Thẩm Vọng Tân ở bên này nhìn Dương Vân chở Tô Tinh Dã đi về, điện thoại trong túi của anh cũng hết sức phối hợp mà rung lắc mãnh liệt, sau khi nhìn thấy tên người gọi anh lập tức nhận bắt máy.
"Dương Vân đón Tinh Dã về rồi?" Giọng của Lôi Quân từ đầu dây bên kia truyền tới.
Thẩm Vọng Tân "Ừ" một tiếng, đi thẳng về phía xe của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Dương Vân nói thế nào, cậu không bị ăn mắng chứ?"
Thẩm Vọng Tân khẽ cười một tiếng: "Không có, anh nghĩ nhiều rồi."
"Vậy thì tốt quá rồi, có điều là nếu người ta có mắng thật thì cũng đáng đời cậu lắm. Nếu anh mà là người đại diện của Tinh Dã nhất định cũng sẽ mắng cậu."
Sau khi Thẩm Vọng Tân lên xe rồi, từ trong ví tiền lấy ra mấy tấm hình. Những tấm hình của anh so với Tô Tinh Dã thì dễ nhận ra hơn, nhưng có vài tấm cũng đã chụp được ánh mắt của Tô Tinh Dã. Mấy tấm hình này có thể người ngoài sẽ không nhận ra được, nhưng người hâm mộ của hai người không thể không nhận ra.
"Cũng may paparazzi này là vì tiền chứ không vì tiếng, bằng không hai người chắc chắn sáng nhất đêm nay rồi."
Lúc đầu khi Lôi Quân nhìn thấy mấy tấm hình được gửi tới, trong lòng "lộp bộp" một chút, nhưng sau khi bình tĩnh anh ta cũng nhận ra được vấn đề. Paparazzi gửi hình chụp cho anh ta đơn giản chỉ là vì tiền, mà ngay lúc đó Dương Vân ở bên kia cũng nhận được tin tức. Có điều là paparazi này coi như cũng có lương tâm, sau khi nhận tiền của Lôi Quân rồi cũng không nhận tiền của Dương Vân nữa.
"Chuyện này là do em không cẩn thận, gây thêm phiền phức cho anh rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thôi quên đi. Chuyện này cậu cũng đừng lo lắng nữa, lần sau nhớ cẩn thận một chút."
"Cảm ơn anh, anh Lôi."
Trên đường về Tô Tinh Dã không khỏi tò mò nhỏ giọng hỏi: "Chị Vân ơi, lúc nãy hai người nói chuyện gì vậy?"
Dương Vân đang lái xe nhìn không chớp mắt nói: "Cũng không có chuyện gì, vừa rồi hai đứa đi ăn cơm bị paparazzi chụp được thôi."
Trong nháy mắt Tô Tinh Dã đã trừng to mắt lên: "Bị, bị chụp được rồi?"
Dương Vân "ừ" một tiếng. Nếu là lúc bình thường bị chụp được thì không nói gì, cùng lắm thì đăng một tin lên Weibo giải thích, lúc đó chỉ là mấy người bạn hẹn gặp nhau cùng ăn một bữa cơm, không phải là chuyện lớn gì. Nhưng vấn đề chính ở đây là hai người là bạn khác giới, nhà gái từ trên xuống dưới đều là quần áo của nhà trai? Bạn bè trong bữa cơm đó lại toàn là những thành viên trong nhóm của đằng trai? Weibo không phải là sẽ phấn khích tột độ sao? Nếu thật sự là như vậy mà còn dám bác bỏ tin đồn thì mặt mũi cũng không cần nữa rồi!!
Giọng nói của Tô Tinh Dã bỗng trở nên gấp gáp: "Vậy Thẩm Vọng Tân anh ấy...."
Ánh mắt của Dương Vân rõ ràng là hiện lên câu "biết ngay mà": "Lúc này mà em còn lo lắng cho người ta à?"
Nói tới chuyện của hai người bọn họ hôm nay bị lộ ra, một đỉnh lưu (1) như Thẩm Vọng Tân nhất định là sẽ chịu tổn thất nặng nề, nhưng mà đối tượng của anh là Tô Tinh Dã cũng là một đỉnh lưu tiểu hoa đán (2) có năng lực. Thành thật mà nói cả hai người đều nhờ vào "Quyền mưu" mà trở nên nổi tiếng, nhưng dù sao "Quyền mưu" cũng là một bộ phim nam chủ (2), cô tuy là nữ số một (3) nhưng thực tế người thu hút nhiều lưu lượng (4) vẫn là Thẩm Vọng Tân, ít nhất là bây giờ tốc độ nổi tiếng của Thẩm Vọng Tân so với cô thì cao hơn.
Dương Vân thấy cô cau mày, không hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ này của cô có hơi tội nghiệp, nên chị khụ một tiếng: "Được rồi, được rồi, chuyện này người đại diện của Vọng Tân đã xử lý ổn thỏa cả rồi, em cũng đừng lo lắng nữa."
Nghe chị ấy nói xong lông mày của Tô Tinh Dã mới chậm rãi giãn dần ra, cô cũng ý thức được vừa rồi bản thân căng thẳng quá độ.
Dương Vân nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu.
Dương Vân đậu xe ở bãi xe ngầm của tiểu khu rồi đích thân đưa Tô Tinh Dã lên lầu, lúc đang đi chị ấy còn dặn đi dặn lại một vài trình tự nhất định của hoạt động ngày mai.
"Chị Vân, chị vào nhà ngồi chút không?" Tô Tinh Dã hỏi.
Dương Vân từ chối: "Chị không vào đâu. Tối nay em đi ngủ sớm chút đi, sáng mai bảy giờ chị qua đây đón em."
"Dạ được."
"À đúng rồi, chuyện này tuy là đã giải quyết xong nhưng các em cũng phải cẩn thận một chút, có biết không?"
Tô Tinh Dã lập tức gật đầu: "Em hiểu rồi."
"Hiểu thì tốt, chị về đây."
"Chị đi đường cẩn thận chút nha."
Đợi Dương Vân đi rồi Tô Tinh Dã đóng cửa lại, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Vọng Tân. Cuộc gọi rất nhanh đã được nhận, giọng nói dịu dàng của Thẩm Vọng Tân từ đầu dây bên kia truyền tới: "Em về tới nhà rồi?"
"Dạ, em vừa về tới. Em đã nghe chị Vân nói hai chúng ta bị paparazzi chụp được phải không?"
"Đúng vậy nhưng mà đã giải quyết xong rồi, em không cần phải lo lắng."
"Giải quyết được thì tốt rồi. Chị Vân nói với em muốn chúng ta sau này cẩn thận hơn chút nữa."
Ở đầu dây bên kia Thẩm Vọng Tân khẽ cười: "Ừ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Tô Tinh Dã ôm gối dựa vào ghế sofa nói chuyện với Thẩm Vọng Tân, không hề hay biết đã nói gần một tiếng đồng hồ, mãi tới khi Thẩm Vọng Tân lên tiếng nhắc nhở cô: "Không phải sáng mai em phải tham gia hoạt động à?"
Nghe anh nói vậy Tô Tinh Dã mới ý thức được hiện tại đã hơn mười một giờ rồi.
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng nói tiếp: "Không còn sớm nữa, nếu bây giờ em còn không đi ngủ sáng mai tinh thần sẽ không tốt đâu, cúp máy xong thì đi ngủ đi."
Mặc dù Tô Tinh Dã có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể nói "Ngủ ngon" rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy Tô Tinh Dã đi tắm nước nóng, sấy khô tóc rồi dưỡng da. Tuy nằm trên giường còn mở điều hòa cao hơn mấy độ, nhưng mà cô vẫn không có cảm giác ấm áp, hình như là cô luyến tiếc vòng ôm của anh, có vòng ôm đó cô không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
Một ngày sau, khi Tô Tinh Dã kết thúc hoạt động của nhãn hàng đại diện thì nhận được cuộc gọi của cô Phan ở đội múa: "Alo, cô Phan?"
"Tinh Dã này, bộ phim mới của em có phải là đóng máy rồi không?"
"Dạ đúng rồi, có chuyện gì vậy cô?"
"Chuyện là thế này, em biết năm nay đội múa sẽ lên biểu diễn ở Xuân Vãn đúng không?" Cô Phan tạm dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng mà sư tỷ Ngụy Vũ của em hai ngày trước vừa phát hiện là đang mang thai, thai vị không ổn định nên không thể theo đội được. Vậy nên giáo viên chúng tôi mới bàn bạc với nhau, em xem thử có thể đến bổ sung vào đội không?"
Biên đạo múa của điệu múa Xuân Vãn năm nay là cô Phạm. Đội múa Xuân Vãn đã tập luyện được hơn nửa tháng, nhưng ai mà biết được gần đến ngày biểu diễn lại phát hiện ra có người mang thai, nếu không phải trong lúc huấn luyện cô ấy đột ngột ngất xỉu thì với cường độ huấn luyện cao hơn nữa cũng không thành vấn đề. Hiện tại chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến thời gian diễn ra Xuân Vãn, lúc này người có thể cứu nguy cho các cô cũng chỉ có mỗi mình Tô Tinh Dã.
Tô Tinh Dã nghe xong sửng sốt mất mấy giây: "Em có thể làm được sao?"
"Cô tin tưởng em, em có thể làm được."
Sau khi cúp điện thoại, Dương Vân đang lái xe hỏi cô: "Cô Phan tìm em có việc sao?"
Tô Tinh Dã nhìn Dương Vân rồi gật đầu.
"Là chuyện gì vậy?" Chị thuận tiện hỏi tiếp.
"Chị Ngụy Vũ mang thai nên cô Phan muốn em thay thế vào vị trí của chị ấy trong Xuân Vãn hiến vũ."
Đôi mắt của Dương Vân tức khắc trừng lớn: "Xuân Vãn hiến vũ?"
Tô Tinh Dã gật đầu.
Dương Vân không thể che giấu được sự kinh hỉ (6) trên khuôn mặt của mình. Xuân Vãn năm nào cũng sẽ mời một vài nghệ sỹ biểu diễn, nhưng sự thật là vị trí cà phê (7) của Tô Tinh Dã chính xác là không đủ để có thể biểu diễn ở Xuân Vãn, cho nên có thể có được cơ hội trình diễn Xuân Vãn hiến vũ thật đúng là miếng bánh ông trời ban cho. Cô sẽ không phải lấy thân phận là diễn viên Tô Tinh Dã mà là vũ công Tô Tinh Dã.
Xuân Vãn hiến vũ lần này, Ngụy Vũ chính là người múa dẫn đầu, sau khi Ngụy Vũ rời khỏi sẽ là Tô Tinh Dã thay thế vị trí đó. Tuy nói rằng Tô Tinh Dã là sự lựa chọn thích hợp nhất của các giáo viên, nhưng cũng khó tránh được mấy người họ có chút lo lắng rằng cô không thể làm chủ được sân khấu, thậm chí các cô ấy cũng đã đưa ra phương án thứ hai. Nếu như Tô Tinh Dã không làm chủ được sân khấu thì sẽ đưa Thái Tuyền lên thay thế, đổi lại vị trí của Thái Tuyền cho Tô Tinh Dã. Thế nhưng sau một ngày luyện tập, cô Phan cùng với những giáo viên khác đều thống nhất không hề nhắc tới phương án thứ hai nữa.
Ngày đầu tiên tập luyện tuy khó tránh được có chút trúc trắc, nhưng năng lực làm chủ của cô hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Thật ra thì chuyện này đích thực là nằm trong dự kiến, bởi vì lúc trước Tô Tinh Dã chính là đội trưởng nhỏ tuổi nhất của đội múa Bắc Vũ, hơn nữa vị trí đội trưởng này còn là do cô lấy thành tích thi hạng nhất mà có được. Nếu sau đó cô không đi theo con đường diễn xuất mà chuyên tâm vào vũ đạo thì có lẽ đã sớm được chọn vào đội múa Xuân Vãn rồi.
Do lần này Tô Tinh Dã biểu diễn ở Xuân Vãn hiến vũ là dùng thân phận của một vũ công, cho nên Dương Vân cũng không tuyên truyền rộng rãi, những người biết được chuyện này cũng chỉ có bạn bè thân thiết và Thẩm Vọng Tân mà thôi. Bây giờ đã là rạng sáng nhưng trong phòng tập vũ đạo đèn vẫn sáng trưng như ban ngày, bên ngoài cửa tuyết lớn bay bay, Tô Tinh Dã ở trong phòng vũ đạo lại mặc bộ đồ múa mỏng manh, mái tóc dài đen thẫm được búi gọn gàng thành một cục tròn trên đỉnh đầu, tóc mai với thái dương đều mướt mồ hôi. Lúc này cô dang tựa lưng lên tấm gương trong phòng tập vũ đạo, tay cầm cái điện thoại, mà màn hình đang hiện lên khuôn mặt dịu dàng xen lẫn đau lòng của Thẩm Vọng Tân.
"Có phải em ốm đi rồi đúng không?" Giọng nói của Thẩm Vọng Tân lộ rõ đau lòng.
Tô Tinh Dã tươi cười với Thẩm Vọng Tân ở màn hình bên kia: "Thật sao anh?"
"Thật mà, một chút thịt trên mặt em cũng không có."
Tô Tinh Dã vô thức đưa tay sờ lên hai gò má của mình. Gần đây hẳn là cô đã ốm đi không ít, nguyên nhân chính là vì cô là người mới bổ sung vào Xuân Vãn hiến vũ, lại còn đảm nhiệm vị trí múa dẫn đầu, nên hiển nhiên là phải vất vả hơn nhiều so với những thành viên khác. Vì muốn theo kịp tiến độ, nên so với những người khác cô phải tập luyện một mình thêm ít nhất mấy tiếng đồng hồ nữa, đã thế mấy cái quảng cáo cùng với đại ngôn lúc trước đã ký hợp đồng cũng sắp tới ngày phải quay chụp, bởi vậy nửa tháng nay cô vội vàng không khác gì con quay, không ốm đi mới là lạ đó.
Tô Tinh Dã đảo mắt một vòng rồi cười nói: "Chờ em hoàn thành hết việc đợt này anh hầm canh cho em uống đi, em muốn uống canh sườn non hầm với bắp (7)."
Thẩm Vọng Tân ở bên kia đưa tay sờ sờ lên hai má của cô, giọng nói cưng chiều: "Được, anh hầm cho em, em muốn uống bao nhiêu cũng được."
Tô Tinh Dã cười tươi đến nỗi đôi mắt cong thành một vầng trăng non, cô chậm rãi đưa mặt tới gần sát màn hình, giống như làm vậy là có thể thật sự cảm nhận được va chạm của anh như bình thường: "Em nhớ anh nhiều lắm."
Sự dịu dàng trong ánh mắt của Thẩm Vọng Tân vẫn có thể nhấn chìm người khác như trước: "Anh cũng nhớ em."
"Không còn sớm nữa đâu, em mau về nghỉ đi, ngày mai tập luyện cho tốt biết chưa?"
Tô Tinh Dã gật đầu: "Được, chờ Tiểu Thuần trở lại bọn em sẽ đi về."
Khoảng thời gian này Tiểu Thuần vẫn luôn đi theo cô tới chỗ đội múa tập luyện, bình thường chính là cô ở phía trước tập múa còn Tiểu Thuần ngồi ở đằng sau chơi điện thoại chờ cô. Lúc đầu cô còn không muốn phải làm phiền cô ấy, nhưng Tiểu Thuần vẫn kiên quyết muốn đi theo cô tới phòng tập múa, cô không biết phải nói thế nào cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ.
Sáng hôm sau Tô Tinh Dã vẫn đi đến buổi tổng duyệt nghệ thuật như mọi ngày, nhưng lại phát hiện mọi người đang tụ tập ở một chỗ, hình như là đang nói gì đó. Sau khi nhìn thấy cô Thái Tuyền cũng không giấu giếm gì mà thẳng thắn nói: "Tinh Dã này, hôm nay đội trưởng của chúng ta tới."
Kể từ ngày Ngụy Vũ té xỉu được đưa vào bệnh viện, cứ tưởng là do mệt nhọc quá độ ai ngờ lại kiểm tra ra được là đang mang thai, cũng chưa từng trở lại đội múa. Ngụy Vũ làm đội trưởng của các cô được một năm rưỡi, về năng lực nghiệp vụ tuyệt đối là không thể chê trách, nhưng chuyện tình cảm thì xử lý không được tốt lắm. Bởi vì các cô luôn một lòng muốn làm nghệ thuật cho nên chuyện tình cảm luôn luôn là chuyện tối kỵ. Bình thường Ngụy Vũ nhìn có vẻ rất thận trọng, cho nên các cô không hề nghĩ tới lúc này cô ấy lại làm chuyện thành ra như vậy, cô ấy làm như vậy so với việc tự tay hủy đi tiền đồ của mình có khác gì nhau đâu.
Tô Tinh Dã "À" một tiếng, gật gật đầu tỏ ý đã biết rồi.
Tô Tinh Dã đích thực là tiểu sư muội của các cô. Ngay từ đầu cô Phạm đưa cô đến thay thế vị trí của Ngụy Vũ, trong lòng các cô vẫn luôn lo lắng cô không thể gánh vác được, không theo kịp được tiến độ tập luyện, nhưng mà biểu hiện của Tô Tinh Dã sau này đã làm cho các cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy cô nhỏ hơn các cô vài tuổi, cũng không nói chuyện nhiều, nhưng kỹ năng múa tuyệt đối không hề thua kém bất kỳ ai trong đội. Chẳng qua là tiểu sư muội này rất yên tĩnh, vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, do đó Thái Tuyền không nhịn được ý nghĩ muốn trêu chọc cô bé nên nói: "Đội trưởng đến đây tìm cô Phạm đó, em không thấy lo lắng à?"
Tô Tinh Dã sau khi sững sờ xong thì hỏi lại: "Lo chuyện gì ạ?"
Thái Tuyền bị Tô Tinh Dã hỏi ngược lại cảm thấy bất ngờ, cô ấy tiếp tục chọc ghẹo: "Nếu cô Phạm thật sự để cho chị Ngụy Vũ của mấy em trở lại thì sao?"
Tô Tinh Dã gật đầu tỏ là đã hiểu được ý của Thái Tuyền, cô cực kỳ bình tĩnh nói: "Em vốn dĩ chỉ là người thay thế cho chị ấy, nếu chị ấy thật sự có thể kiên trì được thì em không có ý kiến gì hết."
Thái Tuyền nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh như nước của Tô Tinh Dã thì sửng sốt một hồi, sau đó cười nói: "Tiểu sư muội à, sao em lại có thể cái gì cũng không muốn tranh đoạt như vậy?"
Tô Tinh Dã cười nói: "Có gì mà phải tranh đoạt đâu ạ, ban đầu vốn dĩ cũng không phải là em mà."
(1) Đỉnh lưu: Minh tinh sở hữu lượng fan hùng hậu trong giới giải trí.
(2) Tiểu hoa đán: Là từ có nguồn gốc từ Kinh kịch để chỉ một loại vai nữ trong các vở kinh kịch, ngày nay dùng để chỉ những nữ diễn viên trẻ trung và xinh đẹp.
(3) Phim nam chủ: Là phim xoay quanh những nhân vật nam.
(4) Nữ số 1: Vai nữ chính trong bộ phim
(5) Lưu lượng: Là từ dùng để hình dung giá trị thương nghiệp của mình tinh đó cực kỳ cao, có lượng fan hùng hậu.
(6) Vị trí cà phê: Là một từ dùng để chỉ địa vị của minh tinh trong giới giải trí, vị trí cà phê càng cao thì sức ảnh hưởng càng mạnh mẽ và catse cũng cao hơn. Người có địa vị lớn trong giới được gọi là cà phê lớn.
(7) Canh sườn non hầm bắp: