MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Ngày thông báo kết quả thi đại học, Đoạn Ngôn cõng Hứa Dặc chạy ba vòng trong tiểu khu, vui vẻ giống như một con chó lớn.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới mình cư nhiên còn có thể thi được 400 điểm, Hứa Dặc lại càng không cần phải nói, 707 điểm, là trạng nguyên của tỉnh.

Lão bà hắn thực sự quá giỏi mà!

Thành tích của Đoạn Ngôn vừa ra đã cùng gia đình bàn bạc điều kiện, học đại học sẽ không trọ ở trường, hắn muốn ở bên ngoài.

Lưu Nhã ở thành phố A xem một căn nhà, cách trường học của bọn nhỏ gần, ánh sáng tốt, thiết kế theo kiểu hộ gia đình cũng không tệ, bà phải luôn chuẩn bị sẵn tay.

Đoạn Ngôn con trai bà nhất định sẽ xuống trường Hứa Dặc, Lưu Nhã liền liên lạc với trung tâm mua bán phòng bên kia.

Đoạn Trường Lý còn cười bà chuẩn bị nhanh như vậy, nhỡ may sau này bọn nhỏ tốt nghiệp, không ở lại thành phố A thì làm sao bây giờ.

Lưu Nhã nói: "Bọn nó đi đâu, nhà liền mua ở đó, lẽ nào nhà chúng ta không mua nổi sao?"

Đúng đúng đúng, vợ nói thế nào cũng đúng.

Trong kỳ nghỉ hè, Đoạn Ngôn vànhóm bạn đã lên kế hoạch đi du lịch.

Tiểu béo muốn đi Mỹ du học, Lâm Dương thi đậu vào thành phố H, từ nay về sau mấy người bạn chơi thân sẽ mỗi người một phương.

Nhân dịp nghỉ lễ, mọi người muốn lưu lại một số kỷ niệm đẹp.

Mấy người không có kế hoạch đi quá xa liền đặt vé và khách sạn ở các điểm tham quan xung quanh Mạc Thành.

Khách sạn là tiểu béo đặt, đặt phòng giường đôi cho Đoạn Ngôn và Hứa Dặc, còn là loại kiểu tình thú của các cặp đôi. Hắn và Lâm Dương chính lại chỉ là phòng tiêu chuẩn bình thường.

Lúc Đoạn Ngôn đẩy cửa ra, cùng Hứa Dặc sửng sốt hai phút đồng hồ.

Đoạn Ngôn: "Tôi thực sự không nên để cho cậu ta làm cái này mà."

Tuy nhiên trong lòng của Tiểu Đoạn lại là: Không hổ là anh em tốt!

Hứa Dặc mặt không gợn sóng xách hành lý vào, lạnh lùng nói: "Giả vờ gì chứ, chẳng lẽ cậu không muốn?"

Mẹ kiếp, hắn muốn!

Trước kia chưa từng trải qua loại khoái hoạt này, Đoạn Ngôn cũng không có dụ.c vọng quá lớn, từ khi ăn được thịt thiên nga, Đoạn Ngôn khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là thực tủy biết vị.

Thời gian trước bận thi đại học, cái loại ý niệm kiều diễm này chậm rãi tiêu tan, lần này cảm giác khẩn trương của kỳ thi đại học qua đi, Đoạn Ngôn lại bắt đầu nhớ tới những ngày thân mật với tiểu thiên nga.

Đoạn Ngôn nhào người xuống giường nói: "Tôi muốn đó, vậy cậu có muốn không?"

"Tránh ra, thu dọn đồ đạc đi." Hứa Dặc cười đẩy hắn.

Đoạn Ngôn dính chặt hôn anh trong chốc lát nói: "Bảo, có phải kỹ thuật của tôi không tốt hay không, hai ngày ngày đó của cậu qua đi cậu lại không dụ dỗ tôi nữa, nhớ lúc trước cậu còn mặc áo choàng tắm còn lộ ra nửa bờ vai nữa cơ."

Mịe nó, chuyện này Đoạn Ngôn có thể lấy ra nói đi nói lại rất nhiều lần.

Hứa Dặc hừ một tiếng nói: "Làm sao tôi biết kỹ thuật của cậu có được không? Chưa bao giờ so sánh qua."

Đoạn Ngôn: "Không phải cậu thường xuyên xem bộ phim giảng dạy đó sao?"

Hứa Dặc đỏ mặt, trên tay cũng dùng chút lực, đẩy Đoạn Ngôn ra nói: "Tôi... tôi chỉ xem qua hai ba lần thôi."

Trước đây Hứa Dặc còn không biết tại sao Omega trong video lại khóc thảm như vậy, sau khi trải nghiệm cá nhân xong mới hiểu, thì ra đúng là sẽ khóc, nếu không cũng có người nói Omega là làm bằng nước.

Đoạn Ngôn còn chưa tiến hành đánh dấu thành kết với anh, nghe nói đánh dấu thành kết vô cùng đau đớn, Omega lần đầu tiên đều chịu không nổi, còn có thể khóc thảm hơn.

Hứa Dặc vừa mong chờ, vừa sợ hãi đối với cái này.

Đoạn Ngôn cười hì hì nhìn chằm chằm anh, trước khi nói ra càng nhiều lời vớ vẩn, cửa phòng bọn họ bị gõ vang.

Tả tiểu béo ở cửa hô một tiếng: "Ngôn ca, cùng nhau ngâm suối nước nóng đi."

"Lập tức đến ngay đây." Đoạn Ngôn cách cửa lên tiếng.

Hai người ở cửa nói nói cười cười đi xa, Hứa Dặc từ trong vali lấy ra hai cái quần bơi bốn góc.

Trước khi đến tiểu béo đã sớm nói hắn đặt khách sạn suối nước nóng, buổi tối có thể ra ngoài ngâm mình một lát, mọi người còn có thể nói chuyện phiếm.

Quần bơi của Đoạn Ngôn vốn là tam giác bó sát người, rất "tao nhã", lúc hắn mua về còn mặc rồi chụp ảnh gửi qua cho Hứa Dặc, kết quả ngày hôm sau cái quần bơi kia đã bị Hứa Dặc dùng kéo cắt nát.

Hứa Dặc đích thân mua hai chiếc quần bơi bốn góc năm phân bảo thủ, màu sắc thanh lịch.

"Cậu định mặc cái này đi thật sao?" Đoạn Ngôn chỉ vào quần bơi hỏi.

Hứa Dặc nhìn quần trong tay, lại nhìn Đoạn Ngôn hỏi: "Cậu không có bệnh đấy chứ?"

"Không được, quá lộ liễu, tôi chuẩn bị bộ đồ bơi cho cậu rồi." Đoạn Ngôn nói xong, từ trong ba lô của mình lấy ra một bộ đồ bơi nam.

Áo sơ mi ngắn tay cộng với quần bơi năm phần, bảo thủ đến nỗi không thể bảo thủ hơn.

"Tại sao cậu không chuẩn bị cho tôi một cái kính lặn luôn đi?" Hứa Dặc bất mãn nói.

"Cậu đừng nói, lúc tôi mua bộ đồ này, thật đúng là người ta có tặng một cái kính lặn đấy."

Hứa Dặc: "Cậu mua cho tôi nhiều vải như vậy, mua cho mình tam giác? Cậu xem có hợp lý không?"

Đoạn Ngôn: "Không phải đã cho cậu cắt rồi sao, tôi không có ý định mặc ra ngoài, tôi sẽ mặc cho cậu xem. Tôi nghĩ khách sạn này có bể riêng, như vậy thì hai chúng ta... tôi mặc tam giác không có bệnh đi?"

Hứa Dặc: "Ngụy biện, cậu sẽ mua cho tôi một bộ đồ trong bể riêng chắc?"

Đoạn Ngôn cười hê hê: "Đồ riêng tôi sẽ không cho cậu mặc đâu..."

Hai người tranh chấp hồi lâu, Hứa Dặc vẫn không thể không thay bộ đồ bơi.

Đoạn ngôn không nói lý lẽ, bật người như một con trâu.

Đối với hai người chậm rãi đến muộn, Lâm Dương cùng Tả tiểu béo trên mặt đều lộ ra nụ cười rõ ràng.

Bởi vì là mùa hè, người ngâm suối nước nóng rất ít, nhưng Tả tiểu béo nói đến cũng đã đến rồi, nếu không ngâm một chút cũng không có lời.

Bốn người ngồi trong hồ bơi một lát, Lâm Dương đề nghị phía trước có một hồ bơi, bọn họ đi qua đó thể hiện tài năng.

Đoạn Ngôn từ trước đến nay không thể ngồi yên, lập tức đồng ý.

Bốn thanh niên đi ra khỏi hồ bơi suối nước nóng đến hồ bơi bên ngoài.

Lúc này trời đã tối, ánh đèn chung quanh chiếu lên mặt nước nhấp nhô.

"Nói trước nhé, thua thì ngày mai phải mời mọi người uống trà sữa một ngày đấy." Lâm Dương chỉ vào hai người bạn tốt cười nói.

Đoạn Ngôn "xì" một tiếng nói: "Vậy trước tiên phải cảm ơn hai vị rồi."

Tả tiểu béo nhìn về phía Hứa Dặc hỏi: "Dực ca thi cùng không?"

Hứa Dặc còn chưa nói gì, Đoạn Ngôn đã tiếp lời: "Không được, thân thể cậu ấy không tốt, lúc này xuống nước bị cảm thì làm sao bây giờ."

Lâm Dương: "Ngôn ca, mùa hè bơi lội, không đến mức như vậy chứ?"

Đoạn Ngôn chỉ chỉ lên trời nói: "Mặt trời cũng không còn, hơn nữa vừa mới từ trong hồ nước nóng đi ra lại xuống hồ bơi, thân thể cậu ấy không chịu nổi."

Lời đều để Đoạn Ngôn một mình nói xong, những người khác cũng không có nhiều lời nữa.

Đoạn Ngôn bảo Hứa Dặc ngồi ở ghế bãi biển bên cạnh, quấn khăn tắm cho anh nói: "Bảo ngoan, ở đây nhé, ban ngày lão công lại dẫn cậu bơi sau."

Hứa Dặc không sao cả, anh vốn cũng không muốn bơi, hơn nữa, hình như anh cũng có chút mệt mỏi.

"Ừm."

"Bơi qua bơi lại, ai sờ đến mép trước thì người đó sẽ thắng. Dặc ca, cậu hỗ trợ xem một chút, không thể vì người nahf mà công tư không phân minh nha." Lâm Dương hô.

Hứa Dặc gật gật đầu cười nói: "Được."

Ba người tùm một cái nhảy vào bể bơi, Đoạn Ngôn là người đầu tiên bơi đến đối diện, chờ hắn chuẩn bị trở về đã phát hiện Tả tiểu béo cùng Lâm Dương ở nửa đường liền bơi trở về rồi.

"Được lắm, các người phạm quy!"

Đoạn Ngôn lại một lần nữa nhảy xuống nước bơi về phía bờ.

Lâm Dương và Tả tiểu béo dẫn đầu sờ đến mép, từ trong nước chui ra, Đoạn Ngôn là người cuối cùng bơi đến.

"Cảm ơn trà sữa của Ngôn ca." Hai người đồng thanh nói.

"Các cậu có bơi đến đối diện à?" Đoạn Ngôn hỏi.

"Tôi nói là bơi qua bơi lại, tôi cùng tiểu béo có đi hay không? Cậu có bơi lại không? Cậu nói xem, Dặc ca cũng nói đi." Lâm Dương cưỡng từ đoạt lý nói.

Sự thật là sai lầm của hắn luôn luôn rất nhiều.

Đoạn Ngôn cười lau nước nói: "Được được được, tôi thua rồi."

Nói xong, còn đem Hứa Dặc ở một bên xem náo nhiệt ôm vào trong ngực hỏi: "Lúc bọn họ bơi trở về sao cậu không gọi tôi? Còn hố lão công cậu?"

"Ngôn ca, nào nào nào, rới đây." Tả tiểu béo vẫy tay về phía hắn.

Đoạn Ngôn vừa mới tới gần hắn, Lâm Dương cùng Tả tiểu béo liền nâng Đoạn Ngôn lên ném về phía bể bơi.

"Tú nhi, này thì ai bảo cậu ngược đãi chó này!"

Nói xong, hai người cũng cùng nhảy vào hồ bơi, Đoạn Ngôn từ trong nước trào ra: "Đệch, tôi thao cả nhà các cậu!"

Ba người ở trong nước đùa giỡn hồi lâu, rốt cục cũng mệt mỏi.

Lúc Đoạn Ngôn lên bờ, phát hiện Hứa Dặc đã dựa vào ghế ngủ gật.

Hắn hướng hai người kia làm một cái im lặng, sau đó đem Hứa Dặc ôm ngang.

"Ưm? Các cậu bơi xong rồi à?" Thân thể Hứa Dặc vừa mới lơ lửng, người liền tỉnh.

"Xong rồi, cậu mệt mỏi sao không nói với tôi?" Đoạn Ngôn hôn lên trán anh.

"Tôi thấy các cậu chơi rất vui." Hứa Dặc thanh âm lười biếng.

"Lạnh nhạt bảo bối của tôi rồi, là tôi không tốt."

"Không có, tôi nhìn cũng rất vui, chỉ là hôm nay ngồi xe quá lâu, cho nên buồn ngủ thôi."

Hồ bơi nước nóng không xa phòng nghỉ là mấy.

Hứa Dặc hắt hơi một cái, bước chân Đoạn Ngôn liền nhanh hơn.

Tuy nói là mùa hè, nhưng nhiệt độ buổi tối tháng sáu cũng không cao lắm, còn có gió, Hứa Dặc từ trong suối nước nóng đi ra liền ngồi ở đó, cũng không biết có bị lạnh hay không, hắn cũng không hỏi qua.

Trở lại phòng, Đoạn Ngôn vừa xả nước nóng vào bồn tắm, vừa lột đồ bơi ướt đẫm trên người Hứa Dặc xuống.

"Cùng nhau tắm đi?" Đoạn Ngôn hỏi.

Hứa Dặc hỏi ngược lại: "Vậy bây giờ tôi nói không, cậu sẽ ra ngoài sao?"

Khóe miệng Đoạn Ngôn nhếch lên nói: "Đương nhiên là không rồi."

Ở trong phòng tắm lăn qua lăn lại một lần, Hứa Dặc hoàn toàn mệt mỏi, ngay cả hôn cũng không cho Đoạn Ngôn hôn, anh hiểu Đoạn Ngôn, người này được một tấc tiến một thước, bảo hắn hôn một cái, hắn lập tức có thể lại hôn thêm một lần nữa, rõ ràng lúc bơi tiêu hao nhiều thể lực như vậy, như thế nào lại không biết mệt mỏi cơ chứ?

"Được, được, không làm nữa, tắm rửa liền ngủ." Đoạn Ngôn dỗ dành anh.

Không còn cách nào khác, mí mắt lão bà đều bắt đầu đánh nhau rồi, lúc này không cho người nọ ngủ, sáng mai chờ lão bà tỉnh nhất định sẽ nổi giận.

Đoạn Ngôn dùng khăn tắm quấn người ra ngoài, lau nước trên người đi, tóc cũng sấy khô, Hứa Dặc giống như một con mèo, chính mình liền chui vào trong chăn.

Đèn khách sạn quá mức ấm áp, nửa khuôn mặt Hứa Dặc lộ ra dưới ánh đèn nhu hòa vô cùng xinh đẹp.

Đoạn Ngôn ghé qua hôn anh chụt một cái, khẽ lẩm bẩm nói: "Ngủ ngon, Bảo."

____

Lên kế hoạch đi du lịch năm ngày, bốn người đi xem thác nước, đi dạo phố cổ, Lâm Dương và Tả tiểu béo còn đi miếu Nguyệt Lão cầu nhân duyên.

Đoạn Ngôn viết tên mình và Hứa Dặc lên trên thẻ nhân duyên treo lên cây nhân duyên.

Trước kia hắn không phải là người mê tín dị đoan, nhưng có liên quan đến Hứa Dặc, hắn cái gì cũng nguyện ý thử một lần.

Đêm cuối cùng của chuyến đi, tiểu béo đã đăng ký tham gia đêm hội lửa trại.

Một đám người tay trong tay nối vòng nhảy múa, ánh lửa trong suốt chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của mỗi người.

Tiểu béo còn biểu diễn một khúc "Cao nguyên Thánh Hải-Tây Tạng", Hứa Dặc lúc này mới biết thì ra tiểu béo hát lại dễ nghe như vậy.

Đoạn Ngôn nhìn chằm chằm Tả tiểu béo đang biểu diễn, nói với Hứa Dặc: "Kỳ thật cậu ấy còn có rất nhiều ưu điểm, chẳng qua mọi người không phát hiện ra mà thôi."

Sau buổi biểu diễn, bốn người uống rượu ngồi xung quanh bàn.

Lâm Dương là người đầu tiên càu nhàu, hắn bưng ly rượu nói: "Lần sau gặp mặt lại cũng không biết khi nào, đêm nay có thể để cho hai người uống nhiều một chút, nhất định phải uống nhiều hơn một chút."

"Nói lời như thả rắm ấy, hiện tại giao thông phát triển như vậy, chúng ta tùy thời đều có thể gặp mặt." Đoạn Ngôn phản bác.

Tuy nói như vậy, nhưng mọi người đều biết bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt là không có khả năng, thành phố H và thành phố A cách nhau rất xa, càng không cần phải nói đến việc Tả tiểu béo ở nước Mỹ xa xôi, quanh năm có thể tụ tập một lần đã rất tốt rồi.

"Ngôn ca nói đúng, các cậu nếu muốn, một năm tôi cũng có thể bay trở về năm sáu bảy tám lần." Tả tiểu béo vỗ ngực nói.

"Cậu cút mẹ đi, như vậy ba cậu không đánh chết cậu mới lạ." Lâm Dương cười đẩy hắn một cái.

"Có điều là chúng ta nói trước nhé. Ngôn ca, lúc cậu và Dặc ca kết hôn nhất định phải thông báo đấy, huynh đệ cho dù có ở đâu xa cũng phải bay trở về." Tả tiểu béo đem chén rượu dừng trên bàn một chút.

"Chén này nhất định phải kính Ngôn ca cùng Dặc ca, chúc hai người trường trường cửu cửu, hai chúng tôi đều chờ làm cha nuôi." Lâm Dương hào khí nói.

Hứa Dặc và họ lần lượt chạm vào cốc nói: "Cảm ơn cậu, nhất định rồi."

Rượu hết ly này đến chén khác uống xuống, cuối cùng ngoại trừ Hứa Dặc, ba người còn lại đều say.

Bọn họ kề vai hát bài hát trở về phòng, Hứa Dặc vặn khăn ướt đang chuẩn bị lau mặt cho Đoạn Ngôn.

Quay đầu nhìn thấy Đoạn Ngôn ôm gối đầu khóc đến rối tinh rối mù, hốc mắt Hứa Dặc cũng đỏ lên theo.

Anh ngồi ở mép giường sờ sờ tóc Đoạn Ngôn an ủi: "Thế giới này không có bữa tiệc nào là không tàn, bọn họ sẽ trưởng thành tốt hơn."

"Tôi nhất định sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi