Hôm nay là thứ Sáu, buổi chiều tan học sớm, sinh viên nghệ thuật cũng không sắp xếp luyện tập.
Đoạn Ngôn và Hứa Dặc đi theo dòng người đông đúc ra khỏi cổng trường.
Bởi vì ngày hôm sau là ngày nghỉ, cho nên buổi chiều này rất nhiều học sinh sẽ hẹn nhau đi chơi game.
Tả tiểu béo cùng Lâm Dương trước khi đi nói chờ Đoạn Ngôn ở tiệm net sẽ chiếm cho hắn một chỗ, Đoạn Ngôn miệng đầy đáp ứng.
"Sao cậu không đi cùng họ?" Hứa Dặc hỏi.
Đoạn Ngôn đang mua sữa chua dẻo cho Hứa Dặc nói: "Đưa cậu về rồi lại đi."
Hứa Dặc cảm thấy kỳ quái nói: "Tôi còn có thể đi lạc sao?"
"Vậy tôi cũng không yên lòng, hiện tại bên ngoài có rất nhiều người xấu đấy, đúng không?"
Trong lúc hai người đang nói chuyện nhìn thấy Giang Điềm Điềm đi qua bên cạnh, còn cùng bọn họ cười chào hỏi.
"Có cần đưa cậu ấy không? Nhỡ may tên khốn kia lại đi theo tiếp thì sao?" Hứa Dặc hỏi.
Bằng tâm mà nói, tiểu thiên nga của hắn thích ghen thì thích ghen, nhưng tâm địa lại rất thiện lương.
"Không có việc gì, có người bảo vệ cô ấy rồi." Đoạn Ngôn hướng Hứa Dặc hất cằm, thuận tiện chào hỏi nam sinh đi theo phía sau Giang Điềm Điềm cách đó không xa.
Hứa Dặc đối với nam sinh kia có chút ấn tượng, hình như người cùng đội bóng rổ với Đoạn Ngôn, lúc trước anh đi xem Đoạn Ngôn chơi bóng rổ đã gặp qua.
"Đó là..."
"Chính là người anh em lúc trước bảo tôi hỗ trợ đưa thư tình đấy, người rất thành thật, đối với Giang Điềm Điềm cũng là thật sự để ý. Vì vậy cậu yên tâm đi." Đoạn Ngôn cùng Hứa Dặc giải thích.
Đoạn Ngôn đẩy xe đạp của hai người, trong tay Hứa Dặc cầm túi sữa, hai người cách đám người càng ngày càng xa, khi đi đến con đường nhỏ hẻo lánh, Hứa Dặc còn dùng thìa đút cho Đoạn Ngôn một miếng sữa chua ngọt trong tay.
"Bảo, sau này đi học cậu đừng đạp xe nữa, ngồi ghế sau xe của tôi đi." Đoạn Ngôn cùng anh thương lượng nói.
"Như vậy thì không tốt lắm đi..." Hứa Dặc do dự nói.
"Có gì không tốt? Dù sao ai cũng đều biết hai chúng ta ở chung một khu chung cư, cậu ngồi xe của tôi thì làm sao chứ?"
"Mẹ tôi nhất định sẽ nói tôi, hơn nữa... Hiện giờ cũng không phải là lúc thích hợp." Hứa Dặc ấp úng nói ra.
Đoạn Ngôn biết anh suy nghĩ nhiều nên cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ đem miệng há ra trước mặt anh nói: "Cho tôi thêm một miếng nữa đi."
Tự mình đưa Hứa Dặc về nhà, Đoạn Ngôn thừa dịp bốn phía không có người, hôn lên sườn mặt Hứa Dặc trước cửa nhà anh.
"Cậu ở nhà nhé, đừng chạy loạn, buổi tối tôi sẽ nhắn tin cho cậu." Đoạn Ngôn dặn dò.
"Biết rồi, tôi cũng không phải con nít ba tuổi." Hứa Dặc bất đắc dĩ cười nói.
"Cậu là tiểu bảo bối." Đoạn Ngôn cười hì hì nói, lại cúi người chỉ chỉ hai má mình nói: "Nào, hôn một cái đi, tôi vừa mới hôn cậu đấy."
Hứa Dặc cũng không nhăn nhó, thoải mái hôn "chụt" một tiếng trên má trái Đoạn Ngôn, hôn đến kêu vang.
Sau đó đẩy Đoạn Ngôn ra nói: "Đi nhanh đi, tôi đi làm bài tập về nhà đây."
Mẹ nó! Lão bà thật khiến người ta yêu thích mà, Đoạn Ngôn cũng luyến tiếc rời đi.
Vào chiều thứ sáu, vị trí của quán cà phê Internet luôn luôn đống đúc không đủ.
Cũng may Tả tiểu béo cùng Lâm Dương đi sớm, hai người bọn họ đúng là đã chiếm một phát ba chỗ liên tiếp.
Lúc Đoạn Ngôn đi tới, máy tính thuộc về hắn đã được mở ra, Tả tiểu béo và Lâm Dương đang kịch chiến, hai người đeo tai nghe ai cũng không chú ý tới Đoạn Ngôn.
Đoạn Ngôn thuần thục nhập acc trò chơi của mình, bài đăng bán nick của hắn trên diễn đàn đã bị đẩy lên rất cao.
Người ra giá không ít, giá cả cũng rất hợp lý.
Trong đó còn có không ít người gửi tin nhắn riêng cho hắn, yêu cầu thêm bạn ở QQ nói chuyện.
Đoạn Ngôn chọn một ID mà hắn cảm thấy thuận mắt nhất mà thêm bạn trên QQ.
Đối phương chấp nhận kết bạn rất nhanh, cũng cực kỳ có thành ý.
Acc trò chơi của hắn cũng là top hàng đầu bảng xếp hạng khu phục, chỉ là so với số của Đoạn Ngôn, kém không chỉ một sao nửa điểm.
Đoạn Ngôn cùng hắn tán gẫu hồi lâu, cuối cùng giá cả là hai ngàn bốn trăm tệ.
Đối phương trước tiên đưa một ngàn tiền đặt cọc, sau đó chờ Đoạn Ngôn đưa cho hắn tài khoản và mật khẩu trò chơi.
Đoạn Ngôn lần cuối cùng nhìn thoáng qua giao diện trò chơi của mình, thú cưng hi hữu còn nhảy dựng lên trên màn hình gọi hắn là baba, nhân vật của hắn là kiếm khách, cầm tử linh bảo kiếm trong tay, trang bị này là lúc trước hắn thức đêm đánh sóng SS cộng thêm vận khí bạo liệt mở ra.
Lúc tử tinh bảo kiếm tái thế, toàn bộ khu đều khiếp sợ, Đoạn Ngôn còn đi cầm bảo kiếm chạy hơn phân nửa bản đồ khoe khoang.
"Tạm biệt nhé." Đoạn Ngôn sờ sờ màn hình.
Kiếm sĩ ở trên đang nói: Đến đây, chúng ta hãy bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Đoạn Ngôn rời khỏi trò chơi, gửi tài khoản và mật khẩu cho người trên QQ.
Người nọ kiểm tra acc không có vấn đề gì, trang bị cũng không ít, rất nhanh liền gửi hết toàn bộ tiền.
Đoạn Ngôn dựa vào ghế thể thao điện tử có chút buồn bã mất mát.
Nhưng thế giới này, luôn luôn có được và mất đi, không phải sao?
Chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của Đoạn Ngôn xong, hắn đá vào ghế của Tả tiểu béo nói: "Cậu đi cùng tôi xem nhẫn đi?"
Tả tiểu béo tháo tai nghe ra, vừa vặn trò chơi kết thúc, hắn nói: "Được."
Hai người lại nhìn về phía Lâm Dương, người nọ hút xong một hơi thuốc cuối cùng nói: "Được, đi thôi, chỉ có tôi có thẩm mỹ nhất, thiếu tôi sao được?"
____
Trời đã tối đen rồi Đoạn Ngôn mới vào đến cửa tiểu khu.
Lúc sáu giờ hắn gọi điện thoại cho mẹ mình nói cùng bạn bè ăn cơm ở bên ngoài. Lưu Nhã vốn lười nấu cơm, nghe con trai mình nói như vậy cũng đồng ý.
Tốt xấu gì tiểu béo cùng Lâm Dương cùng hắn đi dạo cả buổi chiều, bữa cơm này hắn nhất định phải mời.
Chỉ là ba nam hài tử vừa ăn cơm, khó tránh khỏi sẽ muốn uống chút rượu, vừa uống liền muộn một chút.
Đoạn Ngôn đi xuống dưới lầu, gửi tin nhắn cho Hứa Dặc: Cậu đang làm gì vậy?
Hứa Dặc: Không làm gì, cậu về rồi à?
Đoạn Ngôn: Ừm, Bảo, cậu xuống lầu đi, ca đây bồi cậu hóng gió.
Nhìn xem, có bao nhiêu lãng mạn cơ chứ.
Điện thoại di động không có động tĩnh, Đoạn Ngôn đứng dưới lầu một lát liền nghe thấy tiếng bước chân có người xuống lầu.
Vừa rồi còn nghe ra bước chân vội vàng, cách cửa cầu thang càng gần, bước chân của người nọ càng chậm.
Đoạn Ngôn nghiêng đầu, đầu cầu thang rốt cục cũng xuất hiện bóng dáng quen thuộc kia.
Hứa Dặc hẳn là vừa mới tắm rửa xong, tóc còn có chút hơi ẩm ướt, tóc dài lướt lên trán, đồng phục màu đen trắng cũng đổi thành áo len dệt kim màu vàng sữa, cổ chữ V hơi thấp lộ ra một đôi xương quai xanh giống như cánh.
"Cậu uống rượu à?" Hứa Dặc vừa hỏi vừa đi về phía hắn.
"Một chút." Đoạn Ngôn đưa tay kéo anh, bàn tay to sờ sờ tóc Hứa Dặc, lại hỏi: "Sao không sấy khô tóc?"
"Không phải cậu bảo tôi xuống sao?" Hứa Dặc hỏi.
"Vậy cậu cũng không thể không sấy khô tóc chứ, bị cảm thì làm sao bây giờ?" Đoạn Ngôn lải nhải nói.
Hứa Dặc:...
Đoạn Ngôn suy nghĩ một chút lại hỏi: "Dì có nhà không?"
Hứa Dặc: "Không có, mẹ tôi và mẹ cậu đi siêu thị rồi, nghe nói hôm nay siêu thị có hoạt động, chắc là sẽ về muộn đi."
"Được rồi, hai chúng ta về nhà đi." Đoạn Ngôn nắm tay anh lại đi lên lầu.
"Này, cậu có phải bị bệnh không? Vậy vừa rồi cậu gọi tôi xuống làm gì?"
"Đón tôi á, tôi lên lầu một mình sợ không được sao?"
"Hừ!"
Hứa Dặc quả nhiên không nói dối, trong nhà hai nhà đều không có ai.
Đoạn Ngôn đến nhà Hứa Dặc, gió thổi khăn trong phòng tắm còn để ở trên bồn rửa mặt, nhìn ra được Hứa Dặc vừa nhận được tin nhắn của hắn liền ra cửa.
"Bảo, vào đây." Đoạn Ngôn ở trong phòng tắm gọi Hứa Dặc.
"Làm gì?" Hứa Dặc đi theo vào.
Omega bị kéo trước người Alpha, Đoạn Ngôn lại bật máy sấy nhẹ nhàng vuố.t ve sợi tóc mềm mại của Hứa Dặc.
"Cậu đi ra ngoài gió thổi như vậy sẽ đau đầu." Đoạn Ngôn vừa sấy tóc vừa "giáo dục" anh.
Hứa Dặc xuyên qua gương trước mặt, nhìn đại nam hài phía sau.
Đại khái bởi vì uống rượu, khuôn mặt hôm nay của hắn có chút phiếm hồng, đôi mắt rũ xuống nghiêm túc sấy tóc cho anh, thoạt nhìn mềm mại manh manh.
Tiếng gió "vù vù" rốt cục cũng yên tĩnh, mất đi thanh âm ồn ào kia, phòng tắm nhỏ hẹp lại yên tĩnh, toàn bộ không khí đột nhiên trở nên ái muội.
Alpha dán phía sau anh cũng không có ý nhượng bộ, ngược lại xoay vai anh để anh xoay người, sau đó càng tiến càng gần.
Hứa Dặc hơi thấp, anh hơi ngẩng mặt lên nhìn Đoạn Ngôn, ở trong ánh mắt người nọ anh nhìn thấy tà hỏa hừng hực.
Câu "Làm sao vậy" còn chưa hỏi ra miệng, anh liền nếm được mùi rượu nhàn nhạt.
Đoạn Ngôn ở trên môi anh trằn trọc triền miên, lúc thì liế.m lúc thì gặm, Hứa Dặc không biết hắn học được những chiêu số này ở đâu, vừa mới bắt đầu còn có thể miễn cưỡng đáp lại một chút, chậm rãi liền chống đỡ không nổi.
Alpha vẫn không có ý buông anh ra, ôm mặt anh, cùng anh trầm luân, cùng anh quấn quýt.
Hứa Dặc chưa từng trải qua trình độ thân mật này, cư nhiên thoải mái hừ ra tiếng.
Điều này thật đáng kinh ngạc, Đoạn Ngôn giống như là một đứa trẻ được khuyến khích, càng thêm nóng lòng muốn chứng minh bản thân.
Tin tức tố của Alpha tỏa ra, tin tức tố của hắn vốn cường thế vô cùng, nhưng khi gặp Hứa Dặc, rượu mạnh cũng biến thành nước đường ngọt.
Nhận thấy bàn tay to của Đoạn Ngôn vẫn khẽ vuố.t ve tuyến thể sau gáy mình, Hứa Dặc nhịn không được nghĩ, Đoạn Ngôn đây là muốn đánh dấu mình sao?
Mình hình như một chút cũng không có ý bài xích, thậm chí còn rất chờ mong.
Nhưng đợi hồi lâu, cũng chỉ có xúc cảm ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, cảm giác đau đớn khi răng nanh cắn rách da cũng không có đánh úp lại.
Đoạn Ngôn tìm lại chút lý trí, cuối cùng buông tha tuyến thể đang tản ra hương dẫn dụ, ở trên đôi xương quai xanh kia lưu lại chút dấu đỏ.
Bàn tay Hứa Dặc đặt bên hông hắn dần dần siết chặt, thanh âm khẽ run lên nói: "Đừng lên trên nữa, bị mẹ tôi nhìn thấy, tôi sẽ đánh chết cậu!"
Đoạn Ngôn hài lòng nhìn thành quả của mình, xương quai xanh của Hứa Dặc bị gặm đến loang lổ không chịu nổi, là hắn lưu lại, đây là dấu vết của hắn.
Ánh mắt Omega từ mí mắt đỏ đến đuôi mắt, trong mắt càng giống như ngậm một hồ nước xanh, bộ dáng thanh lãnh ổn trọng ngày thường sớm đã không còn tồn tại.
Người này trước mắt nhìn như một tiểu hồ ly tinh, muốn đem tinh khí hút khô cạn.
"Bảo, cậu lại như vậy thì phòng tắm nhà cậu sẽ trở thành hiện trường gây án của tôi mất."
Hứa Dặc phục hồi tinh thần lại, đẩy đẩy hắn ra mềm giọng nói: "Vậy cậu tránh ra đi."
"Quy tắc cũ, kêu một tiếng dễ nghe đi." Đoạn Ngôn chống bồn rửa mặt vây anh ở bên trong.
Hứa Dặc:...
Đoạn Ngôn: "Sao vậy? Chúng ta đã đến mức này rồi, cậu còn thẹn thùng sao? Cậu vừa rồi cũng thích đi... Cậu còn thoải mái mà Ưm..."
Hứa Dặc đưa tay che miệng hắn, vừa gấp vừa tức giận.
Người này nói chuyện sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Đoạn Ngôn cong mắt cười rộ lên, còn đang chờ anh sửa miệng.
Hứa Dặc nghẹn một lúc lâu, mới nhanh chóng hàm hồ hô ba chữ: "Đoạn ca."
Không biết tại sao, hắn nghe thấy được gọi là ca, luôn luôn rất vui mừng.
Hơn nữa còn từ miệng người mình thích nói ra.
"Nói cái gì đấy? Tôi không nghe thấy."
"Cậu đừng có mà được một tấc tiến lên một thước!"
Từ phòng tắm trở lại phòng ngủ của Hứa Dặc, Đoạn Ngôn ôm người lên người, từ trong ngực lấy ra một sợi dây đỏ quấn vào ngón tay Hứa Dặc.
"Làm gì đấy?" Hứa Dặc nhìn chằm chằm hắn hỏi.
"À, tôi nghe người ta nói, ở trên ngón tay người mình thích đeo một vòng dây đỏ, sau đó chiếu theo chỉ của nó cắt đi, mang theo trên người, hai người có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ." Đoạn Ngôn nghiêm trang nói lung tung.
Kỳ thật nguyên nhân chân thật là hôm nay hắn mua nhẫn cho Hứa Dặc, không biết anh đeo cỡ nhẫn bao nhiêu...
Tiểu tỷ tỷ tiếp thị dạy hắn phương pháp đo tay, nhưng Đoạn Ngôn lại không thể nói rõ ràng, nếu không sẽ không có bất ngờ.
"Còn có chuyện này sao? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói vậy?" Hứa Dặc mơ hồ nghi vấn.
"À... Đúng, cậu nghĩ xem, nguyệt lão xe sợi tơ hồng mà, sợi tơ của cậu ở chỗ tôi, tương đương với cùng tôi xe cùng một chỗ rồi."
Căn bản không chịu nổi logic suy đoán, Hứa Dặc lựa chọn tin tưởng.
Anh nói: "Vậy cậu cũng cho tôi một đoạn ngón tay của cậu đi, cái này, qua lại lẫn nhau như vậy sẽ càng vững chắc hơn."
Lão bà thật sự ngây thơ đáng yêu mà.
Đoạn Ngôn ôm chặt tay anh nói: "Được."