MỘT LẦN GẶP GỠ MỘT ĐỜI BÊN ANH


Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tô Tinh Dã mới nhìn thấy WeChat Thẩm Vọng Tân gửi cho cô rằng anh đã đến Paris rồi. Ngẫm nghĩ đến thời gian chênh lệch bên anh, cô chỉ nhắn WeChat trả lời chứ không gọi điện thoại cho anh, ai ngờ cô vừa mới nhắn WeChat qua, Thẩm Vọng Tân bên kia lập tức gọi điện thoại lại.
 
Thẩm Vọng Tân: “Dậy rồi à?”
 
“Vâng, em mới dậy, anh không nghỉ ngơi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người đầu dây bên kia cười khẽ: “Không vội, anh muốn nghe giọng của em.”
 
Trong lòng Tô Tinh Dã ngọt như mía lùi nhưng cô từng bay qua Paris rồi, cảm giác ngồi máy bay mười mấy tiếng đó xương sống thắt lưng bị đau không phải bình thường đâu, vì vậy cô đau lòng khuyên: “Được rồi, vậy bây giờ anh đã nghe được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
 
Thẩm Vọng Tân: “Ừ, vậy anh cúp nha?”
 
Tô Tinh Dã: “Vâng, bye bye anh.”
 
Thẩm Vọng Tân hôn cô qua điện thoại: “Bye bye.”
 
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã ôm chăn sung sướng lăn một vòng rồi mới bò dậy rửa mặt.
 
Bởi vì phân cảnh thiếu lúc trước đều xếp quay vào khoảng thời gian này nên Tô Tinh Dã phải quay từ sớm tới khuya đến nỗi mỗi lúc trời tối trở về khách sạnchiến đấu với việc tắm táp xong dính vào giường là cô ngủ ngay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trưa nay, sau khi quay xong, trên đường về có nhân viên nói với cô: “Cô Tiểu Tô, mẹ em đến thăm em kìa.”
 
Tô Tinh Dã hơi khựng lại, gương mặt bình tĩnh của cô thoáng chút khó tin.
 
Tiểu Thuần theo phản xạ nhìn về phía Tô Tinh Dã, đương nhiên cô ấy cũng ngây ra.
 
“Em... Mẹ em á?”
 
“Đúng vậy, tới đây thăm đoàn, bà ấy đang ở trong phòng nghỉ đằng trước đó.”
 
Nhân viên thấy sắc mặt cô hơi sai nên nhỏ giọng hỏi: “Cô Tiểu Tô, sao thế?”
 
Tô Tinh Dã hoàn hồn rồi lắc đầu: “Không sao, vậy em đi trước nhé, cảm ơn ạ.”

 
“Không có gì, không có gì.”
 
Tiểu Thuần nhỏ giọng nói: “Chị Vân chưa nói gì với em cả.”
 
Tô Tinh Dã “Ừ” đáp: “Đến đó xem rồi tính tiếp.”
 
“Vâng.”
 
Trên đường đi đến phòng nghỉ, không chỉ một nhân viên nói với Tô Tinh Dã rằng mẹ của cô tới thăm đoàn.
 
Tô Tinh Dã đứng ở cửa phòng nghỉ, tay mở cửa hơi dừng ở khoảng không.
 
Tiểu Thuần nhìn cô với vẻ phức tạp: “Chị Tinh Dã?”
 
Lông mi Tô Tinh Dã hơi rung lên: “Không sao.” Dứt lời, cô khẽ gõ cửa, sau đó mở ra.
 
Mở cửa vào, thấy ngay bóng lưng đang quay về phía mình, chỉ một cái nhìn đó thôi Tô Tinh Dã đã biết người đó không phải bà ta.
 
Người nọ nghe tiếng động thì xoay người lại mỉm cười dịu dàng và từ ái, là mẹ Thẩm.
 
Mẹ Thẩm thấy Tô Tinh Dã mở cửa vào thì cười ngoắc tay: “Tinh Tinh, mau tới đây.”
 
Thật ra khi nghe nhân viên nói vậy thì phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Tinh Dã là không thể nào, song khi tới gần, cô lại mơ hồ có chút mong đợi nhỏ nhoi nhưng lúc này thấy mẹ Thẩm, trái tim cô chợt trở nên mềm mại, cùng lúc đó cô cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
 
Tô Tinh Dã cười đi đến chỗ bà: “Dì ơi, sao dì lại đến đây ạ?”
 
Mẹ Thẩm cười mở hộp giữ nhiệt ra: “Vừa hay đến đây sưu tầm dân ca, dì nhớ con cũng đang quay phim ở đây nên ghé thăm con một chút, với lại dì còn làm cho con món con thích nè.”
 
Tô Tinh Dã cảm thấy mắt hơi cay nhưng cô không muốn mẹ Thẩm lo lắng, vì vậy vừa cười giúp bà bày món ăn ra vừa nói: “Lâu rồi con chưa được ăn thức ăn dì nấu, vừa ngửi đã nghe bụng đói kêu rột rột rồi ạ.”
 
Mẹ Thẩm nhìn Tô Tinh Dã với ánh mắt tràn ngập yêu thương: “Vậy con phải ăn nhiều chút đó, hôm nay trông con gầy quá.” Sau đó bà nhìn thấy Tiểu Thuần đang đứng sững sờ ở một bên thì cười nói: “Tiểu Thuần mau lại đây ngồi, dì cũng làm món con thích ăn đây.”
 
Có khoảng thời gian Tô Tinh Dã thường chạy đến nhà họ Thẩm, là trợ lý riêng nên Tiểu Thuần cũng chạy theo, cứ qua hai ba lần như thế cũng từ từ quen thuộc.
 
Tiểu Thuần hoàn hồn rồi “Ôi” một tiếng, vội vàng chạy chậm tới.
 
Sau khi thời gian nghỉ trưa của Tô Tinh Dã chấm dứt, mẹ Thẩm mới rời khỏi phim trường, trước khi đi còn chào hỏi với các nhân viên.
 
“Mẹ của cô Tiểu Tô xinh đẹp thật đấy, còn có khí chất nữa.”
 
“Nhưng hai người không giống nhau lắm nhỉ, đúng không.”
 
“Có lẽ cô Tiểu Tô giống ba chăng.”
 
“...”
 
Một giọng nói xen vào: “Dường như bà ấy không phải mẹ của cô Tiểu Tô đâu, tôi mới vừa nghe cô Tiểu Tô gọi bà ấy là dì Thẩm.”
 
“Chẳng lẽ mọi người không phát hiện bà ấy và thầy Thẩm khá giống nhau sao?”
 
Một câu kích thích nghìn lớp sóng.
 
Các nhân viên anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ánh mắt từ mờ mịt dần biến thành khiếp sợ cuối cùng đều đầy hâm mộ, đây không phải mẹ, đây chính là mẹ chồng đó! Mẹ của thầy Thẩm!! Mẹ của thầy Thẩm đến thăm đoàn của cô Tiểu Tô rồi còn đích thân tự làm bữa trưa nữa, ghen tỵ chết mất! Cô Tiểu Tô quả thật chính là người chiến thắng trong cuộc đời này rồi đó nha! Bất kể là bạn trai hay mẹ chồng tương lai ai cũng ưu tú! Chua quá chua!!
 
...
 
Sau khi Thẩm Vọng Tân trở về từ Paris, bộ phim mới “Song sinh” của anh cũng chính thức quyết định thời gian vào đoàn. Anh vốn dĩ muốn qua Hoành Điếm một chuyến trước, nhưng bất đắc dĩ lịch trình của anh tồn đọng quá nhiều nên anh phải chạy cho xong trước khi vào đoàn. Mỗi ngày anh bận đến mức chân không chạm đất, thật vất vả chạy xong lịch trình thì phải lập tức vào đoàn, sau đó bắt đầu quay phim không ngơi nghỉ, vì thế đương nhiên không có thời gian rảnh rỗi.
 
Trong khoảng thời gian này hai người đều bận bịu đóng phim của mình. Thẩm Vọng Tân đóng một lúc hai vai trong “Song sinh”, còn là hai nhân vật với hai tính cách khác xa nhau, cực kỳ có tính thử thách. Còn phim của Tô Tinh Dã cũng đến hồi căng thẳng, mỗi ngày lúc rảnh rỗi cô đều chìm vào việc suy ngẫm kịch bản. Hai người bận rộn đến tối mày tối mặt, nhiều lần bỏ qua điện thoại của đối phương, thậm chí còn không kịp trả lời tin nhắn của nhau nữa.
 
Vì vậy có đoạn thời gian hai người ít liên lạc hẳn. Trong khoảng thời gian này, bộ phim “Phi hành vân” do Thẩm Vọng Tân diễn vai chính đã đặt lịch phát sóng, sau đó cũng bắt đầu bước vào giai đoạn tuyên truyền. Là nam chính trong phim nên anh không thể vắng mặt trong các buổi tuyên truyền trước khi phim lên sóng.
 
Sau buổi lễ công chiếu lần đầu, nhà sản xuất dự định cho các diễn viên trong đoàn cùng tụ tập ăn uống, nếu có thể đăng lên Weibo làm tuyên truyền thì tốt rồi, song Đặng Khôn hoàn toàn không cho họ cơ hội này. Trong lúc tuyên truyền, MC luôn cue Thẩm Vọng Tân và Lâm Nhiễm, đừng tưởng rằng anh ta không biết họ có ý đồ gì, không phải đang muốn mượn lễ công chiếu lần đầu này để xào CP sao?
 
Đối với Nhạc Thượng, Đặng Khôn biến từ fan thành anti, lúc trước khi làm việc ở Nhạc Thượng anh ta yêu thích công ty họ bao nhiêu thì sau khi YLQSL xuất hiện thì anh ta càng ghét Nhạc Thượng bấy nhiêu, huống hồ bộ phim này do chính bọn họ dùng thủ đoạn ép buộc họ diễn, vì vậy anh ta lấy cớ bận công việc khác để từ chối buổi liên hoan.
 
Nhà sản xuất là người của Nhạc Thượng nên đương nhiên hiểu rõ vì sao Đặng Khôn không ưa gì bọn họ, cũng đúng thôi nếu ông ta gặp phải chuyện này thì ông ta cũng không bình tĩnh được đến vậy.
 

Ngoài lý do này ra thì Đặng Khôn muốn từ chối buổi liên hoan vì vừa qua anh quay bộ “Song sinh” vất vả đến nỗi không tìm được đông nam tây bắc, hiếm khi đạo diễn cho anh nghỉ tham gia hoạt động lễ công chiếu, sáng mai mới bắt đầu làm việc, bây giờ anh kết thúc rồi về khách sạn còn có thể ngủ thêm được một giấc.
 
Trên đường về khách sạn, Thẩm Vọng Tân lấy điện thoại ra bấm một dãy số mà anh luôn nhớ kỹ trong lòng.
 
Lúc Tô Tinh Dã nhận được điện thoại của Thẩm Vọng Tân vừa khéo cô đang trong thời gian nghỉ giữa buổi, sau khi nhìn thấy cuộc gọi thì cô quét ngang màn hình điện thoại ngay.
 
“A lô?” Giọng nói thể hiện rõ sự vui mừng khó thốt nên lời: “Sao anh có thời gian gọi cho em vậy?”
 
“Hôm nay anh về Bắc Kinh rồi.”
 
“Về Bắc Kinh? Anh về Bắc Kinh làm gì?”
 
“Hôm nay có lễ công chiếu lần đầu của Phi hành vân.”
 
Thẩm Vọng Tân vừa nói thế, Tô Tinh Dã mới hiểu ra, quả thật gần đây cô bận đến mức quay mòng mòng: “Vậy bây giờ anh xong rồi hả?”
 
“Đúng vậy, mới vừa xong thôi, anh đang trên đường về khách sạn.”
 
Kích động xong, lúc này Tô Tinh Dã mới nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của Thẩm Vọng Tân. Cô đau lòng hỏi: “Gần đây có phải mệt lắm không anh?”
 
Thẩm Vọng Tân thấp giọng cười cười, chậm rãi đáp: “Thật ra anh ổn lắm.”
 
Tô Tinh Dã nghe được tiếng cười trầm thấp của Thẩm Vọng Tân thì trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhung khôn xiết, mới vừa mở lời toan nói thì tiếng của Tiểu Thuần vọng tới: “Chị Tinh Dã, thầy bối cảnh thúc giục rồi ạ, mình phải chuẩn bị cảnh kế tiếp đó.”
 
Tô Tinh Dã đưa điện thoại di động ra xa tai rồi trả lời: “Được, chị tới ngay.”
 
Bên đầu kia, hiển nhiên Thẩm Vọng Tân cũng nghe được, vì vậy anh nói: “Có phải em sắp làm việc nữa rồi không? Vậy em mau đi đi.”
 
Tô Tinh Dã lưu luyến không thôi nhưng biết nhất định phải cúp, cô đáp “Vâng”.
 
Trước khi cúp điện thoại, đột nhiên Tô Tinh Dã nghe Thẩm Vọng Tân gọi cô: “Tinh Tinh.”
 
Tô Tinh Dã tranh thủ đưa điện thoại sát vào tai: “Em đây.”
 
Thẩm Vọng Tân cất giọng nói dịu dàng: “Anh rất nhớ em.”
 
Nghe vậy, vẻ mất mát mấy giây trước của Tô Tinh Dã bay biến hết. Cô trả lời không chút do dự: “Em cũng rất nhớ anh.”
 
Ngày “Phi hành vân” phát sóng, Tô Tinh Dã còn chuyển tiếp Weibo của Thẩm Vọng Tân, kèm theo hai từ ủng hộ!
 
Sau khi cô chuyển tiếp xong, trong vòng mười phút Thẩm Vọng Tân trả lời rằng cảm ơn cô Tiểu Tô đã ủng hộ ~
 
Dấu hiệu “~” ở đằng sau như một căn bệnh với fan CP, đây là lần đầu tiên hai người tương tác Weibo với nhau sau khi công khai tới nay. Thế nhưng trong ba nhà fan rõ ràng chỉ có fan CP kích động hơn cả, các cô bắt đầu múa công khai, ngẫm nghĩ xem phải múa thế nào. Hai nhà fan only kia không khịa các cô như trước nữa, bây giờ chính chủ của họ đã xác nhận rồi mà!
 
Buổi tối khi kết thúc công việc, Tô Tinh Dã buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, trên đường về nghỉ không biết cô đã ngáp bao nhiêu cái rồi, nếu không có Tiểu Thuần dìu cô thì cô có thể an toàn về phòng nghỉ hay không cũng là một vấn đề. Khi thợ trang điểm tháo trang sức, cởi khăn trùm đầu cho cô thì cô đã ngủ mất.
 
Đến khi thợ trang điểm chỉnh trang xong, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào cô thì cô mới tỉnh táo lại: “Cô Kim, xong rồi ạ?”
 
Thợ hóa trang nhìn cô ngủ gật mới cười nói: “Được rồi, thấy em mệt mỏi vậy nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
 
“Vâng, cảm ơn cô ạ.” Cô quay đầu nhìn thử nhưng không nghe tiếng Tiểu Thuần đâu: “Tiểu Thuần đâu ạ?”
 
Cô hóa trang vừa thu dọn lại túi hóa trang của mình vừa trả lời: “Lúc trước cô ấy có điện thoại nên ra ngoài rồi.”
 
Đang nói, Tiểu Thuần gõ cửa đi vào.
 
“Em về rồi à.”
 
Tiểu Thuần đi tới cạnh cô, thấp giọng báo lại: “Anh Thẩm tới rồi.”
 
Vừa dứt lời, Tô Tinh Dã vốn đang buồn ngủ híp cả mắt chợt “soạt” tỉnh hẳn, cô nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Thật sao?”
 
Tiểu Thuần cho cô một ánh mắt chắc chắn, sau đó “Vâng”.
 
Tô Tinh Dã vô thức chạy ngay ra ngoài, còn Tiểu Thuần vội vàng một tay cầm ba lô một tay cầm áo khoác đang treo trên lưng ghế rồi đuổi theo sau lưng cô gọi: “Mặc áo khoác nè chị ơi, bên ngoài gió lớn lắm.”
 
Song Tô Tinh Dã chạy quá nhanh, Tiểu Thuần đuổi theo ra thì bóng dáng của cô đã mất hút ở ngã rẽ hành lang.
 
Sau khi ra ngoài, Tô Tinh Dã lao thẳng đến xe bảo mẫu của cô, ánh đèn vốn mờ tối trong xe giờ đây tản ra quầng sáng nhạt, hẳn là đã mở đèn trong xe rồi. Đến gần, cô đưa tay “cạch” mở cửa xe, gương mặt quen thuộc của người trong xe xuất hiện ngay trước mắt cô.
 

Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã đang đứng ở cửa xe thì cười dang hai cánh tay về phía cô.
 
Tô Tinh Dã hô một tiếng, sau đó cả người nhào qua chỗ anh.
 
Thẩm Vọng Tân ôm chặt cô vào lòng.
 
Trong phút chốc, giữa cả hai đều là hơi thở của đối phương mà mình luôn thương nhớ. Tô Tinh Dã bám lấy vai của anh, đưa môi mình lên, có lẽ do vội vã chạy tới nên môi của cô hơi lạnh, hai đôi môi dán chặt vào nhau khiến sức nóng mau chóng tăng cao.
 
Để cô mút loạn môi anh một lúc, bấy giờ Thẩm Vọng Tân mới trở tay giữ gáy cô, sau đó đảo khách thành chủ rồi từ từ hôn sâu hơn, tấn công trực tiếp vào cổng thành.
 
Tô Tinh Dã bị anh mạnh mẽ hôn đến mức nhũn như con chi chi, dựa vào lồng ngực anh để mặc anh đòi hỏi.
 
Đến khi bên ngoài có tiếng bước chân nho nhỏ, song xe bảo mẫu của họ chưa đóng cửa nên Tô Tinh Dã lo lắng đẩy tay anh: “Có người...”
 
Thẩm Vọng Tân bị cô đẩy chợt tỉnh táo lại, anh lưu luyến tách ra rồi dùng ngón cái lau dấu vết nơi khóe môi cô, sau đó duỗi tay đóng cửa xe đang nửa mở kia lại. Hai người tiếp tục ôm chặt nhau.
 
Qua một hồi, cửa xe bị gõ nhẹ.
 
“Chị Tinh Dã?” Là tiếng của Tiểu Thuần.
 
“Đây em.”
 
Sau khi được đáp lại, Tiểu Thuần nhanh chóng mở cửa ra lên xe. Đường Viên đang ngồi ở ghế lái.
 
Thẩm Vọng Tân mở lời: “Về khách sạn đi.”
 
Đường Viên đút chìa khóa vào: “Vâng.”
 
Tiểu Thuần tắt đèn trong xe, tự giác kéo cửa ngăn cách xuống.
 
Tô Tinh Dã ngồi trong lòng Thẩm Vọng Tân, đầu tựa vào vai anh. Cô hỏi: “Sao anh lại có thời gian tới đây vậy?”
 
Thẩm Vọng Tân vuốt ve gáy cô: “Anh có một hoạt động ở đây, sau khi chấm dứt thì anh chạy tới ngay.”
 
“Vậy lúc nào anh về?”
 
“Sáng mai anh lên máy bay về.”
 
Tô Tinh Dã ôm chặt anh: “Anh có thể sang đây thăm em, em thật sự rất rất vui.”
 
Thẩm Vọng Tân hôn lên đỉnh đầu cô: “Có thể gặp lại em, anh cũng rất vui.”
 
Sau khi Đường Viên lái xe vào gara, bốn người cùng nhau lên lầu. Vẫn vậy, khi hai người vào phòng thì Đường Viên đi theo Tiểu Thuần vào phòng của cô ấy.
 
“Cô xem mỗi lần cô tới đây đều ở ké phòng tôi này.” Tiểu Thuần liếc cô.
 
“Nói như cô chưa từng ở ké phòng tôi vậy.”
 
“Không ké nhiều bằng cô.”
 
“Vậy tôi cũng bó tay, ai kêu ông chủ của tôi thích chạy qua đây chứ.”
 
Vừa dứt lời, hai người theo bản năng liếc nhau.
 
Móa! Các cô đây quả thật đang tự nhét cơm tró cho mình rồi!

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi