MỘT LẦN GẶP GỠ MỘT ĐỜI BÊN ANH


Bên này fans nhìn hai người bọn họ từng người một lên xe bảo mẫu xe xong mới một trái một phải rời khỏi cao ốc của SCU, nhưng mà bọn họ cũng không hề nghĩ rằng hai người vốn một trái một phải rời đi, hơn bốn mươi phút sau lại một trước một sau xuất hiện ở trước cùng một nhà hàng.

Tô Tinh Dã đi vào trong nhà hàng trước, sau khi đi vào thì đứng chờ ở cửa thang máy, lúc sau mới nhìn thấy Thẩm Vọng Tân cũng đi vào theo.

Đường Viên nhướng mày với Tiểu Thuần, Tiểu Thuần bĩu môi.

Lần trước đại kết cục “Quyền mưu” xong, bọn họ đã hẹn cuối tháng ăn cơm tối với nhau, mà hôm nay vừa lúc ban ngày bọn họ chụp tạp chí hai người, buổi tối cùng bọn họ ăn cơm tối, lúc hai người bọn họ đi vào, mấy người Du Thư Yên đều đã ở đấy, nhìn thấy hai người bọn họ lập tức vẫy tay, “Vọng Tân, Tinh Dã, mau tới đây, còn đang chờ hai người đó.”

Thẩm Vọng Tân giúp cô kéo ghế dựa ra sau đó đợi cô ngồi xuống rồi mới ngồi xuống theo, hạ bàn, gọi món ăn, chờ món ăn đưa lên đủ xong lúc mọi người mới vừa ăn vừa bắt đầu nói chuyện phiếm, đơn giản là nói ít việc gần đây của mình, công tác rồi lịch trình linh tinh gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đang nói, Thích Chử đột nhiên nghĩ tới phim điện ảnh của Thẩm Vọng Tân, vì thế nói: “Đúng rồi, có phải phim điện ảnh của Vọng Tân sắp chiếu rồi không?”

Thẩm Vọng Tân bỏ nước trái cây xuống nói: “Đúng vậy, sắp rồi, không có gì bất ngờ thì tháng sau sẽ chiếu.”

“Sau khi ra rạp anh sẽ bao hết cho cậu.” Chu Thưởng nói.

Thẩm Vọng Tân cười nói: “Mấy người hợp lại bao? Hay là từng người một bao một lần?”


Những người khác trên bàn đều cười, “Ha ha ha ha ha, đương nhiên là tách ra bao.”

“Vậy được rồi, tôi đây sẽ nhớ kỹ đấy, đừng đổi ý.”

Lúc mọi người nói chuyện phiếm, ánh mắt Thẩm Vọng Tân thường hay chú ý tới Tô Tinh Dã bên cạnh, lúc nhìn đến ly nước trái cây của cô không còn, ý bảo cô đưa cái ly qua đây, mà Tô Tinh Dã cũng tự nhiên đưa tới, anh bèn thuận tay cầm đồ uống ở bên cạnh rót cho cô.

Động tác quen thuộc lại tự nhiên của hai người tất nhiên sẽ bị những người khác trên bàn chú ý tới, ví dụ như Triệu Tư Vu và Trì Hủ đã gắt gao chú ý từ khi bọn họ vừa vào cửa, ánh mắt đánh giá qua lại giữa hai người này, sau đó ánh mắt của hai người không kịp phòng bị mà va phải nhau, giây đầu tiên đều là sửng sốt, sau đó dường như lại đọc hiểu được gì đó trong ánh mắt của đối phương, Triệu Tư Vu nở một nụ cười ý vị thâm trường với Trì Hủ.

Cùng lúc đó, Du Thư Yên cũng chú ý tới, chẳng qua là thần kinh cô ấy vẫn luôn thô, cười nói: “Hai người nhìn xem, fans hai nhà các người ở trên mạng đấu nhau ồn ào huyên náo, ai mà biết các người lại vụng trộm như thế này.”

Lời Du Thư Yên vừa mới nói ra, người vốn dĩ không chú ý cũng sẽ chú ý tới, khoảng thời gian trước fans hai người quả thực cắn xé nhau rất lợi hại, nhưng mà nói thật, trong giới giải trí việc fans cắn xé nhau sẽ không thể ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa idol, nhưng tiền đề cũng phải xem quan hệ giữa hai người đó vốn là như thế nào.

Lúc này Phó Tuân cầm chén rượu, ánh mắt quét vài lần trên người hai người, nếu nói về một bàn này của bọn họ, quen biết Thẩm Vọng Tân lâu nhất đại khái là mấy người bọn họ cùng nhau đi ra từ bộ “Triều Dương”, như vậy tính ra cũng đã quen biết nhiều năm. Nữ nghệ sĩ từng hợp tác với anh cũng không ít, nhưng mà có thể trở thành bạn bè cũng chỉ có hai người Thư Yên và Tư Vu, còn Tinh Dã nói không sai thì ở giữa ba người bạn tốt này, tính cách của Tinh Dã chắc chắc không giống với Thư Yên và Tư Vu. Qua vài giây, đôi mắt Phó Tuân hơi lóe lên mấy phần, xem ra lời đồn bên ngoài về CP hai người bọn họ cũng không phải không có đạo lý.

Sau khi cơm nước xong đã là hai giờ sau, trước khi đi ra ngoài cả nhóm đều che kín mít, chào tạm biệt xong mới ra khỏi gara ngầm của nhà hàng.

***

Trên đường trở về, Tô Tinh Dã còn trò chuyện với Thẩm Vọng Tân qua WeChat, đúng lúc đang trò chuyện, điện thoại rung lên, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại xong thì sắc mặt cô trầm xuống một chút, sau đó ấn từ chối, liên tục vài lần cứ như thế, cho tới khi đầu bên kia không gọi điện tới đây nữa.

Ngồi ở đối diện cô, Tiểu Thuần rõ ràng nhìn thấy cô đang thay đổi sắc mặt, Tiểu Thuần chưa từng thấy một Tô Tinh Dã như vậy, không khỏi hỏi han: “Chị Tinh Dã, chị không sao chứ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Tinh Dã cầm di động, nhìn về phía Tiểu Thuần, lắc lắc đầu, “Không có việc gì đâu.”

Tiểu Thuần há miệng thở dốc, tuy trên mặt cô có ý cười, nhưng vừa nhìn đã thấy bộ dáng không muốn nói, cuối cùng cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Sau khi tới tiểu khu, Tô Tinh Dã vốn muốn tự mình lên lầu, nhưng chuyện vừa rồi khiến Tiểu Thuần có hơi lo lắng, cần phải tận mắt nhìn thấy cô về nhà mới yên tâm, vì thế không có cách nào, cũng chỉ có thể cùng đi lên. Lúc ở thang máy, điện thoại Tô Tinh Dã lại rung lên lần nữa, Tiểu Thuần theo bản năng mà nhìn sang, lập tức nhắc nhở nói: “Chị Tinh Dã, là anh Thẩm gọi điện.”

Nghe thấy hai chữ đấy, đôi mắt bình tĩnh của Tô Tinh Dã mới hơi lóe lên một chút, cô lập tức giơ tay nhận điện thoại, giọng nói hòa hoãn, không khác gì lúc bình thường, “Ai, sao đột nhiên anh lại gọi cho em thế?”

Giọng nói Thẩm Vọng Tân vang tới, “Em vẫn không trả lời tin nhắn của anh, anh hơi lo lắng.”

Nghe thấy Thẩm Vọng Tân nói, lúc này Tô Tinh Dã mới nhớ tới, quả thực là cô quên trả lời tin nhắn của anh, trong lòng bỗng nhiên chua xót mà ấm áp, cô cười cười nói: “À, vừa rồi có một cuộc điện thoại, quên không trả lời anh, em không có việc gì.”


“Vậy là tốt rồi.” Đầu bên kia dường như Thẩm Vọng Tân thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Đinh—” Thang máy vang lên.

Đầu bên kia Thẩm Vọng Tân cũng nghe được, “Về đến nhà rồi sao?”

“Vâng, mới ra khỏi thang máy.”

Tô Tinh Dã đang nói, Tiểu Thuần đột nhiên duỗi tay kéo ống tay áo của cô, “Tinh... Chị Tinh Dã?”

Tô Tinh Dã nhìn về phía cô ấy, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô ấy, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người phụ nữ với dáng người uyển chuyển đứng ở cửa, đôi mắt cô đột nhiên co rút lại, bàn tay để ở bên người vô thức nắm chặt lại.

Người phụ nữ nghe thấy giọng nói, nhìn lại chỗ cô, giọng điệu lạnh lùng, “Đã về rồi à?”

Tô Tinh Dã mấp máy môi, sau đó nói với Thẩm Vọng Tân ở đầu bên kia: “Em về tới nhà rồi, trước mắt có chút việc nên em cúp máy trước nhé, lát nữa muộn muộn sẽ gọi điện lại cho anh.”

Bên kia trầm mặc một giây, “Được, vậy anh chờ điện thoại của em.”

Tô Tinh Dã “Ừ” một tiếng lúc này mới tắt điện thoại, sau khi cô tắt điện thoại xong mới nghiêng đầu nói với Tiểu Thuần: “Tiểu Thuần, hôm nay cảm ơn em, em đi về trước đi.”

Tiểu Thuần có hơi lo lắng mà nhìn cô, kỳ thật cô ấy cũng không quá hiểu rõ về gia thế của Tô Tinh Dã, nhưng ngây người ở bên cạnh cô lâu như vậy, Tiểu Thuần vẫn biết chút chuyện trong đó. Tuy rằng chưa từng gặp qua bà, nhưng khí chất cực kỳ giống với Tô Tinh Dã cùng với khuôn mặt có tới sáu phần giống nhau, cô ấy đã có thể biết được thân phận của bà, hơn nữa cũng nhìn ra được, quan hệ giữa hai người cũng không hòa hợp.

Tô Tinh Dã thấy được vẻ lo lắng trong mắt Tiểu Thuần, cô duỗi tay vỗ nhẹ lên bả vai của cô ấy, “Chị không có việc gì, em về đi.”

Nói xong cô đi tới chỗ người phụ nữ kia, duỗi tay mở cửa, sau khi cô mở cửa, người phụ nữ cũng đi vào theo sau.

Tô Tinh Dã nghe thấy tiếng bà trở tay đóng cửa, cũng không hề chủ động mở miệng nói chuyện, cuối cùng vẫn là Đổng Lai mở lời trước, “Đã lâu rồi không gặp mặt, một tiếng ‘mẹ’ con cũng không gọi sao?”

Động tác rót nước của Tô Tinh Dã dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía bà, “Mẹ còn thiếu một tiếng này sao?”

***

Nếu nói ngày thường Tô Tinh Dã là một đóa thủy tiên ôn hòa lãnh đạm, thì khi gặp Đổng Lai, Tô Tinh Dã sẽ biến thành bộ dạng đầy gai sẵn sàng đâm người.

Mà hiển nhiên Đổng Lai cũng không hề kiêng kị một Tô Tinh Dã như thế, bà nhìn cô nói, “Tô Tinh Dã, mẹ không quan tâm con nghĩ gì về mẹ, nhưng con là con gái của mẹ, đây là điều mà không ai có thể thay đổi được, con hiểu rõ không?”

Tô Tinh Dã cũng nhìn lại bà, không biết tại sao rõ ràng đã nhiều năm rồi mẹ con hai người không gặp nhau, nhưng lúc này vừa mới thấy, khuôn mặt của bà lại hiện rõ mồn một trong tâm trí của cô, “Tôi cũng không muốn thay đổi gì, mẹ nghĩ nhiều rồi, mẹ cứ việc nói thẳng đi, lần này mẹ trở về đến cùng là muốn làm gì?”


“Cùng đi tới Pháp với mẹ.” Lần này trái lại Đổng Lai sảng khoái nói thẳng, bà đã sớm muốn tới đây, nhưng không khéo lại vướng phải Phỉ Á sinh bệnh nên mới tạm hoãn lại, chuyện đưa cô trở về Pháp này bà đã suy xét rất cẩn thận.

Tô Tinh Dã nghe xong lời nói của bà, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cúi đầu cười một cái.

Đổng Lai thấy khóe miệng Tô Tinh Dã đột nhiên cong lên, trong nháy mắt hơi trố mắt, không thể không thừa nhận, hai mẹ con bà thật sự rất giống nhau, đặc biệt là lúc cười rộ lên lại càng giống, “Con cười cái gì?”

Ý cười nơi khóe miệng Tô Tinh Dã hơi nhạt đi vài phần, “Chỉ là cảm thấy ý tưởng này của mẹ vô cùng buồn cười, nếu mẹ nói như vậy, vậy tôi cũng nói thẳng cho mẹ biết, tôi sẽ không theo mẹ đi Pháp, cho nên một chuyến này mẹ trở lại xác định là trắng tay đi.”

Đổng Lai nhắm mắt, “Tô Tinh Dã, con đã không còn là trẻ con nữa, cũng không nên giận dỗi với mẹ như thế, mẹ hy vọng con có thể trưởng thành hơn, biết bản thân nên đi con đường nào, không nên đi con đường nào, đừng luôn để cho người khác phải lo lắng cho con được không?”

“Lo lắng à?” Tô Tinh Dã lẩm bẩm lặp lại một tiếng, “Mẹ biết hai chữ này nói ra từ trong miệng mẹ buồn cười biết bao nhiêu không?”

“Tô Tinh Dã!”

Tô Tinh Dã đột nhiên bước hai bước tới chỗ bà, “Mẹ cũng biết tôi không còn là trẻ con nữa, sẽ không vì mẹ nói gì mà nghe nấy, sẽ không để mẹ tùy ý sắp đặt, cũng sẽ không để mẹ tùy ý…” Nói tới đây, cô tạm dừng hai giây, sau đó tiếp tục nói: “Tùy ý vứt bỏ.”

Bốn chữ cuối cùng khiến cho sắc mặt Đổng Lai thoáng tái nhợt đi, “Mẹ không hề vứt bỏ con.”

Tô Tinh Dã nở một nụ cười trào phúng, “Vì thế mẹ cho rằng mẹ định cư ở Pháp, ở bên kia kết hôn có một đứa con khác, mỗi tháng gọi cho tôi một cuộc điện thoại, lần nào cũng chỉ nhắc nhở luyện múa luyện múa luyện múa, đây là cái mà mẹ gọi là không vứt bỏ sao? Cái gọi là khiến lương tâm của mẹ có thể được an ủi một chút à?”

Lúc này Tô Tinh Dã giống như là bị kìm nén đã lâu, trong lúc nhất thời bị người tác động mà phát tiết ra, một vài lời nói không chịu khống chế mà thốt ra từ trong miệng.

Mà Đổng Lai xác thật cũng bị lời nói của cô đả thương, giống như là trong nháy mắt bị phân tích mà hiểu rõ ra, thật ra sao bà có thể không rõ ràng chứ, là bà làm cô bị thiệt thòi trước, “Tinh Tinh, con có thể chán ghét mẹ, nhưng con không thể vì chán ghét mẹ mà bỏ đi vũ đạo mà con yêu thích nhất, như vậy không phải là làm thất vọng sự nỗ lực và kiên trì nhiều năm như vậy của con hay sao?”

Đầu tiên là Tô Tinh Dã sửng sốt, sau đó thấp giọng nở nụ cười, cười đến mũi lên men, hốc mắt đau đớn, cô nhìn vào đôi mắt bà, nói từng câu từng chữ: “Tôi chưa từng yêu thích vũ đạo, liều mạng học múa, luyện múa, cũng chỉ bởi vì… Bởi vì mẹ thích mà thôi.”
 
 

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi