MỘT LẦN GẶP GỠ, MỘT ĐỜI BÊN EM


"Anh bị thương rồi."
Cô vội vàng chạm tay vào tường bật đèn sáng lên.
Lúc nãy ở trong bóng tối cô không nhìn rõ được Lăng Thiếu Hàn, nên không nhận ra anh.

Còn hiện tại, dưới ánh đèn vàng trong nhà, cô nhìn thấy rõ ràng gương mặt Lăng Thiếu Hàn chỉ có điều sắc mặt anh hơi trắng.

Hơn nữa, vừa rồi bàn tay cô còn vô tình chạm phải ngực anh, cảm giác ấm nóng, ẩm ướt cách một lớp áo cô vẫn cảm nhận được đó rõ ràng là máu.
Lăng Thiếu Hàn cười khẽ, hơi buông cô ra nói: "Không sao, đêm khuya như vậy, bất đắc dĩ mới làm phiền giấc ngủ của em."
Hạ Thư Hinh lắc đầu.
"Anh…"
Cô ngập ngừng giây lát cuối cùng vẫn mở miệng hỏi câu đó.

"Anh lại đi làm nhiệm vụ sao?"
Hạ Thư Hinh biết Lăng Thiếu Hàn là quân nhân, một người quân nhân vô cùng xuất sắc, năm 24 tuổi anh trở thành vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất đất nước, những chiến tích của anh trên chiến trường quá nhiều, ngồi một ngày chưa chắc đã kể hết, anh còn là người đào tạo ra đội binh lính tinh nhuệ- đội quân chủ lực của quốc gia, đại đội "Hắc Ưng" nơi có đầy đủ các thiết bị tân tiến hiện đại nhất phục vụ trong quân đội, mặc dù chiến công tuy nhiều, quân hàm cao, con đường tương lai rộng mở thế nhưng Lăng Thiếu Hàn lại đột ngột xuất ngũ mà chẳng ai biết lý do, trở về thay thế vị trí của ông Lăng, quản lý tập đoàn Lăng thị.

Năm ấy, chuyện Lăng Thiếu Hàn rời ngũ đã trở thành một tin động trời cả nước, cấp trên của anh, người trong quân đội, chỉ cần là người nghe đến tên vị chiến thần Lăng Thiếu Hàn đều bày rõ rõ sự tiếc nuối đối với chuyện này bao gồm cả người bố luôn luôn ở trong quân ngũ, hiếm khi về nhà của cô.
Nhưng, đã là người trong quân đội, còn là người ở vị trí trên cao, thực sự có thể vứt bỏ lớp áo quân phục dễ dàng sao? Đáp án là không? Điển hình như gia tộc cô, từ ông nội đến bố cô, họ đều là quân nhân, là người gánh trên vai nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc, giữ gìn hòa bình và là những người có thể hi sinh trên chiến trường bất cứ lúc nào.
Tính mạng của họ lúc nào có thể sinh tử bất cứ lúc nào, người muốn giết họ, kẻ muốn hại họ có vô số…
Nhưng, thiên chức của quân nhân chỉ có thể là phục tùng và phục tùng vô điều kiện, họ có thể làm tất cả vì an ninh quốc gia vậy còn người thân của họ thì sao? Từ bé, Hạ Thư Hinh đã phải chứng kiến vô số cảnh chia xa của bố mẹ, chứng kiến cảnh mẹ ngồi một mình trong căn phòng thiếu bóng dáng của bố, cất lên những tiếng khóc thê lương nghẹn ngào, đau xót.
Vì vậy, Hạ Thư Hinh từng rất ghét quân nhân, từng trách bố cô quá vô trách nhiệm.

Đối với ông, đất nước là số một, gia đình là số hai.

Còn mẹ cô, bà quá hiểu chuyện, bà quá rộng lượng, có thể chia sẻ người chồng, người cha của con mình cho đất nước, luôn âm thầm ở đằng sau ủng hộ ông, làm điểm tựa cho ông.
Càng nghĩ lại càng xa xôi, Hạ Thư Hinh kìm lại tâm trạng phức tạp khi nhớ về những chuyện cũ.
Câu hỏi vừa rồi, Lăng Thiếu Hàn không trả lời cô.

Hoặc có thể nói anh không muốn trả lời, nhưng đó không phải là vấn đề Hạ Thư Hinh quan tâm, cô bảo Lăng Thiếu Hàn ra ghế ngồi còn mình xoay người vào trong phòng ngủ lấy hộp y tế ra, đi đến ngồi cạnh anh.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô cởi lớp áo trên bả vai Lăng Thiếu Hàn xuống, khi nhìn thấy vết thương giống như bị dao đâm xẹt qua ở ngực trái của anh, không hiểu sao cô có chút đau lòng.
Cô không nghĩ nhiều, chỉ im lặng xử lý vết thương cho anh sau đó băng bó cẩn thận lại.
“Lăng Thiếu Hàn, tôi không phải là bác sĩ nên không rõ vết thương của anh có sâu hay không.


Tạm thời tôi chỉ xử lý sơ qua.

Để tránh tình trạng vết thương nghiêm trọng hơn tôi nghĩ anh vẫn nên đi tìm bác sĩ.”
“Không sao, tôi tin tưởng vào khả năng của em.’’
Lăng Thiếu Hàn khẽ cười.

Sắc mặt anh hiện tại đã đỡ hơn lúc mới đột nhập vào nhà cô rất nhiều, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày bởi vì tiếng cười của anh mà ấm áp, thoải mái lạ thường.
Hạ Thư Hinh liếc nhìn anh một cái định nói gì đó cuối cùng lại thôi, cô quay mặt, cúi người dọn dẹp đống đồ bẩn dưới bàn, tiện tay cầm chiếc áo bị cô xé rách lúc băng bó vết thương đi, lát sau cô quay người ra tiện tay đưa cho anh một bộ đồ rộng.
"À ừm, hôm nay anh ở tạm đây đi.

Đây là bộ quần áo tôi mua cũng khá lâu rồi, anh mặc tạm nhé."
Nói xong, cô định đem hộp y tế cất đi
Lăng Thiếu Hàn dựa người vào ghế sô pha, đôi mắt liếc qua bộ quần áo thể thao của cô rồi lại nhìn bóng dáng mảnh mai của cô.
Anh lẳng lặng thở dài một hơi rồi đứng dạy cầm bộ đồ thể thao của cô vào nhà tắm.

Khi thay xong đồ đi ra thì bắt gặp Hạ Thư Hinh đi từ trong phòng ngủ ra ngoài.
"Đêm nay ở lại đây không phiền em chứ?"
Hạ Thư Hinh khẽ cười: "Không sao.

Anh ở tạm phòng khách nhé."
Lăng Thiếu Hàn im lặng giây lát rồi cất tiếng hỏi: "Em không tò mò chuyện tôi tự dưng ở nhà em à?"
"Có câu nói, tính tò mò sẽ hại chết người.

Tôi vẫn nên biết càng ít càng tốt."
“Cốc cốc…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi