MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Mang thai hơn bảy tháng, Đoạn Ngôn và Hứa Dặc cùng nhau đi trung tâm thương mại chọn đồ dùng hàng ngày cho Bách Tuế.

Vừa nhìn thấy những bộ quần áo nhỏ đáng yêu, giày dép nhỏ đồ chơi nhỏ, hai người liền đi không nổi.

Kỳ thật từ lúc biết Hứa Dặc mang thai, mấy vị trưởng bối trong nhà cũng đã chuẩn bị sẵn nhu yếu phẩm cho tiểu hài tử rồi, nhưng hai người vẫn muốn tự mình mua thêm chút gì cho bảo bối.

Đoạn nhiều tiền hận không thể đem toàn bộ trung tâm thương mại mang về cho con trai, may mắn lão bà lý trí, kịp thời ngăn cản hắn.

Hứa Dặc dừng ở một bên chọn bồn tắm cho Bách Tuế, Đoạn Ngôn bị xe nôi đặt ở phía trước hấp dẫn lực chú ý.

Chờ một chút, một màn này, dường như đã từng quen biết.

Đoạn Ngôn quay đầu, quả nhiên thấy có một cô bé đang nhón chân muốn lấy đồ chơi trên kệ.

Vóc dáng của cô nhóc không đủ cao, cô nhóc đã bước lên tầng đầu tiên của kệ.

Lần này Đoạn Ngôn phản ứng nhanh hơn một chút, trước khi kệ hàng còn chưa đổ, hắn ôm cô nhóc xuống, sau đó thay cô nhóc c.ởi đồ chơi đang đặt ở tầng cao.

Đoạn Ngôn ngồi xuống đối diện với cô nhóc: "Chú đã cứu nhóc hai lần rồi đó có biết không?"

Cô nhóc ôm đồ chơi và mỉm cười ngọt ngào với hắn, cất lên giọng nói của mình: "Cảm ơn chú."

"Không cần khách khí, về sau không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nhóc có thể nhờ người lớn hơn mình giúp đỡ."

Đoạn Ngôn sờ sờ đỉnh đầu cô nhóc nhẹ giọng nói nhỏ.

"Vâng~"

Bên kia kệ truyền đến vài tiếng kêu khẩn cấp, cô nhóc vừa đáp vừa nói lời tạm biệt với Đoạn Ngôn rồi chạy về phía âm thanh.

"Làm sao vậy?" Hứa Dặc đi tới bên cạnh hắn.

Đoạn Ngôn đứng lên, ôm Omega bên cạnh nói: "Không sao đâu."

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nhóc nữa, Đoạn Ngôn lại hỏi thêm một câu: "Bảo, em có tin vào sự tồn tại của thế giới song song không?"

Hứa Dặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Tin chứ."

Đoạn Ngôn cùng anh chậm rãi đi dạo về phía trước: "Anh cũng tin, mặc kệ chúng ta ở thế giới nào, đều sẽ rất yêu nhau."

"Anh sến quá."

"Chậc, không hiểu phong tình mà."

____

Ngày sinh Bách Tuế, có gió nắng và bầu trời trong xanh.

Bầu trời giống như được nước rửa sạch, trong vắt, yên tĩnh và yên bình.

Hành lang của bệnh viện mang theo tiếng r.ên rỉ đau đớn của nam nhân.

Bác sĩ và y tá đẩy anh vào phòng phẫu thuật, Đoạn Ngôn cũng chạy theo bên cạnh xe đẩy cổ vũ cho anh: "Bảo bối, hít sâu, lát nữa sẽ không đau nữa, hít sâu vào."

Hứa Dặc đau đến đầu đầy mồ hôi, môi phát run, anh thuận tay túm tóc Đoạn Ngôn kéo kéo hai cái: "Mẹ nó, anh đến mà sinh xem!"

Đoạn Ngôn: "Anh hứa, lần này em sinh xong anh sẽ đi buộc ga-rô, thật sự buộc."

Thấy Hứa Dặc đau đến đáng thương như vậy, trái tim Đoạn Ngôn đều tan nát.

Bởi vì AO có ảnh hưởng của pheromone nên bác sĩ ngăn cản Đoạn Ngôn đi vào bồi thai.

Omega được đẩy vào phòng sinh nên không còn âm thanh, Đoạn Ngôn lại khóc đến kinh thiên động địa ở hành lang.

Lúc hai vị mama chạy tới, còn tưởng rằng Hứa Dặc xảy ra chuyện gì đó, sợ tới mức chân đều mềm nhũn.

Đoạn Ngôn nghẹn ngào nói: "Vợ con thật đáng thương, sao lại đau đến như vậy chứ..."

"..."

"..."

Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, khoảng hơn nửa giờ sau đứa trẻ đã ra ngoài.

Y tá đi ra báo tin vui: "Chúc mừng mọi người, cha con bình an, cậu bé 4 cân 1 lạng."

Lúc đứa nhỏ được ôm ra, Đoạn Ngôn nhìn cũng không thèm nhìn, liền đi tìm Hứa Dặc.

Omega trên giường bệnh quá yếu không có chút sức lực.

"Bảo, còn đau không?" Đoạn Ngôn cẩn thận hỏi.

Hứa Dặc nhìn hắn, yếu đuối hung ác nói: "Nói nhảm..."

Đoạn Ngôn nắm tay anh hôn hai cái, lại hôn lên trán anh một cái: "Vất vả cho Bảo của anh rồi huhu..."

Hứa Dặc vô lực: "Sao anh lại... khóc đến đần như vậy rồi?"

Đoạn Ngôn: "Đau lòng, huhu, lại cảm động."

Hứa Dặc: "..."

Lúc đứa nhỏ vừa bế về nhà, Đoạn Ngôn tràn đầy nhiệt tình, sau một thời gian dài, hắn chợt cảm thấy mình bị thất sủng.

Sự chú ý của Hứa Dặc hoàn toàn không buông trên người hắn nữa.

Thậm chí hắn còn bị đuổi đi phòng khác ngủ.

Càng tức giận chính là, đứa nhỏ này càng lớn càng giống hắn, quả thực như là khắc ra từ trong khuôn với hắn.

Trước kia hắn sao lại không phát hiện, bộ dạng mình lớn lên làm cho người ta tức giận như vậy cơ chứ?

Hiện tại chỉ cần Bách Tuế vừa khóc, Hứa Dặc mặc kệ đang làm cái gì, đều sẽ chạy tới ôm nó.

Nói đến cũng lạ, rõ ràng hắn cũng thường xuyên ôm Bách Tuế nhưng Bách Tuế chính là không tốt với hắn, hắn ôm một cái, bé con liền khóc, tiếng khóc kia có thể càng ngày càng vang dội hơn.

Mỗi khi như vậy Hứa Dặc đều thò đầu ra trừng hắn: "Có phải anh lại bắt nạt con trai không?"

Đoạn Ngôn: Ai bắt nạt ai???

Bữa tiệc đầy tháng của Bách Tuế, họ chỉ mời người thân và một số người bạn tốt.

Đứa trẻ còn nhỏ, không muốn để cho các phương tiện truyền thông chụp ảnh, vì vậy nơi tổ chức bữa tiệc cũng rất bí mật.

Tả tiểu béo mang theo Ason cùng tới, còn mua cho Bách Tuế một cái khóa vàng cực lớn.

Hắn gầy đi rất nhiều và trông thanh tú hơn.

Tả tiểu béo ôm Bách Tuế không buông tay, một bên làm mặt quỷ, một bên dùng ngón tay véo véo cái má phấn nộn của đứa nhỏ, chọc cho Bách Tuế cười khanh khách.

Đoạn Ngôn bất đắc dĩ thở dài: "Con trai tôi ngoại trừ không thích tôi ra, những người khác nó đều rất thích."

Lâm Dương ở một bên đoạt lại cũng muốn ôm nói: "Yo, đây là sinh ra Tiểu Ngôn ca nha, rất giống, thật sự rất giống."

Đoạn Ngôn khoát tay áo: "Cho nên đây là nguyên nhân hai người tôi nhìn nhau không vừa mắt, nếu nó giống vợ tôi thì tốt biết bao."

Hứa Dặc đi xem đứa bé trong tiếng cười, cười nói: "Bách Tuế nhà chúng ta so với cha thối rắm của nó đẹp hơn nhiều, đúng không?"

Đứa bé tựa như có thể hiểu được lời nói, đột nhiên "Ừm" một tiếng, lại cười khanh khách.

Đoạn Ngôn chỉ vào đứa bé cáo trạng: "Nhìn đi nhìn đi, bây giờ các người biết địa vị trong gia đình của tôi thấp như thế nào rồi chưa."

Mọi người xung quanh đều cúi người cười rộ lên.

Nhan Trần Viễn không tới được, Giang Điềm Điềm cũng mới sinh con, còn ở nhà ở cữ, hắn phải ở bên cạnh.

Hai người gửi cho nhau một lì xì màu đỏ lớn, và sau đó hai bên lại gửi tin nhắn nói: "Khách khí quá, khách khí quá."

Đoạn Ngôn cảm thấy thật tốt, mỗi người trên thế giới này hình như đều rất hạnh phúc.

Ngày thứ hai của buổi tiệc qua đi, không biết hôm đó là paparazzi nào trà trộn vào, chụp không ít ảnh bị rò rỉ ra ngoài.

Có điều là tốc độ của Tống Liên nhanh hơn nhiều, hot search lập tức rút xuống, từ khóa cũng không còn, thuận tiện đem hình ảnh tổng giám đốc Thịnh Thế hôn nhau với em dâu truyền ra ngoài.

Tin tức hot này có thể nói là nổ tung.

Có người còn moi ra được những dưa khác của hắn.

Hiện tại trên mạng đều đang ăn dưa của Tạ Thiên Kỳ, toàn bộ tin tức liên quan đến tiểu công tử của Tinh Ngu đều không có.

Cổ phiếu Thịnh Thế bị dao động, Đoạn Ngôn đoạn chừng hiện tại Tạ gia hẳn là cũng một mảnh hỗn loạn.

Không lâu sau, Đoạn Ngôn hẹn Tạ Thiên Kỳ cùng chơi golf.

Hắn cố ý thua số bóng giống như Tạ Thiên Kỳ, đem tiền Tạ Thiên Kỳ lần trước cho hắn vẫn nguyên vẹn trả lại cho hắn, Đoạn Ngôn còn vỗ vai hắn nói: "Vật về nguyên chủ."

Tạ Thiên Kỳ: "Tôi đã nói Đoạn tổng sẽ không phải là người chịu thiệt thòi mà, thì ra là ở đây chờ tôi."

Đoạn Ngôn nhún nhún vai: "Tôi là người này đi, nói rộng lượng cũng rộng lượng, nói nhỏ nhặt cũng nhỏ nhặt, theo lý thuyết chúng ta hợp tác lâu như vậy, không nên so đo với ngài như vậy, nhưng ai bảo ngài mua hot search kia làm cho vợ tôi rơi nước mắt đây?"

Như thế nào còn có người không rõ ràng điểm mấu chốt của hắn là Hứa Dặc đây?

Hắn từ năm học trung học đã nâng niu người trong lòng bàn tay, về sau cũng sẽ luôn nâng niu.

Vợ là một người vợ, chỉ là sau khi sinh con xong hắn có chút buồn.

Bách Tuế lớn lên từng ngày, ngoại trừ lúc ôm trên tay thích cười, hơi hiểu chuyện một chút, thì liền trở thành một tiểu hài tử cool ngầu.

Những đứa trẻ khác tuổi này là ầm ĩ, nó liền ngậm nú.m vú giả, yên lặng ngồi trên mặt đất xếp lego.

Đoạn Ngôn thường xuyên nói, con trai có một khuôn mặt của mình, tính cách lại theo vợ của mình, đúng là thiếu đánh mà.

Đoạn Ngôn thường xuyên thích dùng đồ chơi nhỏ để trêu chọc nó, sau đó Bách Tuế sẽ xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Chỉ có lúc Đoạn Ngôn dẫn nó đi chơi bóng rổ Bách Tuế mới có thể đối tốt với hắn, sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, giọng nói non nớt nói: "Cha, lợi hại!"

Nhưng mà loại trạng thái hữu hảo này khi nhìn thấy Hứa Dặc, trong nháy mắt sẽ tan rã.

Hai người đều tranh nhau đòi Hứa Dặc ôm.

Hứa Dặc vội vàng muốn chăm sóc tiểu hài tử, lại phải chiếu cố lão hài tử, khụ, không thể nói trước mặt hắn già, hắn sẽ tức giận.

Hứa Dặc ở nhà luôn bị kẹp giữa cha con bọn họ đến khó xử.

Bách Tuế dính người thì thôi, Đoạn Ngôn cũng dính người đến không được.

Nhà bọn họ mỗi đêm đều bởi vì chuyện Hứa Dặc nên ngủ với ai mà nháo đến gà bay chó sủa.

Thật vất vả Hứa Dặc mới có một cơ hội đi công tác, anh bận rộn thu dọn hành lý, nghĩ rốt cục có thể thanh tịnh hai ngày, mấy ngày nay để Đoạn Ngôn cùng con trai cùng chỗ cũng có thể tăng cường tình cảm một chút.

Hứa Dặc đi rồi, hai cha con rốt cục cũng yên tĩnh một chút.

Đoạn Ngôn khoanh cánh tay ngồi trên sô pha nói: "Được rồi, lần này ba con bị con làm cho tức giận bỏ đi rồi."

Bách Tuế cùng hắn có tư thế giống nhau, ngoài miệng ngậm nú.m vú giả, tức giận gầm gừ hai cái, thịt hai bên má cũng theo động tác của nó mà run lên, nó ya ya nói: "Là cha, xấu! Ba mới đi!"

"Đoạn Bách Tuế, con năm nay ba tuổi rồi, là tuổi phải nói đạo lý, ba con là vợ cha, tại sao em ấy phải ngủ với con? Có bản lĩnh con cũng tìm vợ đi, để vợ con đi mà ngủ với con!"

Bách Tuế nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tựa hồ đang tiêu hóa ý tứ của hắn.

Cách một lát, Đoạn Ngôn nhìn thấy Bách Tuế từ phòng ngủ của mình kéo ra một con gấu lớn ném xuống chân hắn.

Đứa trẻ đút hai tay vào túi quần, sảng khoái nói: "Vợ con, ngủ với cha, vợ cha, ngủ với con!"

Đoạn Ngôn điên đầu: "Vợ của anh là tôi mua cho đấy!"

Không có Hứa Dặc sống cùng, ngày trải qua như năm, Đoạn Ngôn có khi cũng sẽ mang Bách Tuế đến công ty.

Nó rất ngoan, không chạy loạn, cũng không gây rối.

Cầm bút vẽ và bản vẽ múa lung tung trên đó, hoặc đứng ở một bên nghịch.

Trong công ty có người muốn ôm nó đều được, chạm vào nó đều được, nhưng hôn nó, nó sẽ tức giận, nó sẽ nghiêm túc nói với người khác: "Cô chú như vậy là bất lịch sự!"

Thật vất vả mới có được ngày Hứa Dặc đi công tác về nhà.

Hai cha con về nhà sớm chờ.

Đoạn Ngôn cùng con trai thương lượng nói: "Tất cả mọi người đều là nam nhân, cạnh tranh công bằng, hôm nay ai ôm ba con trước, ba con tối nay sẽ ngủ với người đó."

Bách Tuế:?

"Như vậy đi, cha cho con chạy trước năm bước..."

Xe của Hứa Dặc đã chạy vào biệt thự, Đoạn Ngôn cùng Bách Tuế nằm sấp trên cửa sổ đều nhìn thấy.

Hai người tập hợp ở huyền quan, Đoạn Ngôn lui về phía sau vài thước, lấy đà chờ người mở cửa ra liền phi tới.

Tít tít âm thanh nhập mật khẩu vang lên.

Bách Tuế chỉ cảm giác được bên cạnh có một trận gió lạnh thổi qua, người cha không đáng tin cậy của bé đã đu bám ở trên người ba rồi.

Trận đấu vẫn chưa bắt đầu mà...

"Lão bà, anh nhớ em muốn chết." Đoạn Ngôn vừa dính dính người nói.

Hứa Dặc vỗ vỗ lưng hắn hỏi: "Con trai đâu?"

"Baba..." Bách Tuế giòn giã hô một câu.

Hứa Dặc lập tức vòng qua Đoạn Ngôn đi ôm Bách Tuế: "Tuế Tuế có nhớ ba không nào?"

Bách Tuế nằm sấp trên vai Hứa Dặc, hướng Đoạn Ngôn lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.

Đoạn Ngôn: "..."

Buổi tối, Đoạn Ngôn náo loạn, cơm cũng không ăn liền nhốt mình vào phòng ngủ.

Hứa Dặc sao còn không đến dỗ dành hắn?

Đợi đến khi Đoạn Ngôn mất kiên nhẫn, cửa phòng rốt cục cũng được vặn ra.

Trong tay Hứa Dặc bưng cháo hải sản đi về phía hắn, cười tủm tỉm nói: "Sao anh cũng giống như một đứa trẻ vậy?"

"Chính em nói xem có hợp lý không? Kể từ khi sinh con trai, em đã ở bên anh bao giờ chưa? Vậy anh còn không thể ủy khuất?"

Hứa Dặc: "..."

Đoạn Ngôn: "Em chê anh già rồi đúng không? Em nói anh có tóc trắng, em cảm thấy anh không đẹp trai nữa rồi đúng không?"

Hứa Dặc thở dài: "Chuyện này đã là bao lâu rồi cơ chứ, hơn nữa bây giờ không phải anh cũng không có sao?"

"Đó là anh đang dưỡng sinh, gần đây anh uống nước đều uống kỷ tử, còn đem cơ bụng lại luyện tập càng rõ ràng hơn, thế mà em cũng không nhìn."

Hứa Dặc bị hắn chọc cười, đưa tay ôm đầu hắn nói: "Em nhìn, em nhìn."

Đoạn Ngôn ôm eo anh, hai má cọ cọ bên hông anh: "Em nói thật đi. Em chán anh rồi đúng không? Em còn yêu anh nữa không?"

Hứa Dặc không ngờ Đoạn Ngôn lại nghĩ nghiêm trọng như vậy, vội vàng trả lời: "Đương nhiên em yêu anh rồi, rất yêu anh."

"Vậy tối nay em có ngủ với anh không?"

"Được~ ngủ với anh."

"Hứa không?"

"Hứa."

Nhóc con thấy chưa? Gừng càng già càng cay nhá!

_Hoàn_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi