là Yến Hàng tùy tiện nói, trước đây chỉ là suy đoán, cũng chưa chắc chắn.


Mà biểu tình Mã Lực đột nhiên cứng nhắc, lại cho hắn đáp án khẳng định.


"Sao cậu không ký đi," Mã Lực đi khỏi, Trương Thần tới bên cạnh hắn nhỏ giọng nói, "Việc này trước đây cũng không ít."


"Tôi không thấy có thể giả ngu," Yến Hàng cúi đầu nhìn thực đơn, "Nhưng tôi thấy."


"Haiz," Trương Thần thở dài, "Mã Lực ban đầu là quản lý Đường tuyển vào, tôi sợ gã làm khó dễ cậu."


"Không sao đâu," Yến Hàng nói, "Tôi không sợ nhất là có người làm khó dễ tôi."


"Ngạo mạn." Trương Thần cười cười.


Yến Hàng không quan tâm nhiều, trách cứ thì trách cứ, nếu quả thật cho hắn đi rửa bát cũng được, vừa hay hắn muốn xuống bếp, bắt đầu từ công việc rửa bát đi lên cũng không sao, không có nhiều chuyện phiền lòng như này.


Tan tầm hắn thấy điện thoại ra nhìn một chút, một tiếng trước Sơ Nhất nhắn tin đến.


- Bọn em tập quân sự xong rồi.


Hắn nhấc máy gọi điện thoại, bên kia còn chưa có chuông, Sơ Nhất đã bắt điện thoại rồi.


"Cẩu ca tập quân sự cực khổ rồi." Hắn nói.


"Vì dân, dân phục vụ." Sơ Nhất nói.


Yến Hàng cười, nhìn đồng hồ: " Ăn cơm chưa?"


"Chưa," Sơ Nhất nói, "Đợi mời, mời anh mà."


"Sang đây đi, dẫn em đi ăn ngon." Yến Hàng nói, "Bắt xe mà đi."


"Được," bên phía Sơ Nhất lập tức truyền đến tiếng đóng cửa, "Em ra, ngay."


"Có phải em ngồi xổm ở cửa ký túc xá không hả?" Yến Hàng giơ tay vẫy xe.


"Cẩu ca mà," Sơ Nhất nói, "Mai em còn ngủ, ngủ cạnh cửa đây."


Yến Hàng tán dóc với cậu vài câu, lên xe rồi thấy tất cả phiền muộn ban trưa đều tiêu tán.


Hôm nay Yến Hàng đến Quán nướng Tiểu Lý sớm hơn Sơ Nhất, hai mươi phút sau Sơ Nhất mới đến.


Vừa xuống xe nhìn thấy hắn, liền lập tức chạy tới: "Anh đến lâu, lâu chưa?"


"Hai phút." Yến Hàng cười cười.


"Không, thể nào," Sơ Nhất nói, "Anh chạy bộ về, à?"


"Vừa rút điếu thuốc ra thì em đến," Yến Hàng nói, "Đi thôi, muốn ăn gì? Hôm nay chắc không ăn đồ nướng Tiểu Lý nữa chứ?"


"Em muốn đi xem, xem biển," Sơ Nhất nói xong liền có chút ngượng ngùng, "Xa không?"


"Không xa," Yến Hàng thở dài, "Anh thật hồ đồ rồi, quên mất em còn chưa được đến bờ biển... Đi, trước tiên anh dẫn em đi ăn hải sản tươi, sau đó đi ngắm biển."


"Buổi tối có thể ngắm, ngắm không?" Sơ Nhất hỏi.


"Có thể," Yến Hàng nói, "Nếu không nhìn thấy thì em xuống mép nước một chút."


"Xong còn, còn có thời gian, đi dạo, phố không?" Sơ Nhất lại hỏi.


"Em muốn mua đồ à?" Yến Hàng lập tức nhìn xuống giày cậu, Sơ Nhất là con ngoan biết tiết kiệm, không tới mức tận cùng thì hẳn sẽ không nhắc đến đi dạo phố.


Quả nhiên, hắn thấy trên giày Sơ Nhất thủng hai lỗ.


"Lần đầu tiên anh thấy có người đi giày chạy thể thao còn thủng được lỗ." Hắn nở nụ cười.


"Chưa từng, gặp đi," Sơ Nhất cúi đầu nhìn giày, "Em làm thủng, thủng một lỗ."


"Chó đất," Yến Hàng cười nói, "Dẫn em đi phố bên kia ăn hải sản, ăn xong đi mua giày, rồi mới đi bờ biển."


"Được." Sơ Nhất cười cười.


Rút cục sau một ngày huấn luyện dã ngoại giày đã bị hỏng, Sơ Nhất đau lòng vô cùng.


Giày đi thoải mái như vậy, thế mà hỏng mất.


Ngồi trên taxi cậu vẫn luôn tính toán, mua một đôi NB nữa, chắc chắn không nỡ, vậy mua gì bây giờ?


Với vấn đề này cậu không rõ, trước kia ở nhà cũng chỉ đi dạo ở phố thương mại, chưa từng nhìn thấy nhãn hiệu gì, có nhìn cũng không biết.


Yến Hàng chắc biết rất nhiều, nhưng Yến Hàng dùng tiền không như cậu, nhỡ đâu Yến Hàng dẫn cậu tới cửa hàng toàn mấy trăm với trên một nghìn một đôi giày... Cậu đành phải tạm biệt Yến Hàng thôi.


"Em chỉ muốn mua, mua..." Sơ Nhất quay đầu, nói được nửa câu lại dừng.


Yến Hàng cũng nghiêng đầu, mặt đối mặt nhìn cậu.


Đừng nói cậu và Yến Hàng chung xe ngồi sát nhau như vậy, còn chen chung một giường ngủ rồi cơ mà, trước đây Yến Hàng còn thơm trán cậu nữa.


Mà giấc mơ nọ, tấm lưng săn chắc của Yến Hàng trong mộng lại đột nhiên lóe lên trước mắt cậu.


Hô hấp của Yến Hàng, tiếng nói của Yến Hàng, trở nên đặc biệt rõ ràng, giống như lướt nhẹ trên mặt cậu, từ trán đến chóp mũi đột nhiên giật giật, sau đó lan ra toàn thân.


Đột nhiên trong giây lát khiến cậu có cảm giác kỳ lạ.


Kỳ lạ còn pha lẫn hoang mang, còn có cảm giác lúng túng kiểu có tật giật mình chẳng hiểu tại sao.


Cậu quay mặt trở về, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mua đôi giày, rẻ, rẻ thôi."


"Hai trăm trở xuống?" Yến Hàng hỏi.


"... Vâng." Sơ Nhất mê mê mang mang gật đầu.


Gật đầu xong mới hối hận, đối với cậu năm mươi đồng trở xuống mới là rẻ.


---


Hôm nay Sơ Nhất hơi kỳ lạ.


Từ lúc bắt đầu ăn cơm, vẫn luôn có chút kỳ lạ.


Không nói nhiều như lúc bình thường, ánh mắt lúc hắn nhìn qua cứ né tránh, mỗi lần đều nhanh chóng nhìn sang hướng khác.


Bình thường ăn cơm, ánh mắt Sơ Nhất cơ bản chỉ nhìn hai chỗ, một là đồ ăn, hai là mặt hắn.


"Haiz," dưới gầm bàn Yến Hàng đá chân Sơ Nhất một cái, "Cẩu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi