▽< Nội dung truyện: một cuộc tình Mấu chốt: Nhân vật chính: Trịnh Viễn, Mễ Chu Nhân vật phụ: Lâm Hiên, Từ Thương, Khưu Tuyền, Hạ Ẩn Mô tả qua: nhẹ nhàng, ấm áp văn. =================="> ▽< Nội dung truyện: một cuộc tình Mấu chốt: Nhân vật chính: Trịnh Viễn, Mễ Chu Nhân vật phụ: Lâm Hiên, Từ Thương, Khưu Tuyền, Hạ Ẩn Mô tả qua: nhẹ nhàng, ấm áp văn. ==================" />
Trịnh Viễn nói như vậy, mấy cô gái bên cạnh Tiểu Mỹ cũng hùa theo, bỏ tay vào túi quần, trên người Trịnh Viễn thoát ra cảm giác áp bách, Tiểu Mỹ bị buộc không thể trốn tránh, đành lấy điện thoại di động, tìm ảnh hai người chụp chung, Trịnh Viễn nhìn xong cũng không nói thêm gì, trở lại chỗ ngồi của mình, tập trung vào công việc.
Thời gian nghỉ trưa, Trịnh Viễn tới phòng trà uống nước, Tiểu Mỹ cố ý đi theo, rót nước, nói khẽ với Trịnh Viễn, dụng ý chỉ để cho Trịnh Viễn nghe thấy, hắn buổi sáng muốn nói cái gì.
"Không có gì, nhìn quen mắt thôi." Trịnh Viễn uống hết nước trong cốc, "Bạn trai trong điện thoại của cô, tôi từng nhìn thấy ở điện thoại của bạn tôi."
Ở điện thoại của Mễ Chu.
Trịnh Viễn âm thầm bổ sung thêm một câu, có điều cùng với bức ảnh của mỹ nữ không cùng một dạng, trong điện thoại của Mễ Chu chỉ có ảnh Tề Hải chụp một mình, hơn nữa lại là chụp trộm khi ngủ, Trịnh Viễn hỏi tại sao không chụp chung, Mễ Chu cười xấu hổ nói, Tề Hải không cho.
"A...? Có phải là di động của một cậu nhóc?"
Trịnh Viễn cảm thấy hứng thú, xem ra Tề Hải đã kể hết cho cô nghe rồi, rong ruổi trong hắc đạo đã quen, Trịnh Viễn đã hình thành một thói quen xấu, hắn thích cùng người thông minh nói chuyện, mỹ nữ trước mắt này, không quá ngu dốt đi.
"Nếu anh là bạn cậu ấy, giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy", mỹ nữ lặng im, Trịnh Viễn đã biết chuyện này, "Tề Hải không thích hợp với cậu ấy, cậu ấy cũng không hợp với Tề Hải, hai ngươi chỉ chơi đùa thôi, chuyện thiên trường địa cửu gì đó, quá ngây thơ đi." mỹ nữ uống một ngụm nước, khóe miệng hơi giật: "Hai nam nhân ở cùng một chỗ, đây không phải là truyện cười hay sao?"
"Tôi đồng ý nửa câu đầu cô nói, hai người bọn họ đúng là không thích hợp"- trên khuôn mặt của Trịnh Viễn không có chút biểu tình dư thừa nào: "Nhưng không thể chứng minh hai nam nhân không thể cùng một chỗ."
Mỹ nữ há miệng thở dốc, xem ra có chút tức giận, tựa hồ nóng lòng muốn phản bác lại, Trịnh Viễn nhún vai, không tiếng động lùi lại nửa bước.
Bút máy vẫn để trong túi không biết từ lúc nào đã được Trịnh Viễn cầm trên tay, phóng bút đi, thẳng tắp một đường trước mặt mỹ nữ, thậm chí còn mang theo một trận gió, sợ hãi, mỹ nữ suýt chửi ầm lên, đã thấy Trịnh Viễn lấy lại bút, dùng khăn tay lau đi con côn trùng trên đầu bút, vẻ mặt cười: "Mùa này có nhiều côn trùng, người đẹp phải cẩn thận a."
"Có một số việc không cần nhiều người quản, dù sao cô là người đến sau, chuyện của bọn họ để bọn họ tự giải quyết, cô xem xét đi, về sau đừng nhúng tay vào nữa, ví dụ như chuyện ngày hôm qua, là cô khiến cho Tề Hải ở lại đi."
Mỹ nữ thất thần đứng yên tại nơi đó, Trịnh Viễn đã đi ra ngoài, bên tai vẫn còn vang vọng lại mấy lời hắn vừa nói, mỹ nữ có chút cứng ngắc quay đầu nhìn xem, phát hiện nơi vừa rồi gim bút máy, mặc dù khí thế hung hẵn, nhưng lại bị chủ nhân khống chế tốt lực mạnh yếu, trên tường không lưu lại một chút dấu vết.
Trịnh Viễn tâm tình không tốt, nhưng lại suy nghĩ ở nhà có người vì hắn àm chuẩn bị yến tiệc đậu tây, không nhịn được sung sướng mà bước nhanh hơn.
Ngốc nghếch tại hắc bang mười mấy năm cũng không còn là tiểu bạch, thực chất Trịnh Viễn không muốn mang cảm giác trước kia áp đặt cho cuộc sống bình thường này, có điều, ngẫu nhiên hù dọa một chút cũng có ích.
Chỉ là không muốn để cho Mễ Chu nhận ủy khuất như vậy.
Thực chất lúc ấy Trịnh Viễn hoàn toàn để tâm lý chi phối, đứa nhỏ Mễ Chu này hoàn toàn không sai, nhỏ tuổi như vậy đã trở thành người nổi tiếng trong giới âm nhạc, ở độ tuổi này lại bon chen trong giới diễn viên nghệ sỹ hỗn loạn như vậy, còn mấy người được giống như Mễ Chu, tự do tự tại, không hề kiêu ngạo hay nóng nảy.
Huống chi, Trịnh Viễn không ngờ được niềm đam mê của Mễ Chu đối với sách truyện, ngày hôm qua khi Mễ Chu uống say, lải nhải với Trịnh Viễn không ít tác phẩm của Lộ đại thần. Lúc ấy vì bớt việc, quá nhiều nhân vật nên Trịnh Viễn chỉ là thuận tiện đặt tên, có người tên còn chẳng thèm muốn đặt, lấy luôn tên ngoài đời thật, xem như hi sinh vì nghệ thuật. Chính Trịnh Viễn cũng không nhớ nổi trong các cuốn truyện của mình, đã có bao nhiêu nhân vật xuất hiện.
Không nghĩ tới, Mễ Chu có thể nhớ kỹ tên từng người một, kể cả là vai phụ đã chết, thậm chí còn có thể nhớ kỹ khi nào đánh nhau, khi nào tử trận.
Lúc đó Trịnh Viễn đã hỏi làm thế nào có thể nhớ hết được nhiều nhân vật như vậy, Mễ Chu vươn ra năm đầu ngón tay:
"Nhìn năm lần?"
Mễ Chu lắc đầu.
"... Nhìn năm mươi lần?"
Mễ Chu lại lắc đầu.
"Không phải là nhìn năm trăm lần chứ?"
Mễ Chu gật đầu, lại ngẩng đầu nói, lập tức muốn xem đến sáu trăm lần.
Trịnh Viễn đột nhiên hiểu ra vì sao Mễ Chu lại mua truyện tranh giống nhau nhiều như vậy, tại sao giấy chống lại lật chuyển 500 lần? Trịnh Viễn suy nghĩ, nếu Khưu Tuyền đem bản in lẻ tiếp theo làm theo kiểu bản gỗ, sau đó đưa cho Mễ Chu, có thể còn giúp rèn luyện thân thể.
Đương nhiên, ở nhà Mễ Chu một lòng sùng bái Lộ đại thần đang trở thành nàng dâu nhỏ chạy đông chạy tây, một lòng một dạ nghiên cứu đậu tây, mong muốn cho Trịnh Viễn một bữa tiệc đậu tây thật hoàng tráng.
Ngày hôm qua Trịnh Viễn đưa y về nhà, nào là thay quần áo, nào là nấu canh giải rượu, khiến Mễ Chu vô cùng cảm động, đem Trịnh Viễn trở thành đại ca của mình, sau đó còn cảm tạ trên blog, tâm tình bị Tề Hải làm loạn cũng tốt lên không ít.
Buổi sáng khi thức dậy nhìn thấy quyển truyện tranh kia, phản ứng đầu tiên của Mễ Chu là tát mình hai cái cho tỉnh, hành vi hồ nháo ở cửa nhà Trịnh Viễn vốn không phải là bản chất, chẳng qua là kích động mà thôi.
Sau khi về đến nhà, Mễ Chu cũng không muốn cho Trịnh Viễn biết hành động của y ban sáng là mê sảng hay là chân thật, đầu óc của y đã bị sinh nhật vui vẻ cùng quà tặng có chữ ký của Lộ đại thần làm cho mụ mị. Nếu lúc nao Trịnh Viễn nói hắn chính là đại thần, không chừng Mễ Chu còn có thể biến thành du côn cắc ké xông lên cắn cắn liếm liếm, chuyện gì cũng làm được.
Mặc quần áo tử tế, Mễ Chu ra ngoài mua túi lớn túi nhỏ đậu tây cũ mới... Người nào không biết còn tưởng Mễ Chu muốn ăn đậu tây tích lũy năng lượng, sau đó hóa thân thành siêu nhân.
Đậu tây đã mua đầy đủ, xương cũng đang hầm, chuẩn bị xong xuôi đầy đủ, Mễ Chu chậm chạp bày bát đĩa, sau đó đem truyện của Lộ đại thần chụp ảnh chán chê, lên blog, sau đó lưa chọn một tấm ảnh có chữ ký của Lộ đại thần post lên.
Mễ Chu chuẩn bị cẩn thận, cắt đậu tây cũng thật đẹp, ở trong nhà bếp giống như con quay vội vội vàng vàng nấu nướng, thi thoảng lại liếc đến máy tính một cái, mọi chuyện đều rất bình thường, lại khiến Mễ Chu lo lắng.
Blog của Mễ Chu cũng không có quá nhiều bình luận, khi đăng một cái gì đó lên blog, lượng người xem trên 100 là bình thường... Nhưng ngày hôm nay lại trên hai nghìn lượt xem, thật kỳ lạ, là chuyện gì đang xảy ra đây?
Mễ Chu hốt hoảng mở theo dõi ra, nhìn kỹ một phen, số người xem đột nhiên tăng nhiều như vậy, không phải blog của mình đặc biệt thú vị, thực chất là nhờ phúc của đại thần...
...Cũng đúng thôi. Mễ Chu sau khi nhìn chán chê các bình luận, một cái ID thật đặc biệt, là, là Lộ Mang... Lộ Mang không chỉ ghé thăm blog của Mễ Chu, còn để lại mấy chữ trên tường: "Thích là tốt."
Mễ Chu cả người lâng lâng, máu dồn lên đỏ mặt, hai hàm răng va vào nhau lập cập, Lộ đại thần cao quý là thế, bình thường lên blog cũng chỉ thông báo tin tức này nọ, sau đó cũng không nói gì thêm, như vậy lại khiến các fan sôi sục.
Không nói Mễ Chu, fan của Lộ đại thần cũng thật đáng sợ, một đám cá mè một lứa ở blog của Mễ Chu gào thét, vừa hâm mộ, vừa ghen tị, mấy người được như thế này.
Không để yên tĩnh một lúc, trước đó còn có người nói Lộ đại thần bất công, bình thường hắn chỉ ký tên thôi, tạo sao tặng cho Mễ Chu còn có thêm dòng chữ sinh nhật vui vẻ? Rồi lại ở trên blog này bình luận nữa!!! Nói xong còn cảm thấy chưa đủ, sau đó lại đưa truyện đã được ký tên đăng lên.
Chỉ cần là người tinh ý đều có thể nhìn thấy hai chữ kí này thật sự khác nhau một trời một vực, không biết là ai đã hô lên một câu: "có gian tình, đại thần cùng người này có gian tình." Cứ như thế,1 đồn 10, 10 đồn trăm, giống như lửa cháy gặp cỏ khô, Lộ đại thần không giải thích, Mễ Chu cũng không nói gì, có người lập topic "Đại thần truyện tranh Lộ Mang công khai tư tình", cứ như vậy mà đứng đầu bảng xếp hạng thông tin.
May mà lúc này xương hầm đậu tay đều đã ninh hầm cẩn thận, Mễ Chu mới có thời gian theo dõi vụ lùm xùm do chính mình tạo ra "Tư tình chi chiến". Không đến một tiếng đồng hồ, Mễ Chu đã nhận được hơn 50 tin nhắn, đều là fan của đại thần giống như mình, hoặc là lòng đầy căm phẫn, hoặc là khóc lóc hỏi han xem rốt cục là chuyện gì đã xảy ra.
Trong đó còn có không ít người quen, một số người là minh tinh cũng nhao nhao hỏi tới, nói bóng nói gió rằng Mễ Chu à, nếu quan hệ của cậu và đại thần không tệ, có thể nói với hắn cho chúng tôi một bản đi.
Mễ Chu giống như kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm thế nào cho phải, gấp đến mức quay vòng vòng, âm thanh tin nhắn khiến cho đầu y muốn nổ tung, đột nhiên lại xuất hiện một tin nhắn mới, ngay khi Mễ Chu nghĩ sau khi xem xong tin nhắn này sẽ đem chức năng tin nhắn đóng lại, thì Mễ Chu thấy rõ ID của cái tin nhắn kia:
Lộ Mang: đừng hoảng hốt, người khác hỏi gì cũng đừng nói, qua một thời gian sẽ ổn thôi.
Đại thần đại thần đại thần đại thần đại thần đại thần đại thần đại thần............ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lúc này não đại của Mễ Chu giống hệt mèo Tom, ngày hôm nay kinh hỉ nhiều như vậy, làm sao mà sống nổi! Mễ Chu trở lại ghế tựa, đại thần nhắn tin cho cậu a, đây là kỳ tích, đại thần bảo y đừng hoảng hốt, cư nhiên thật sự gửi cho y, muốn y trấn định lại.
Trịnh Viễn nhận được trả lời của Mễ Chu là một câu "Biết rõ!", cộng thêm một cái icon nắm tay, hắn vừa tan làm, hướng nhà của Mễ Chu mà đi tới. Chuyện hôm nay hắn cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân mình trên blog luôn luôn lạnh lùng, không nghĩ đến rằng ngẫu nhiên nhiệt tình một chút, cục diện tạo ra chính mình cũng không thể nào khống chế nổi.
Khi Trịnh Viễn nhìn đến mấy chữ "có tư tình", bản thân cũng không nhịn được mà trở nên vui vẻ lên. Chỉ dựa vào một chữ ký vô năng mà cũng ảnh hưởng thật nhiều đến tình hình của mình, xem ra nhân dân quần chúng có chỉ số thông minh không hề thấp chút nào. Nghĩ như vậy, Trịnh Viễn không khỏi buồn rầu, xem phản ứng của Mễ Chu, cực kỳ rõ ràng, chắc chắn chưa phát hiện ra thân phận của mình, xem ra không thể tính Mễ Chu vào đại đa số quần chúng nhân dân rồi.
Nhìn tin nhắn của Mễ Chu, Trịnh Viễn thật muốn hỏi tiếp, đã làm tốt bữa tiệc lớn đậu tây chưa, mấy chữ đã gõ ra rồi, lại xóa đi, muốn nhìn xem bé ngốc này khi nào mới có thể phản ứng kịp.
Bất quá Trịnh Viễn cũng không để cho mình chịu ủy khuất, một lúc sau liền xem lại tin nhắn, đem câu nói vừa nghĩ ra gõ lại, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm mấy chữ, người nhận là Cháo Tiểu Mễ.
"Bữa tiệc lớn đậu tây đã làm tốt chưa. Ở nhà chờ tôi về."
☆, (. ﹏. *)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lật chuyển lật chuyển đại cương. . . . . . Có thịt \(^o^)/
=====================
Dê: yến tiệc đậu tây nha............