MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Hứa Dặc vốn đã phân hóa muộn, sau khi phân hóa lại chậm chạp không nghênh đón kỳ ph.át tình.

Đây là lần đầu tiên anh gặp phải loại tình huống này, căn bản chống đỡ không nổi dục vọ.ng hùng hổ ập tới.

Trước đó kiến thức sin.h lý AO anh hiểu không ít, cũng biết hai người có độ phù hợp cao như vậy. Đánh dấu vừa phải trong thời kỳ ph.át tình, cả hai bên sẽ phụ thuộc vào pheromone của nhau.

Đặc biệt là Alpha, họ sẽ sản xuất một ha.m muốn chiếm hữu mạnh mẽ cho Omega mà họ đã đánh dấu, đó là ý thức sở hữu lãnh thổ bản năng của Alpha.

Và kỳ dịch cảm tiếp theo của Alpha đến, rất có thể sẽ tạo ra một suy nghĩ về vịc ký hiệu vĩnh viễn Omega này.

Anh toàn bộ đều rõ ràng, nhưng anh vẫn bức thiết hy vọng đạt được đánh dấu của Đoạn Ngôn.

Ngón tay cái của Đoạn Ngôn lau nước mắt của tiểu thiên nga.

Người trong ngực khóc đến mức hít thở không thông, thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, còn lấy tay đáng hắn, tay không còn lực, lại dùng đầu đụng vào hắn.

"Cậu không muốn đánh dấu tôi... Thậm chí còn không thích tôi... Cậu cũng không muốn ngủ với tôi... Cậu và tôi nằm cả một đêm, tôi đã câu chân cậu mà... Cậu vẫn không có phản ứng huhu..." Hứa Dặc vừa khóc vừa rống.

Cuối cùng cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra rồi tránh thoát Đoạn Ngôn, run rẩy bò ra cửa, trong miệng lẩm bẩm: "Lão tử cũng không hiếm lạ. Lão tử có rất nhiều người thích... Lão tử tự đi tìm thuốc ức chế... Cậu là một tên ngốc, cậu không phải là không được sao?"

Mắt cá chân bị bắt, thuận thế cả người kéo bị trở lại.

Hứa Dặc còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, cảm giác đau đớn khi răng nanh cắn rách da ập tới, tin tức tô Alpha liên tục rót vào trong tuyến thể của mình, cảm giác đau đớn giảm bớt, theo đó là kh.oái cảm tê dại đến cực hạn.

Hứa Dặc bị người ôm nửa người vào lòng, thời gian đánh dấu rất dài, Đoạn Ngôn cho anh một cái đánh dấu trung bình cực kỳ hoàn chỉnh.

Hai luồng tin tức tố giao hòa trong cơ thể, Omega rốt cục đã lấy lại tinh thần, ý thức cũng càng thêm thanh tỉnh.

Người phía sau đã làm xong đánh dấu, hắn hôn lên làn da bị cắn rách, lại dùng căng của hắn cùng anh hôn môi.

Không dịu dàng như trước, thậm chí còn mang theo trừng phạt gặ.m cắn.

"Có rất nhiều người thích cậu sao? Ai vậy? Tôi không được sao? Cậu thực sự nghĩ tôi không được sao?" Đoạn Ngôn hỏi dồn dập.

Hứa Dặc rút ra hai tiếng, nói thầm: "Không kích cậu một chút, cậu thật đúng là không được."

"Hứa Dặc, một ngày nào đó cậu sẽ biết tôi có bao nhiêu được!" Đoạn Ngôn hiếm khi nghiêm túc so đo với anh như vậy.

Đùa đấy à! Làm nam nhân ai lại nói không được.

Tiêu hao đại lượng thể lực, lại mới chiếm được đánh dấu, Hứa Dặc cả người không có lực, bị Đoạn Ngôn nhét vào trong chăn.

Đoạn Ngôn đánh dấu anh, chuyện này làm cho anh cực kỳ vui sướng.

Mùi rượu mạnh bao bọc, tuyến thể còn lưu lại cảm giác đau đớn rách da, Hứa Dặc đưa tay sờ sờ chỗ kia, lại thẹn thùng vùi mặt vào trong gối đầu.

Một bên giường lớn lún xuống, Hứa Dặc biết là Đoạn Ngôn ngồi xuống.

Nam sinh chạm vào đầu anh nói: "Bảo, dậy uống một ít nước cái đã."

"Không khát." Hứa Dặc vẫn không ngẩng mặt lên, thanh âm trả lời nghe có chút buồn bực.

"Vậy cậu ngẩng đầu lên đi." Đoạn Ngôn nói.

"Không, tôi muốn ngủ!" Hứa Dặc nói.

"Cậu mới ngủ dậy đấy, nuôi lợn nó cũng không ngủ nhiều như vậy." Đoạn Ngôn một câu đánh bại.

"Cậu nói ai là lợn đấy?"

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Hứa Dặc lập tức ngồi dậy trừng hắn.

Đoạn Ngôn tựa như làm ảo thuật, nhanh chóng giơ chiếc nhẫn vẫn đang nắm trong lòng bàn tay lên trước mắt anh.

Chiếc nhẫn nho nhỏ dưới ánh đèn rạng rỡ phát sáng, Hứa Dặc trợn tròn hai mắt, nói chuyện cũng không rõ: "Ý... Ý gì đây?"

Đoạn Ngôn vốn đã chuẩn bị xong một đống lớn lời nói, vừa rồi còn ở bên ngoài tìm kiếm một ít câu nói duyên dáng sến xúa mà có trên mạng.

Nhưng bây giờ hắn một chữ cũng không nhớ được.

"Cậu, lúc trước cậu nói, chỉ cần mua nhẫn, liền gả..." Hai má Đoạn Ngôn đỏ lên, nhồi nhét cố nói.

Ánh mắt Hứa Dặc mềm mại xuống, trong ánh mắt xuyên thấu như lưu ly tràn đầy nước mắt nông cạn.

"Bảo, sau này tôi còn có thể mua cho cậu cái đắt hơn, kim cương nhất định phải lớn như vậy." Đoạn Ngôn nói xong dùng ngón cái và ngón trỏ khoanh tròn diễn tả.

Hứa Dặc khẽ cười rộ lên, thanh âm hơi nghẹn ngào: "Kim cương lớn như vậy, muốn đè đứt ngón tay tôi à?"

"Vậy tôi đeo trên cổ, được không?" Đoạn Ngôn cũng cười rộ lên theo.

Cười xong, hai người im lặng nhìn nhau, Đoạn Ngôn khẩn trương kéo tay Hứa Dặc hỏi: "Vậy, vậy bây giờ cái này không có, cậu còn đeo sao?"

"Tay tôi đã để bên ngoài thời gian dài như vậy rồi, cậu mau đeo cho tôi đi!"

Đoạn Ngôn nắm lấy ngón tay anh, đem chiếc nhẫn bạch kim kia trịnh trọng đặt trên ngón áp út của Hứa Dặc, kích thước vừa vặn.

"Nào, cậu cũng giúp tôi đeo vào đi." Đoạn Ngôn hứng trí bừng bừng từ trong hộp lấy ra một cái nhẫn khác đưa cho Hứa Dặc.

Đôi nhẫn đặt trên tay đôi tình nhân nhỏ, Đoạn Ngôn cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười, hắn nâng tay Hứa Dặc, hôn ngón tay anh nói: "Mẹ nó đúng là đẹp mà."

Hứa Dặc nghiêng đầu nhìn hắn, ôn nhu nói: "Bình thường sau khi đeo nhẫn xong, cậu nên đến ôm người yêu của mình và hôn người ta."

Đoạn Ngôn nhào tới, tay không quên đệm sau đầu Omega nói: "Thông thường sau khi đeo nhẫn, cậu nên gọi người yêu một tiếng chồng ơi."

Hứa Dặc hừ nhẹ một tiếng, sóng mắt lưu chuyển, đuôi mắt đỏ ướt gợi lên, hai tay anh đặt ở ngực Đoạn Ngôn, thanh âm giống như ngâm đường sữa ngọt ngào nói: "Tôi gọi cậu cái này, cậu phải chống đỡ được đấy."

Đoạn Ngôn "Haiz" một tiếng áp đảo anh nói: "Tiểu hồ ly tinh~"

____

Hai người ăn điểm tâm muộn, sau lại lăn qua lăn lại lâu như vậy, việc ăn cơm trưa đã là chuyện ba giờ chiều.

Đoạn Ngôn nói muốn gọi đồ ăn bên ngoài, Hứa Dặc nhất định ra vẻ phải làm cho hắn.

Đoạn Ngôn bị nhốt ở bên ngoài phòng bếp, nghe thấy bên trong có tiếng đập bàn, hắn cách cửa ưu sầu hô: "Bảo, đừng miễn cưỡng, tiền ca gọi đồ ăn bên ngoài vẫn còn."

"Cậu không cần xem thường tôi!" Nhà bếp truyền đến một tiếng gầm giận dữ.

Lão bà tự tin như thế, ở bên trong thao tác như mãnh hổ, Đoạn Ngôn hưng phấn xoa xoa tay, ảo tưởng một bữa cơm lớn phong phú.

Còn ở trong nhóm huynh đệ ba người nhắn tin khoe khoang, nói lão bà hắn đang nấu cơm chọc cho Lâm Dương và Tả tiểu béo muốn thoát nhóm.

Kết quả mãnh hổ sau đó bưng ra hai bát cơm chiên trứng.

Đoạn Ngôn:???

Lão bà không phải vừa mới lấy cá vào sao? Không phải cậu ấy còn lấy cả khoai tây sao? Không phải còn lấy thêm sườn gì đó đi vào sao?

Tại sao chỉ có hai bát cơm chiên trứng?

Đoạn Ngôn: "Không... Không còn nữa à?"

Hứa Dặc gật gật đầu: "À, vậy cậu còn muốn ăn gì nữa?"

"Vậy cậu vừa mới lấy nhiều đồ ăn như vậy vào làm gì?"

"Tôi nghiên cứu một chút lại cảm thấy quá khó." Rất tốt, hợp lý, khí thế cũng mạnh mẽ.

Tiểu Đoạn trợn tròn mắt.

Đúng lúc, trong nhóm lại gửi tới tin nhắn.

Lâm Dương: Nào nào, hôm nay tôi nhất định phải xem Dực ca làm bữa cơm gì cho cậu nào.

Tả tiểu béo: +1, nếu có thể, lần sau tôi có thể đến cọ một bữa ăn không?

Đoạn Ngôn:...

Lâm Dương: Gửi ảnh đi, Tú Nhi~

"A, đúng rồi, còn có một món nữa." Hứa Dặc bày xong bát đũa lại vội vàng chạy vào phòng bếp.

Thế mới đúng chứ, lão bà phải có một món biết làm chứ.

"Được rồi, ăn đi." Hứa Dặc đặt đĩa ở giữa hai người.

Đoạn Ngôn trợn mắt há hốc mồm hỏi: "Bảo, trứng chiên với cơm chiên trứng? Cậu cũng quá tuyệt đi."

Ánh mắt Hứa Dặc híp lại: "Cậu không thích hả?"

Không, hắn không dám nói không thích, biểu tình hiện tại của lão bà rất có một loại tư thế muốn lật bàn cùng hắn luận bàn.

Đoạn Ngôn dùng điện thoại di động chụp ảnh nói: "Sao lại không thích? Tôi còn gửi cho bọn Lâm Dương xem đây này."

Hứa Dặc cười nhạt nói: "Vậy cậu phải rửa chén nha, phòng bếp cũng phải dọn dẹp thật tốt nha."

Đoạn Ngôn:... Tại sao hắn lại có một loại cảm giác bị lừa dối vậy?

Ăn cơm xong, Đoạn Ngôn đi rửa bát, phòng bếp cũng không hỗn độn như hắn tưởng tượng.

Hứa Dặc lấy thức ăn vào cũng không có lãng phí, quy củ đặt ở một bên, sườn còn dùng nước sạch ngâm, khoai tây cũng rửa sạch, còn chưa lột vỏ.

Hắn đã có thể tưởng tượng được cảnh tiểu thiên nga đau khổ với những món ăn.

Quên đi, loại chuyện xuống bếp này về sau vẫn là để hắn làm đi.

Mặc dù chỉ hắn biết làm một hoặc hai món ăn gia đình đơn giản, nhưng dù sao cũng tốt hơn "bữa tiệc đầy trứng " của lão bà mình.

Hắn sẽ không biết làm cá, đợi lát nữa cho vào tủ lạnh, sườn có thể ngâm trước, buổi tối hầm canh cho tiểu thiên nga, khoai tây dù sao cũng phải rửa sạch, buổi tối gọt vỏ, sau đó xào khoai tây thái sợi.

Đoạn Ngôn đang lên kế hoạch về bữa ăn tối, đột nhiên phía sau có người vòng quanh eo, đặt cằm lên vai hắn.

"Sao cậu không xem TV?" Đoạn Ngôn hỏi.

"Không hay." Nam sinh trả lời dứt khoát.

"Đồ dính người." Đoạn Ngôn nghiêng đầu nhìn anh lại nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng.

Tất cả mọi chuyện đều xong, tiểu trùng phía sau vẫn nằm sấp trên lưng hắn.

Đoạn Ngôn cõng Hứa Dặc trở lại phòng khách, trên TV đang diễn tới đoạn lễ cưới của nam nữ chính.

Đoạn Ngôn chỉ vào màn hình TV nói: "Sau này tôi có thể cho cậu một đám cưới hoành tráng hơn thế này, cậu có tin không?"

Hắn cho rằng Hứa Dặc lại mắng mình thối nát không biết xấu hổ, không nghĩ tới người nọ nghiêm túc xem hình ảnh TV, lại quay đầu hỏi hắn: "Vậy khi nào cậu lấy tôi?"

"Bất cứ lúc nào cậu muốn."

"Tôi tùy thời đều nguyện ý."

____

Sau khi được đánh dấu, tình trạng tuyến thể của Hứa Dặc đã được cải thiện.

Anh đã có thể ra ngoài không cần lo lắng bị các tin tức tố của Alpha khác tỏa ra làm tổn thương.

Hai người lên kế hoạch đi siêu thị mua sắm, Hứa Dặc cực kỳ hưởng thụ cuộc sống chung ngắn ngủi này.

Cùng nhau mua thức ăn, cùng nhau nấu cơm, cùng Đoạn Ngôn rửa chén, điều này đều làm cho anh cảm thấy tốt đẹp.

Từ siêu thị trở về, thấy hai người đứng trước cửa nhà Hứa Dặc, đều mặc âu phục màu đen.

Một trong số họ có người lớn tuổi hơn một chút.

"Xin chào bạn học Hứa, tôi là luật sư đại diện của Tư Văn tên là Trần Vĩnh, tôi có thể vào nhà nói chuyện hai câu không?" Người này vừa mới mở miệng liền trông có vẻ lịch sự.

So với tưởng tượng của Đoạn Ngôn bọn họ còn hành động nhanh hơn, ba hắn đã nói qua, đối phương nhất định sẽ muốn lén lút hòa giải, dù sao Tư Văn cũng bị bắt tại chỗ, nhân chứng vật chứng đều có, không thoát tội nổi.

"Không có gì để nói cả, mời các người mau chóng rời đi cho." Đoạn Ngôn bảo vệ Hứa Dặc ở phía sau.

"Bạn học Hứa, chúng tôi vô cùng thành tâm, thỏa thuận hòa giải cậu có thể xem một chút, sẽ không để cậu chịu thiệt đâu." Luật sư Trần từng bước dụ dỗ.

Hứa Dặc cũng không để ý tới hắn mà nói với Đoạn Ngôn: "Mở cửa, về nhà."

"Cậu là Omega, chuyện này náo loạn ra đối với thanh danh của cậu cũng không tốt." Nam nhân trung niên vừa rồi vẫn không nói gì, mặt âm trầm nói.

Hứa Dặc quay đầu nhìn hắn, mặt mày người nọ cùng Tư Văn có vài phần tương tự, đều lộ ra gian tà giảo hoạt.

"Sao lại không tốt?" Hứa Dặc hỏi ngược lại.

"Cậu rõ ràng."

"Thả người cái rắm..." Đoạn Ngôn khí huyết công tâm, rất muốn đi lên đạp hắn hai cái.

Hứa Dặc ở phía sau kéo hắn một cái, hướng hắn lắc đầu.

"Nếu như hòa giải, cậu muốn bồi thường gì cũng có thể mở miệng." Người đàn ông trung niên tiếp tục nói.

"Tôi chỉ cần phán quyết công bằng!" Hứa Dặc gằn từng chữ nói: "Con trai ông là Alpha, ông nên dạy hắn cách tôn trọng giới tính thứ hai của người khác chứ không phải sau khi hắn phạm sai lầm liền nghĩ cách thay hắn tẩy thoát tội danh!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi