MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Tháng chín mùa thu, mùa lá vàng rơi, cũng là mùa thu hoạch.

Nhưng Đoạn Ngôn lại bi thương phát hiện nhãi con của hắn không còn nữa rồi... Nhãi con lớn tướng như vậy của hắn đâu rồi? Lúc siêu âm B hắn còn nhìn thấy tay nhỏ, chân nhỏ của bé con kìa, sao một giấc ngủ dậy nhãi con không thấy nữa rồi?

Đoạn Ngôn vẫn ôm eo Hứa Dặc gào khóc, miệng lẩm bẩm: "Lão bà, Bách Tuế không còn nữa rồi sao?"

Đại khái là bận tâm đến việc hắn vừa mới tỉnh lại nên nắm đấm của Hứa Dặc vừa nắm lại niết, cuối cùng cũng không có rơi vào trên người tên ngốc đang bù lu bù loa kia.

Anh hít một hơi thật sâu đẩy Đoạn Ngôn ra: "Cậu để bác sĩ khám lại cho mình đi."

Mấy người dùng sức chín trâu hai hổ mới đem hắn từ trên người Hứa Dặc tách ra được.

Bác sĩ kiểm tra lại cho hắn, khẳng định chắc như đinh đóng cột kết luận: "Cậu ta không có việc gì."

Đoạn Ngôn khóc đến mặt đầy nước mắt nước mũi, ánh mắt gắt gao đuổi theo động tác của Hứa Dặc, mở miệng ngậm miệng liền gọi người ta là lão bà.

Khóe miệng Lưu Nhã giật giật nói: "Nếu không, ngài lại kiểm tra CT cho thằng bé đi? Ngài gọi như này là không sao sao?"

Bác sĩ tận tâm nói: "Hôm qua tôi đã giúp cậu ấy chụp CT não xác định không sao rồi. Chụp CT nhiều đối với cậu ấy cũng không tốt."

"Hay là, có phải thời kỳ dịch cảm của cậu ấy đến không? Trong thời kỳ dịch cảm, Alpha sẽ khóc rất nhiều và dính vào Omega của mình." Bác sĩ suy đoán nói.

Ánh mắt của toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Hứa Dặc, hai má người nọ đỏ lên, biện giải nói: "Cháu không phải Omega của cậu ấy, cậu ấy cũng không đến kỳ dịch cảm, không có tin tức tố tràn ra."

Ở đây, ngoại trừ Đoạn Ngôn và Hứa Dặc ra thì những người khác đều là Beta, bọn họ đều không ngửi thấy tin tức tố.

Mấy người vây quanh giường bệnh, nhìn thấy Alpha khóc như lệ rơi, tất cả đều bó tay không có biện pháp.

"Dặc ca, nếu không... Cậu làm vợ cậu ta trước cái đã?" Tả tiểu béo đề nghị.

Hứa Dặc liếc hắn một cái, không lên tiếng.

"Bây giờ là ngày 5 tháng 9 năm 2013, đúng 18 giờ chiều..." Tin tức được phát sóng trên TV.

Đoạn Ngôn thoáng cái liền ngừng khóc, cái trò gì vậy? Năm nào cơ?

"Năm năm năm nào?" Hắn nhìn Lưu Nhã hỏi.

"Mày bị dập một cái, đầu óc vốn không thông mình nay càng thêm đần à?" Lưu Nhã hỏi.

"Năm 2013." Mẹ Hứa mở miệng trả lời, cô kéo Hứa Dặc đến bên cạnh nói: "Ngôn Ngôn, xin lỗi cháu, Tiểu Dặc đã không nặng không nhẹ làm cháu bị thương."

Nói xong, mẹ Hứa lấy tay chọc chọc Hứa Dặc, quát khẽ nói: "Xin lỗi."

Hứa Dặc tự biết đuối lý, tuy rằng do Đoạn Ngôn hôn mình trước, nhưng mình đả thương người, chính là không đúng.

"Rất xin lỗi." Hứa Dặc trịnh trọng xin lỗi.

Hắn, hắn xuyên về rồi?

Đoạn Ngôn lúc này mới chú ý tới, mẹ hắn còn chưa có kiểu tóc đỏ chói, Tả tiểu béo vẫn là tiểu mập mạp, Hứa Dặc... Hứa Dặc vẫn đẹp như cũ.

"Nhất định là A Ngôn chọc Tiểu Dặc trước, Tiểu Dặc ngoan như vậy tuyệt đối sẽ không ra tay trước, không có việc gì đâu, Tiểu Dặc, cháu đừng để trong lòng." Lưu Nhã mở miệng an ủi Hứa Dặc.

Mẹ hắn đúng là thiên vị, hận không thể để Hứa Dặc làm con trai mình mà.

"Đúng đúng đúng, là con ra tay trước..." Đoạn Ngôn theo lời mẹ mình nói.

Vợ vẫn phải bảo vệ, sao nào? Hắn đủ ga lăng đi?

"Mày lại đang đắc ý cái gì đấy?" Lưu Nhã giơ tay lên muốn đánh hắn, lại nghĩ hắn mới tỉnh lại liền buông tay xuống.

Thấy Đoạn Ngôn đúng là không có việc gì, Lưu Nhã liền đưa Hứa Dặc cùng mẹ cậu rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tả tiểu béo, hắn nằm sấp trước giường bệnh của Đoạn Ngôn hỏi: "Ngôn ca, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Haiz, cậu biết đấy, tôi ăn nói ngứa đòn cùng cậu ấy nổi lên chút xung đột thôi, không có gì đâu." Đoạn Ngôn nói qua loa.

"Đúng rồi, tôi hôn mê bao lâu rồi?"

"À, một ngày một đêm." Tả tiểu béo giơ ngón trỏ lên.

Chỉ một ngày một đêm? Hắn rõ ràng ở thế giới kia trải qua một thời gian rất dài cơ mà.

"Thật ra trước khi cậu tỉnh lại, Dặc ca đã khóc đến thảm. Bác sĩ đã kiểm tra toàn thân cho cậu nói cậu không có một vết thương nào cả, có lẽ chỉ đơn giản là không muốn tỉnh lại mà thôi. Nên đã bảo chúng tôi gọi tên cậu nhiều vào." Tả tiểu béo giải thích chuyện xảy ra trong ngày hôm đó với hắn: "Dực ca vẫn luôn canh giữ trước giường bệnh cậu, lúc ăn cơm cũng chưa bao giờ rời đi, có lẽ là quá áy náy."

Đoạn Ngôn gối cánh tay lên đầu, cười hì hì nói: "Cũng có thể là quá yêu tôi đi."

Tả tiểu béo: "Ngôn ca, bị đập đầu sẽ làm cho người ta đột nhiên tự tin hơn sao?"

"Cút đi, cậu chờ xem, vợ sau này của tôi nhất định sẽ là cậu ấy, cậu ấy còn sinh cho tôi một tiểu tử mập mạp nữa." Đoạn Ngôn vẻ mặt khát khao nói.

Tả tiểu béo thật sự cảm thấy cần phải đưa hắn đến khám khoa tâm thần, thoạt nhìn thế nào cũng có chút... ờmmm... Quên đi, không nói nữa, nói nữa lại tổn thương tình cảm anh em mất.

____

Ngày hôm sau Đoạn Ngôn liền xuất viện, lúc về nhà, mẹ Hứa Dặc làm một bàn thức ăn lớn mời bọn họ tới nhà làm khách.

Đoạn Ngôn thay đổi trang phục chỉnh tề, còn thiếu điều không có đeo cà vạt.

Lúc trước khi xuyên qua trên người lão Đoạn cơ bản mỗi ngày đều mặc âu phục, đừng nói, đến hắn còn cảm thấy bộ dáng mặc âu phục của mình còn rất đẹp trai nữa là.

Tuy rằng bây giờ ở tuổi này hắn không có âu phục, nhưng ba hắn có. Đoạn Ngôn đem quần áo của ba mình bới ra, ừm, hơi lớn một chút, có điều là cũng không ảnh hưởng, ai bảo hắn lớn lên cao như này cơ chứ.

Từ phòng ngủ đi ra, cùng Lưu Nhã đụng phải, mẹ hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen hỏi: "Mày làm cái trò gì đấy? Muốn đi thu phục tình cảm nhà Hứa Dặc sao?"

"Mẹ mẹ, đẹp trai không?" Đoạn Ngôn buông tay hỏi.

"Đẹp trai hay không tao không biết, có điều là tao có chút xấu hổ thay mày."

Nói bậy, rõ ràng là rất đẹp trai, hắn muốn đi mê hoặc tiểu thiên nga năm mười tám tuổi.

Người đến mở cửa cho bọn họ là Hứa Dặc, cậu lễ phép chào hỏi Lưu Nhã, khi nhìn thấy Đoạn Ngôn, đồng tử bỗng nhiên chấn động.

Alpha cười như một con chó lớn cướp được xương đến nỗi khóe miệng sắp nứt ra sau tai, còn có bộ trang phục kia...

Hứa Dặc có ảo giác: Có phải mình thật sự đánh cho Đoạn Ngôn bị ngốc rồi không? Trạng thái hiện tại của Đoạn Ngôn còn thiếu điều phát âm câu ú ú ớ ớ điển hình của kẻ điên ra.

Mẹ Hứa bưng thức ăn đi ra bày lên bàn, lúc nhìn thấy Đoạn Ngôn bà hơi sững sờ, sau đó ôn nhu cười nói: "Ngôn Ngôn hôm nay có chút không giống nha."

Mới không á, hắn quyết định bắt đầu từ hôm nay,muốn lưu lại ấn tượng tốt cho mẹ vợ.

Đoạn Ngôn xắn tay áo tây trang lên, ân cần nói: "Mẹ, để con giúp cho."

Lưu Nhã:???

Hứa Dặc:!!!

Mẹ Hứa:?!!

Đoạn Ngôn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, đang muốn đi về phía trước lại bị Lưu Nhã cầm cổ áo kéo trở về.

"Mày lại nghịch cái gì đấy?? Mẹ mày đây này!" Lưu Nhã đỡ trán nói.

Mẹ Hứa nói: "Ha ha, Ngôn Ngôn cũng là có lòng. Nhưng không có gì phải giúp đâu, cháu và Tiểu Dực đi xem TV đi."

Đoạn Ngôn còn muốn nói cái gì thì Hứa Dặc đã vỗ vỗ vai hắn nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong chơi game."

"Tiểu Chu, để tôi giúp chị đi." Đoạn Ngôn bị Hứa Dặc mang đi, còn Lưu Nhã thì đi theo vào phòng bếp.

____

Ở chung một phòng với Omega, hiện tại Đoạn Ngôn không thể giống như lúc trước tâm vô tạp niệm nữa, khụ, kỳ thật trước kia cũng tạp, nhưng cũng không phải lúc nào cũng bổ não.

Hắn đã tắm rửa cho Hứa Dặc, hắn cũng đã xem qua ảnh gợi cảm của Hứa Dặc, mỗi đêm hắn còn ôm Hứa Dặc ngủ... Tất cả điều này thật sự đã từng sảy ra.

Ánh mắt Đoạn Ngôn nhiệt tình lại chân thành, Hứa Dặc xem đến sởn tóc gáy.

Alpha này rất có một loại như là tùy thời muốn nhào tới đánh dấu mình, loại ánh mắt mang tính xâm lược này không chút nào che dấu.

Hứa Dặc ra vẻ không phát hiện,anh ném một tay cầm chơi game cho Đoạn Ngôn, nói: "Chơi không?"

Đoạn Ngôn phục hồi tinh thần, gãi gãi đầu nói: "Chơi chứ."

Hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất, Hứa Dặc cố ý cùng hắn kéo dài khoảng cách một chút.

"Chuyện hai ngày trước cho tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý, không nghĩ tới xuống tay nặng như vậy." Hứa Dặc vừa điều chỉnh chế độ chơi, vừa trịnh trọng nói xin lỗi thêm lần nữa.

"Không có việc gì đâu lão bà, không đau." Đoạn Ngôn cười hì hì nói.

"Cậu gọi ai lão bà đấy? Đừng có mà nói lung tung." Hứa Dặc trừng mắt hung dữ với hắn, bộ dáng tức giận này của cậu thật sự giống bảy năm sau như đúc.

"Còn nữa, chuyện ngày đó không được nói ra bên ngoài." Hứa Dặc lại bổ sung một câu.

"Chuyện gì?" Đoạn Ngôn mơ mơ màng màng một chút, nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ tức giận của Hứa Dặc, hắn hỏi: "Chuyện hôn cậu sao?"

"Đoạn Ngôn!" Omega cắn răng gầm nhẹ.

"Được, không nói, đều nghe lời cậu hết." Hắn cũng không thể vừa mới trở về lại chọc giận lão bà đi?

Trò chơi đã bắt đầu, trên màn hình TV là hai người đánh nhau.

Trò chơi này, Hứa Dặc cho tới bây giờ chưa từng đánh thắng hắn.

Cho nên hôm nay Đoạn Ngôn cũng tùy tiện chơi đùa, mắt thấy nhân vật trong trò chơi của lão bà chỉ còn một tia máu, lại sắp bị hắn đánh chết, Đoạn Ngôn nghiêng đầu nhìn Hứa Dặc, người nọ nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay không ngừng ấn nút tay cầm.

Khuôn mặt nghiêng của Hứa Dặc rất đẹp, sống mũi vểnh lên, cằm gọn, lông mi cong vút như quạt nhỏ, bởi vì nhân vật trong trò chơi của mình sắp chết, cậu vô thức nhíu mày, hai má cũng phồng lên.

Haiz, dễ thương quá! Để cho lão bà thắng vậy.

Vì thế Đoạn Ngôn còn có hơn phân nửa máu, thật sự nhảy vào trong chiêu thức của lão bà.

K.O! Hắn thua, Hứa Dặc nở nụ cười.

"Gần đây cậu chơi gà thế." Hứa Dặc trêu chọc nói.

"Là cậu trở nên lợi hại, vừa rồi đại chiêu kia phóng ra thật tốt." Hắn mới sẽ không nói là hắn để mình bị ăn chém tốt.

"Lại ván nữa." Hứa Dặc hứng trí bừng bừng nói.

Cách giờ ăn cơm còn một lát, Hứa Dặc lần đầu tiên đánh thắng Đoạn Ngôn, liền muốn chơi thêm hai lần.

"Được, chơi tiếp." Đoạn Ngôn ngồi thẳng người, dựa vào bên cạnh Hứa Dặc.

Tiểu thiên nga năm mười tám tuổi chỉ có hương mật đào ngọt ngào, còn chưa dính vào pheromone của hắn, có điều là sớm muộn gì cũng sẽ có.

Thẳng đến khi mẹ Hứa ở bên ngoài cửa kêu ăn cơm hai người mới buông tay cầm xuống.

Hứa Dặc vừa mới đứng lên, Đoạn Ngôn cầm tay cậu.

"Làm cái gì vậy?" Hứa Dặc kinh ngạc hỏi.

"Chuyện này, tôi có thứ muốn cho cậu." Đoạn Ngôn ngượng ngùng soắn xuýt nói.

"Thứ gì?" Hứa Dặc muốn rút tay về nhưng lại bị Đoạn Ngôn nắm chặt hơn.

Tên tên ngốc kia ở trong túi âu phục của mình móc ra một xấp thẻ nhét vào trong tay Hứa Dặc.

Hứa Dặc:?

Đoạn Ngôn mím môi, ngượng ngùng nói: "Đây là toàn bộ tài sản của tôi, đều đưa cho cậu hết, sau này tiền của tôi chính là tiền của cậu, đều do cậu bảo quản."

Hứa Dặc nhìn một chút, đó là thẻ ngân hàng của Đoạn Ngôn, thẻ ăn cơm, còn có thẻ nạp tiền trò chơi, thậm chí thẻ tích điểm siêu thị cũng đều ở bên trong... Nó thực sự là tất cả gia sản của hắn.

"Cậu cho tôi làm gì?" Hứa Dặc không hiểu tại sao.

Lão Đoạn có một công ty có thể cho Hứa Dặc, nhưng Tiểu Đoạn chỉ có chút tiền tiêu vặt như vậy.

"Cậu, cậu đừng chê ít, sau này tôi còn có thể cho cậu vốn chủ sở hữu, mua cho cậu một căn nhà lớn." Đoạn Ngôn nói một cách nghiêm túc.

Hứa Dặc cầm đồ do dự một chút, ngồi xổm xuống. Nhét thẻ vào túi ngực âu phục của hắn vỗ vỗ nói: "Ai muốn cậu mua chứ?"

Nhưng lúc xoay người, khóe miệng lại không kìm được mà cong cong lên trên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi