MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Nụ cười của Hứa Dặc cứng đờ trên mặt, muốn rụt chân trở về, Đoạn Ngôn lại nắm chắc không buông.

"Có việc gì không?"

"Tôi quay phim bị thương..."

"Người đại diện của cậu đâu?"

"Anh ấy đang trên đường tới, tôi cảm thấy hơi đau cho nên gọi điện thoại cho cậu..." Thanh âm của Giang Điềm Điềm nhẹ đến mức có chút điềm đạm đáng thương.

"Có nghiêm trọng không? Cậu có mua hiểm chưa?" Đoạn Ngôn hỏi đến nghiêm trang.

"Còn tốt, cậu, cậu có bận không?"

Đoạn Ngôn giương mắt nhìn Hứa Dặc nói: "Rất bận, lát nữa tôi bảo thư ký Chu liên lạc với cậu, có chuyện gì công ty cũng sẽ không vứt bỏ cậu đâu, yên tâm đi."

Giang Điềm Điềm hình như còn muốn nói cái gì, Đoạn Ngôn đã cúp điện thoại.

"Không qua đó một chuyến sao?" Hứa Dặc hỏi.

"Tôi là công dân kiểu mẫu đấy?" Đoạn Ngôn hỏi ngược lại: "Trong công ty có nhiều nghệ sĩ như vậy, mỗi người đều để tôi chăm sóc, vậy còn cần người đại diện làm gì? Bị thương thì đến bệnh viện, tôi cũng không phải là bác sĩ."

"A..." Hứa Dặc đột nhiên ôm bụng kêu đau một chút.

"Sao vậy? Có chuyện gì vậy?" Đoạn Ngôn khẩn trương xem anh.

"Một chân đá này của con trai anh đá mạnh quá." Hứa Dặc nói.

"Ha, con trai đây là đồng tình với những lời tôi nói." Đoạn Ngôn cười tủm tỉm nói, nói xong, hắn đem mặt dán vào bụng Hứa Dặc, lại nói: "Tinh lực của baba đều phóng lên ở trên người hai cha con là đủ rồi, baba cũng không quản được người khác nhiều như vậy."

"Đồ ngốc." Hứa Dặc vuốt lỗ tai hắn, khẽ cười nói.

Bồi Hứa Dặc ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, Đoạn Ngôn nhận được điện thoại của bệnh viện, nói bảo anh đi tái khám.

"Khám cái gì?" Đoạn Ngôn vẻ mặt ngây thơ.

"Anh quên rồi sao?" Báo cáo kiểm tra sức khỏe trước đó của anh chuẩn ra kết quả không được tốt cho lắm, anh cần tiếp thu điều trị." Bác sĩ uyển chuyển nói.

Nhưng Đoạn Ngôn cảm thấy mình sinh long hoạt hổ, mỗi ngày còn kiên trì vận động, thân thể như thế nào lại không tốt đây?

Nhưng nếu là báo cáo kiểm tra sức khỏe xảy ra vấn đề, hiện tại hắn lại cái gì cũng không rõ ràng, đi lại vẫn ổn thỏa.

"Ah, gần đây công việc quá bận rộn nên quên mất. Anh là bệnh viện nào, chiều nay tôi sẽ đến đó." Đoạn Ngôn nói.

Sau khi cúp điện thoại với bác sĩ, Hứa Dặc cầm ly nước trái cây từ phía sau hắn đi ra hỏi: "Nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

"Bác sĩ, nói muốn tôi đi kiểm tra sức khỏe." Đoạn Ngôn nói dối, hắn không muốn để Hứa Dặc lo lắng cho mình.

"Em nhớ không phải anh mới kiểm tra sức khỏe không bao lâu sao?" Hứa Dặc nghi vấn nói.

Đoạn Ngôn khác vai anh dìu anh lên sofa, nói: "Có thể có hạng mục không tra ra được."

Hứa Dặc nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một cái, cùng hắn ngồi trở lại sô pha.

"Giang Điềm Điềm nằm viện?" Hứa Dặc nhìn hot search hỏi.

"Ừm, có điều là thư ký Chu nói không có chuyện gì lớn, vừa lúc có thể tăng thêm chút độ hot cho cô ấy." Đoạn Ngôn trả lời.

"Ồ... Chiều nay anh muốn đi bệnh viện sao?"

"Đúng vậy." Nói xong, hắn nhận ra trong lời Hứa Dặc có hàm ý, Đoạn Ngôn chống đệm sô pha kề sát vào anh, hỏi: "Thế nào? Sợ tôi giấu cậu đi thăm Giang Điềm Điềm?"

Hứa Dặc lấy tay đẩy mặt hắn ra, vân đạm phong khinh nói: "Chân mọc trên người anh, anh muốn đi đâu thì đi."

Ai da khẩu khí chế nhạo kìa, đúng là rất đáng yêu mà.

"Nhà có mãnh hổ, không dám tạo phản đâu." Đoạn Ngôn vui đùa nói.

Hứa Dặc nhấc chân lên đá hắn một cái nói: "Anh nói ai đấy?"

"Được rồi, không trêu cậu nữa, tôi không đi gặp ai cả, kiểm tra sức khỏe xong sẽ trở về." Đoạn Ngôn nắm lấy mắt cá chân anh nhéo nhéo bàn chân sưng của anh, thấy Hứa Dặc dịu xuống, hắn cúi xuống ôm Omega lên.

"Tôi ngủ trưa với cậu một lát, chờ cậu ngủ rồi tôi sẽ đi."

Hứa Dặc nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lại lật lại sổ sách cũ nói: "Hôm đó anh nói mua ngô cho em, vậy mà anh lại không mua."

Đoạn Ngôn cười nói: "Không phải cậu nói cậu không ăn sao?"

"Em nói không ăn anh thật sự không mua sao?" Hứa Dặc có điểm bất mãn hừ hừ nói.

Đoạn Ngôn cảm thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt này của anh thật sự là quá khiến người ta yêu thích rồi, hắn lập tức dỗ dành: "Mua, mua."

"Anh luôn quên lời nói với em." Hứa Dặc có chút bất mãn.

"Thật sự tôi không quên, ngày đó còn đang uống rượu với Tả tiểu béo thì a di gọi điện thoại nói cậu không thoải mái, làm tôi sợ gần chết liền vội vã trở về mới không có thời gian mua ngô." Đoạn Ngôn giải thích: "Hôm nay nhất định mua cho cậu có được không?"

"Ừm." Suy nghĩ một chút, Hứa Dặc lại nhíu mày nói: "Vậy lúc em ăn ngô anh không được nói những lời kia đâu đấy."

"Ha ha." Đoạn Ngôn cười sắp chảy cả nước mắt, thấy biểu tình nghiêm túc của Omega, hắn vội vàng giơ ngón tay lên thề: "Tôi tuyệt đối không nhắc tới lời đó."

Dỗ Hứa Dặc ngủ thiếp đi, Đoạn Ngôn lúc này mới đứng dậy đi đến bệnh viện Avill.

Suốt cả đường đi hắn đều luôn suy nghĩ, chính mình còn chăm chỉ luyện tập như tvaajy sao có thể có bệnh gì được chứ, chính là cái bệnh đó á? Vì vậy muốn làm tổng tài nên tâm lý sẽ thay đổi?

Sau khi đến bệnh viện, đã sớm có người ở cửa chờ hắn, một đường dẫn hắn vào phòng bác sĩ chính.

Bác sĩ Lưu vừa thấy hắn liền thở dài nói: "Đoạn tổng, anh không nên chậm trễ điều trị, ung thư phổi giai đoạn cuối cũng không phải là chuyện đùa được."

Cái gì? Ung thư phổi giai đoạn cuối? Cái này thì hay rồi, không chỉ tâm lý cũng thay đổi, ngay cả thân thể cũng thay đổi.

Đoạn Ngôn vì không muốn bác sĩ nhìn ra mình không có sơ hở của đoạn ký ức kia, hắn tận lực trầm ổn nói: "Vậy tôi còn có bao nhiêu thời gian?"

"Cái này nói không chừng ngắn thì mấy tháng, dài thì một đến năm năm đều có khả năng, cho nên ngài phải tích cực phối hợp trị liệu." Bác sĩ an ủi.

Đoạn Ngôn sờ sờ thân thể của mình, nghiêm túc nói: "Tôi luôn cảm thấy tôi còn có thể sống lâu hơn một thời gian dài."

"Cho nên ngài nhất định phải đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu." Bác sĩ tận tình nói.

Từ bệnh viện đi ra, tinh thần Đoạn Ngôn có chút hoảng hốt, cho nên hắn không còn sống được bao nhiêu thời gian nữa sao?

Hắn lấy điện thoại di động ra kiểm tra triệu chứng ung thư phổi giai đoạn cuối, ngày càng gầy đi, a, hình như mình có gầy hơn trước, đau ngực, Đoạn Ngôn sờ ngực, có chút đau!

Ho ra máu...

"Khụ khụ..." Hơi ho nhưng không có máu.

Xong rồi, nếu hắn chết, Hứa Dặc phải làm sao bây giờ?

"Đoạn tổng, ngài trực tiếp đến công ty hay về nhà?" Giọng nói của người lái xe làm gián đoạn suy nghĩ vô nghĩa của hắn.

"Về... Chờ một chút."

Đoạn Ngôn nhớ tới Ason, nếu đã biết thân thể mình có vấn đề, hắn cũng muốn biết tình trạng tâm lý của mình.

Hắn gọi cho Tả tiểu béo và yêu cầu hắn giúp đưa Ason ra ngoài.

Xét thấy lần trước bị người ta chụp được, hắn không dám một mình gặp ASon, huống chi Ason còn là Omega, nếu bị Hứa Dặc biết, hắn lại phải bị buộc ga-rô mất.

Tả tiểu béo đáng tin cậy, rất nhanh liền gọi điện thoại cho hắn hẹn hắn ở một quán cà phê.

Lúc Đoạn Ngôn đến, Tả tiểu béo đã ngồi đó, hắn to lớn, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy.

Đoạn Ngôn đang phất tay với Tả tiểu béo, đột nhiên có người từ phía sau vọt lên, khoác lên vai hắn.

"Hey, Ngôn!" Phát âm tiếng Trung của thanh niên không phải là rất tiêu chuẩn, xen kẽ với giọng nói lớ lớ của người ngoại quốc.

Đoạn Ngôn nghiêng đầu, nhìn thấy một thanh niên con lai.

Hắn có đôi mắt màu lam bích hồ, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt lại ôn hòa tú mỹ, càng có xu hướng hướng tới người Châu Á, cả một đầu tóc xoăn ngang vai buộc ra phía sau, theo đó mà lộ ra toàn bộ khuôn mặt tinh xảo âm nhu. Đoạn Ngôn suy đoán, đại khái hắn chính là Ason.

Có lẽ bởi vì là Omega nên Ason mặc dù cao nhưng khung xương rất nhỏ, người cũng rất gầy. Đừng nói rằng mặt sau của cậu ta trông giống như một người phụ nữ, mà truyền thông chụp chính diện thì người này cũng giống nữ nhân hơn.

"Tôi không đến trễ đi?" Ason lộ hàm răng trắng tinh với nụ cười rạng rỡ.

"Tôi cũng vừa mới tới." Đoạn Ngôn vừa nói chuyện, vừa run rẩy bả vai cùng hắn kéo dài khoảng cách.

"Đừng lạnh nhạt như vậy chứ~ Tôi đã dán miếng dán ngăn cách rồi, sẽ không có tin tức tố phát ra đâu, vì vậy cũng sẽ không để cho vợ anh phát hiện ra đâu~" Ason giang hai tay ra muốn ôm Đoạn Ngôn nhưng lạ bị hắn linh hoạt né tránh.

Hắn nói lời kia, làm cho Đoạn Ngôn có một loại cảm giác đang vụng trộm, xem ra hôm nay gọi Tả tiểu béo đến là không sai.

Ba người ngồi quanh bàn cà phê, Ason đột nhiên nói: "Sao tôi lại cảm thấy cảm xúc của anh tốt hơn nhiều so với trước đây vậy?"

Đoạn Ngôn nhìn hắn nói: "Trước kia tâm tình tôi rất tệ sao?"

Ason quay đầu cùng Tả tiểu béo nhìn nhau nói: "Đúng là quên thật rồi sao?"

Tả tiểu béo bất đắc dĩ nhún nhún vai.

"Có thể va chạm dẫn đến một chút rối loạn trí nhớ, cậu có thể nói cho tôi biết tình huống trước đó của tôi không?" Đoạn Ngôn gật đầu nói dối.

"Gần đây có cảm xúc mãnh liệt, muốn trói lại lão bà của mình không?" Ason thăm dò hỏi.

"Tôi muốn trói Hứa Dặc lại?" Đoạn ngôn không thể tin được.

Ason nói: "Lần đầu tiên anh trò chuyện với tôi nói rằng anh cảm thấy lão bà anh không yêu anh, bởi vì một lần đánh dấu mà hai người mới kết hôn, anh nói anh rất khó chịu. Sau đó anh nói lão bà anh lại gặp lại mối tình đầu của anh ấy, còn gọi người đó vào công ty, mỗi ngày họ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Anh muốn trói lão bà mình ở nhà, để cho người khác không bao giờ nhìn thấy, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy. Anh nhận ra tâm lý của mình có vấn đề nên mới tìm tôi để giải tỏa."

"Nhưng sau đó anh ngày càng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, sau đó một lần giao triền với lão bà anh qua đêm, còn đối xử thô bạo với anh ấy, anh sợ bản thân mình như vậy, vì vậy tôi đề nghị anh tạm thời xa lánh anh ấy trong một thời gian."

"Sau đó thì sao?" Đoạn Ngôn biết, từ trong miệng người khác nghe được, hẳn là kém xa một phần mười cảm xúc của mình, hắn có thể so với trong miệng Ason càng thêm nóng nảy.

"Sau đó, không bao lâu vợ anh mang thai, anh rất vui. Tuy nhiên, kỳ lạ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, anh uống say và nói sẽ ly hôn." Ason cố gắng nhớ lại.

Đoạn Ngôn đại khái có thể đoán được vì sao mình lại ly hôn, bởi vì báo cáo kiểm tra sức khỏe kia.

Cho nên mình hai mươi lăm tuổi, cũng không phải bởi vì ngoại tình mới muốn ly hôn, mà là không muốn chậm trễ Hứa Dặc?

Điều này đã được giải thích rõ, tại sao hắn lại tìm luật sư Trần để chuẩn bị lập di chúc.

"Ly hôn?" Tả tiểu béo kinh ngạc hỏi.

"Ngôn ca, nói như thế nào đi nữa thì Dực ca cũng có con rồi, sao lại náo loạn đến mức ly hôn chứ? Cậu ấy và Tống Liên không phải cái gì cũng chưa bắt đầu thì người đã bị anh ăn sạch sẽ rồi sao? Cậu cũng đừng nên như vậy chứ?" Tả tiểu béo khuyên nhủ.

Đoạn Ngôn xoa xoa mi tâm, có trách chỉ trách hắn xuyên qua quá muộn, chuyện gì cũng chỉ biết nửa vời.

"Ngôn, nếu anh còn có cảm xúc mất ngủ và nóng nảy xuất hiện, nhớ uống thuốc đúng giờ." Ason nhắc nhở.

"Ừm, tôi đi trước." Đoạn Ngôn cảm thấy tâm loạn như ma, vội vàng đứng dậy rời đi.

Lúc về đến nhà, Hứa Dặc vừa tỉnh ngủ, đang vắt chân ăn các loại hạt.

Thấy Đoạn Ngôn vào cửa, anh chìa tay ra hỏi: "Ngô đâu?"

"A, quên rồi..."

Khóe miệng giương lên của Omega lập tức liền xụi xuống.

Đoạn Ngôn đến gần anh ngồi xuống, từ trong âu phục lấy ra bọc túi, cười nói: "Lừa cậu đấy, mua cho cậu rồi này."

Hứa Dặc không đưa tay đón ngô mà ôm cổ Đoạn Ngôn ngửi ngửi, nghiêm mặt hỏi: "Trên người anh, vì sao lại có mùi nước hoa hồng kia?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi