Khi hai người còn đang ăn cơm, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.
Người phụ nữ hùng hùng hổ hổ đi vào có kiểu tóc rực lửa thịnh hành hiện nay, đôi môi đỏ chói giống như tiểu hài tử mới ăn phải ớt cay.
Đoạn Ngôn cùng người phụ nữa kia hai mặt nhìn nhau, hắn luôn cảm thấy người này rất quen mắt.
"Mẹ." Hứa Dặc ngồi xếp bằng trên giường bệnh dẫn đầu mở miệng nói.
Mẹ? Nhìn kỹ lại, đây không phải là Lưu Nhã, mẹ ruột của Đoạn Ngôn hắn thì là ai?
"Tiểu Dực không sao chứ? Có gì khó chịu chỗ nào không?" Lưu Nhã vội vàng tiến lên nhìn Hứa Dặc, đem anh kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, xác định người không có vấn đề gì lúc này mới buông lỏng thở phào nhẹ nhõm.
Khóe miệng Đoạn Ngôn co giật một chút, tạo hình này của mẹ hắn cũng quá phá cách thời trang đi, như này nếu mà đi khiêu vũ trên quảng trường, chỉ cần dựa vào quả đầu kia thôi thì mẹ hắn đều có thể trở thành "Lão yêu quái sáng chói" nhất trong đám người mất.
"Tiểu tử thối, anh ra đây cho tôi!" Lưu Nhã túm cổ áo Đoạn Ngôn kéo hắn ra ngoài cửa phòng bệnh.
"Mẹ, mẹ, chúng ta còn bên ngoài đấy, giữ mặt mũi cho con một chút đi." Đoạn Ngôn miệng còn đang ngậm ngô, liên tục cầu xin tha thứ.
"Tôi cho anh mặt mũi, anh có cho tôi mặt mũi không?" Lưu Nhã quát lớn hắn.
Đoạn Ngôn ủy khuất nói: "Con làm sao chứ?"
"Lúc trước anh chính là cứng đầu cứng cổ, nhất định phải đòi cưới Hứa Dặc về nhà." Lúc Lưu Nhã nói chuyện nhìn cửa phòng bệnh một cái, lại đem thanh âm hạ thấp một chút: "Lúc này mới được bao lâu hả? Mày đã chán rồi? Còn dám muôi gái bên ngoài? Anh bảo tôi phải giải thích với mẹ của Tiểu Dặc như nào đây?"
Đoạn Ngôn trợn tròn mắt, xua tay nói: "Con, con không có..."
"Không có cái rắm! Tin tức tình ái của anh đều viết đăng đầy trên tạp chí kia kìa!" Lưu Nhã phun nước bọt vào mặt hắn.
Đoạn Ngôn:??? Lại còn lên tạp chí nữa cơ á?
Tiêu đề không phải là: Tên chồng ăn bám dùng tiền trợ cấp của vợ ra ngoài nuôi tình nhân đi?
Đoạn Ngôn rùng mình một cái, xong đời rồi, thân bại danh liệt rồi...
"Hứa Dặc có chỗ nào không tốt? Sao anh dám nộp đơn ly hôn? Ngay cả luật sư Trần cũng đã nói với mẹ chuyện này rồi." Lưu Nhã chỉ chỉ lồng ng.ực Đoạn Ngôn: "Mày còn có lương tâm không? Còn có lương tâm không? Lúc trước mày là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, tao nên đánh chết mày đỡ cho mày chà đạp người khác."
Hắn muốn ly hôn với Hứa Dặc? Sao có thể cơ chứ?
"Không phải vẫn chưa ly sao?" Đoạn Ngôn lắp bắp nói.
"Đây là không phải luật pháp không cho phép sao? Thảo thuận ly hôn đã chuẩn bị xong, chờ Hứa Dặc sinh xong là liền ly? Phi, mày là một con cóc ghẻ vô lương tâm!" Lưu Nhã phẫn nộ nói.
Đoạn Ngôn giơ tay lau nước miếng trên mặt, lấy lòng cười nói: "Con, con tuyệt đối sẽ không ly hôn, con thề đó."
"Mẹ cảnh cáo con, Giang Thiên Thiên hay là Giang Điềm Điềm gì đó, con tránh xa cô ta ra một chút cho ta!"
Giang Điềm Điềm? Hoa khôi của lớp thời trung học? Sao mình lại liên quan đến cô ấy?
*Két* Cửa phòng bệnh bị kéo rmowr Hứa Dặc ưỡn bụng lớn chậm rãi đi ra.
Anh cười cười với Lưu Nhã nói: "Mẹ, đừng đứng bên ngoài, có chuyện gì hay là vào trong rồi hẵng nói đi."
Lưu Nhã đối diện với Hứa Dặc, biểu tình trong nháy mắt mềm mại xuống, nàng nói: "Bụng con lớn như vậy rồi cũng không thuận tiện nữa, lại còn tự mình đến chiếu cố nó."
Hứa Dặc: "Là chuyện nên làm mà mẹ."
Lưu Nhã lôi kéo Hứa Dặc trở về phòng bệnh, lải nhải nói: "Chân bắt đầu sưng lên rồi sao?"
Đoạn Ngôn theo ánh mắt Lưu Nhã nhìn xuống, đôi chân vốn gầy gò của Hứa Dặc sưng lên vừa to vừa căng bóng, dép lê cũng không đi vào được.
"Đúng vậy, sinh song là tốt rồi." Thanh âm Hứa Dặc nhàn nhạt, lúc nói chuyện, tay bất giác đặt ở trên bụng.
"Làm khó con phải chịu khổ như vậy." Lưu Nhã đau lòng xoa xoa đầu Hứa Dặc.
Đoạn Ngôn nhìn hai người ở trong phòng, hắn nhịn không được chen vào nói: "Mẹ, con xuống ứng tuyển một lát, sau lại lên bồi người sau."
"Ứng tuyển?" Lưu Nhã khó hiểu hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, dưới lầu đang tuyển dụng lao động..."
"Mày còn có sở thích này à con? Chổi trong nhà ngã xuống cũng không buồn cúi người xuống nhặt, giờ còn đòi làm công nhân? Trải nghiệm cuộc sống đấy à?"
"Gì?"
____
Lưu Nhã nghĩ Đoạn Ngôn hoạt động vui vẻ không có gì đáng ngại, thậm chí còn cảm thấy mình còn có thể đi làm công nhân vì thế dứt khoát thay hắn làm thủ tục xuất viện.
Ba người đi ra khỏi cửa bệnh viện, Đoạn Ngôn chuẩn bị giơ tay lên gọi taxi thù thấy mẹ hắn dìu Hứa Dặc đi thẳng đến chiếc xe màu đen khí phái đậu cạnh đó. Đoạn Ngôn không biết mẫu xe kia, có điều là thoạt nhìn thì kết luật ra được một một chữ: Giàu!
Đoạn Ngôn:???
Hắn là một tên dựa vào trợ cấp của lão bà sống qua ngày, sao lại dám phô trương lãng phí như thế?
Đoạn Ngôn cẩn thận từng li từng tí kề sát Lưu Nhã nói: "Mẹ, mẹ thuê chiếc xe này bao nhiêu tiền vậy?"
Lưu Nhã dùng ánh mắt như nhìn người thiểu năng nhìn hắn nói: "Thuê?"
Đoạn Ngôn nhỏ giọng nói: "Mẹ, con biết mẹ thương con, nhưng con xuất viện mẹ cũng không cần làm lớn như vậy chứ? Người cho dù có đi con xe cà tàng tới đón, con cũng thấy vui rồi."
Hứa Dặc ở một bên mím môi nhịn không được cười cười.
Lưu Nhã lúc này mới phát hiện đứa con trai mình hôm nay có chút kỳ quái.
Hứa Dặc mở miệng nói: "Anh ngồi ghế phụ, em và mẹ ngồi phía sau."
"Ò..."
Đoạn Ngôn thành thành thật thật ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối.
Hắn không thể rụt rè!
"Đoạn tổng." Tài xế lái xe lịch sự chào hỏi hắn.
Đoạn Ngôn:? Mẹ nó! Mẹ còn thuê cả diễn viên? Đãi ngộ khi thuê xe xịn đấy à?
Đoạn Ngôn lúng túng trả lời: "Ha ha, xin chào, xin chào. Xe rất đắt đi?"
Vẻ mặt của tài xế lái xe trở nên kỳ lạ, hắn do dự trả lời: "Tôi sẽ lái xe thực cẩn thận."
Đoạn Ngôn có chút gấp gáp, hắn muốn quay đầu cùng mẹ mình tán gẫu hai câu, kết quả phát hiện ghế sau hạ xuống vách ngăn... Đây có phải là xem hắn như là người ngoài không?"
Đoạn Ngôn như đứng đống lửa như ngồi đống than, cũng may tài xế chuyên nghiệp, cho dù là chờ đèn đỏ cũng không quay đầu lại nói chuyện phiếm với hắn.
Thật vất vả mới về đến nhà, Đoạn Ngôn vội vàng xuống xe, lại rón rén đóng cửa xe.
Trước mặt Đoạn Ngôn không phải là căn hộ duplex trong ấn tượng, mà là một căn biệt thự lớn.
Đoạn Ngôn chớp chớp hai cái mắt to hỏi Lưu Nhã: "Mẹ, đây là?"
Lưu Nhã ghét bỏ nhìn hắn một cái, lại quay đầu nói với Hứa Dặc: "Xem ra là thật sự đã quên rồi."
Hứa Dặc bất đắc dĩ gật đầu.
"Đây là nhà của con và Tiểu Dực, haiz, làm sao có thể quên những thứ này chứ..." Lưu Nhã thở dài nói.
Ba người đi vào cửa biệt thự, đi ngang qua hoa viên cùng bể bơi, Đoạn Ngôn suốt một đường đều nhìn trái nhìn phải, đây thực sự là nhà của hắn và Hứa Dặc sao?
Cho nên kỳ thật hắn không phải là một tên nghèo, hắn cũng không có để cho Hứa Dặc đi theo hắn chịu khổ?
Lúc thay giày ở cửa chính, dì giúp việc trong nhà lập tức nghênh đón thay bọn họ cầm dép lê, thay Đoạn Ngôn cất áo khoác tây trang.
A di nói hôm nay hầm canh, Lưu Nhã lo lắng muốn đi phòng bếp xem một chút.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Hứa Dặc và Đoạn Ngôn.
Đoạn Ngôn kéo cánh tay Hứa Dặc hỏi: "Sao cậu lại lừa tôi vậy?"
"Em chỉ muốn thử xem anh có phải thật sự quên hay không." Biểu tình của Hứa Dặc không có biến động quá lớn, bình tĩnh trả lời.
Đoạn Ngôn bĩu môi, bất mãn nói: "Cậu cũng thật là, cũng không biết được tôi có bao nhiêu sợ hãi đâu."
"Sợ hãi cái gì? Sợ không có tiền mà còn phải kéo theo gánh nặng này là em?" Hứa Dặc thẳng lưng nhìn hắn.
Đoạn Ngôn ngẩn ra phản bác: "Khi nào tôi nói cậu là gánh nặng vậy? Không phải là tôi sợ cậu phải chịu khổ cùng sao."
"Chậc, đừng đứng nữa, không phải chân bị sưng sao, đi qua đó ngồi đi." Đoạn Ngôn nói xong đưa tay ôm vai Hứa Dặc, đưa anh về phía sô pha.
Hứa Dặc còn đang giận hắn, anh ngồi trên sô pha không thèm nghĩ tới hắn nữa.
Đoạn Ngôn xoa xoa tay, không còn lời nào để nói: "Bụng cậu lớn quá..."
Hứa Dặc liếc mắt một cái.
"Con trai hay con gái vậy? Cậu đi khám qua chưa?"
Hứa Dặc sờ sờ bụng, rốt cục có một nụ cười nói: "Là con trai."
"Ha ha, con trai tốt, thông minh và đẹp trai như cậu."
Dứt lời, hai người lại lâm vào trầm mặc.
Hứa Dặc nửa dựa vào tay vịn sofa kiểu Châu Âu, sóng mắt gợn sóng, thấy vậy hầu kết Đoạn Ngôn bất giác lăn lên lăn lên một cái.
Hứa Dặc thành thục, cho dù cái gì cũng không làm nhưng vẫn mang theo một loại phong tình. Hứa Dặc câu nhân như vậy, hắn thầm nghĩ để cho người ta giấu anh đi, ai cũng đừng gặp, miễn cho ai cũng nhớ nhung mơ tưởng.
Đoạn Ngôn nhận thấy mình nổi lên phản ứng si,nh lý, hắn vội vàng điều chỉnh tư thế ngồi để che giấu xấu hổ, lại cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm nước lạnh, sau đó nói với Hứa Dặc: "À thì... cậu mang thai cũng rất vất vả ha."
Hứa Dặc:...
Đoạn Ngôn: "À thì... uống nhiều nước nóng chút nhé."
Hứa Dặc cầm lấy gối ôm trong tay ném qua, tức giận nói: "Không biết nói chuyện thì câm miệng lại, nhìn thấy anh em liền bực mình."
Thật sự là mặc kệ qua bao nhiêu năm, tính tình của tiểu thiên nga này vẫn nóng nảy như trước.
Lưu Nhã cùng hai vợ chồng nhỏ ăn cơm tối xong lúc này mới đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Đoạn Ngôn đưa Lưu Nhã đến cửa biệt thự, tài xế đã chờ ở đó.
Lưu Nhã nắm tay Đoạn Ngôn nói: "Con thật sự mất trí nhớ cũng được, giả mất trí nhớ cũng được. Bỏ qua Tiểu Dực, con sẽ hối hận suốt đời."
Đoạn Ngôn không biết mình năm 25 tuổi cùng với Hứa Dặc quan hệ phu phu thế nào.
Hắn muốn nói vâng nhưng lại nghĩ mình tại sao lại lén lút thỏa thuận ly hôn? Muốn nói không được thì toàn thân Hứa Dặc lại đều là hương vị pheromone của hắn, dục vọ.ng chiếm hữu mạnh như vậy không cần nói cũng biết.
Đoạn Ngôn tiễn Lưu Nhã đi, trở lại trong phòng.
Hứa Dặc nói muốn thay quần áo bảo hắn đi vào giúp kéo khóa kéo xuống.
Hắn thừa dịp giúp Hứa Dặc kéo khóa liếc mắt nhìn tuyến thể của anh một cái, trên đó tất cả đều là dấu răng chi chít, vết cắn sưng đỏ nhìn dày đến không chịu nổi.
Hắn ý thức được, Hứa Dặc trong thời kỳ mang thai đều được chính mình đánh dấu. Lại còn là được đánh dấu mỗi ngày.
Dây kéo kéo đến cuối cùng để lộ ra mảnh lưng trắng như tuyết trần truồn.g.
Hứa Dặc có một đôi xương hồ điệp xinh đẹp giống như là dấu vết bị gãy cánh lưu lại, lại nhìn xuống, chính là hai cái vòng xoáy thật sâu, giống như rượu ngon tràn ly làm cho người ta còn chưa nếm đã say trước.
*Tách tách* Một giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt trên mu bàn tay của Đoạn Ngôn.
Hắn nhìn Hứa Dặc, nhìn đến nỗi chảy cả máu cam...
"Xong chưa?" Hứa Dặc quay đầu hỏi.
Đoạn Ngôn bịt mũi lại ồm ồm nói: "Xong rồi đấy người anh em."
"Anh gọi em là gì?" Đôi mắt đẹp của Hứa Dặc trừng lên, lại giơ tay lên kéo tay hắn kinh ngạc hỏi: "Sao lại chảy máu cam rồi?"
Đoạn Ngôn nào không biết xấu hổ nói là bởi vì nhìn thấy vẻ đẹp của Hứa Dặc nên tâm mang tà niệm cơ chứ?
"Có thể là... Buổi tối ăn quá nhiều đồ cay nên có chút bức bối, nhà vệ sinh ở đâu vậy? Tôi đi rửa."
Hứa Dặc chỉ chỉ phía sau hắn.
Đoạn Ngôn sải bước đi về phía nhà vệ sinh.
Hắn hất nước rửa sạch vết máu trên mặt, lại dùng sức vỗ vỗ mặt mình, nói: "Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại nào!"
Nước trong bồn rửa mặt đã đầy, Đoạn Ngôn vùi mặt vào trong nước, muốn làm cho mình tỉnh táo một chút.
Đột nhiên một bàn tay nhỏ bé mềm mại dính nước vỗ vào gáy hắn.
Thân thể Đoạn Ngôn nhẹ nhàng run lên, ngẩng mặt nhìn sang bên cạnh.
Hứa Dặc nói: "Như vậy mới có thể ngăn được máu mũi."
Thấy hắn ngơ ngác không nói lời nào, Hứa Dặc lại nói: "Thời tiết quá khô hanh, hai ngày nay vẫn là không nên ăn cay như vậy nữa."
Đoạn Ngôn nuốt nước miếng, thầm nghĩ: Thật sự không liên quan gì đến gà cay trên bàn tối nay đâu, là quả ớt nhỏ như cậu quá cay mà thôi.
Đoạn Ngôn lấy tay lau nước trên mặt, lại dùng giấy chặn lỗ mũi bên trái, đưa tay đỡ Hứa Dặc nói: "Đi ra ngoài đi, tôi cùng cậu xem TV."
Hứa Dặc không có di chuyển bước chân, anh nói với Đoạn Ngôn: "Nhưng em muốn tắm rửa, ở bệnh viện hai ngày nay đêu không có tắm rồi."
"Bụng cậu to như vậy sao tắm được đây? Sàn nhà lại trơn trượt như thế nếu cậu ngã thì sao?" Thanh điệu giọng nói của Đoạn Ngôn hơi nâng lên một chút.
Hắn không có biết cách chăm sóc dựng phu, thấy Hứa Dặc bởi vì mang thai ngay cả bước chân cũng trở nên nặng nề liền cảm thấy anh làm cái gì cũng không an toàn.
Hứa Dặc ngửa mặt nhìn hắn nói: "Bụng em lớn như vậy liền không cần tắm nữa sao? Được, để em thối chết đi, em không xứng được tắm."
"Ai ai ai, sao lại tức giận rồi?" Đoạn Ngôn kéo anh trở về: "Tắm tắm tắm, tôi giúp cậu tắm."
Đoạn Ngôn nói xong cho rằng Hứa Dặc lại tức giận mắng hắn, kết quả người nọ lại quay đầu ra nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Hứa Dặc nói mang thai tốt nhất là nên tắm vòi sen, việc này đối với Đoạn Ngôn mà nói quả thực chính là khảo nghiệm định lực của tiểu Đoạn Ngôn mà.
Nói xem nếu Hứa Dặc co lại trong bồn tắm, hắn không nhìn thấy gì cả, vậy cũng được, ấy thế mà cứ phải tắm bằng vòi hoa sen thì không phải là...
À, là hắn nghĩ nhiều rồi, Hứa Dặc kéo rèm lên.
Nhưng bóng dáng chiếu ra trên rèm cửa lại không phải càng mê người hơn sao?
Đoạn Ngôn ngồi trên bồn cầu chống cằm, trong lòng ngầm đọc bài thơ cổ: "Sông lớn Giang Đông hết sóng vỗ, Hứa Dặc lại rất vỗ sóng...
Bậy rồi bậy rồi, Đoạn Ngôn lại rút ra một tờ giấy, đem lỗ mũi khác cũng bịt kín lại
Mẹ nó, quá mê người rồi!