MỘT LẦN KHÔNG CẨN THẬN THÀNH ĐẠO TỔ


Đánh nhau chém giết cả ngày cũng không tốt, cùng ngồi xuống chậm rãi trò chuyện, mấu chốt là không làm chuyện gì quá đáng.

Khi nào rảnh thì cùng uống trà tán gẫu với nhau một chút, nói chuyện về bí ẩn của sự trường sinh, sau đó trao đổi đạo pháp với nhau, kỳ thật cũng rất ổn.Mấy chuyện đấy được ấp ủ trong đầu ông hồi lâu, cuối cùng lúc đang tính toán nên nói thế nào thì Trần Minh lại sốt ruột hô to một tiếng: "Đạo trưởng, ông mau mau diệt trừ yêu quái đi!”Linh Hư Tử: Gặp rắc rối không đáng sợ, đáng sợ chính là gặp rắc rối mà bên cạnh còn có một tên đồng đội heo luôn biết cách cản trở."Trừ yêu?" Bạch Xu Hòa liếc mắt nhìn Linh Hư Tử một cái, quay đầu lại nhìn Trần Minh, sắc mặt Trần Minh trong nháy mắt trở nên trắng bệch: "Tôi sao?”"Chính là cô!”Trần Minh cố lấy lại dũng khí nhanh chóng chạy về hướng nào đó, chuẩn bị nhấc cái xô chứa máu chó đen lên.Không ngờ một bàn tay trắng nõn đã giành trước một bước, sắc mặt của hắn nhạt dần đi, sợ tới mức liên tục lui về phía sau, lộ ra ánh mắt cầu cứu với Linh Hư Tử.Linh Hư Tử nhún vai tỏ vẻ lực bất tòng tâm.


Vốn ngay từ đầu đã không thể làm được, giờ thì hay rồi, tên ngu ngốc này trực tiếp xé rách mặt nạ, tự đi mà cầu phúc đi.

Vị đạo hữu này thoạt nhìn là biết không dễ chọc vào.Bạch Xu Hòa mang theo máu chó đen, bước từng bước một về phía Trần Minh: "Trước kia tôi đã nói với anh rồi, cứ ngoan ngoãn không cần giở mấy cái trò thông minh vặt ở trước mặt tôi, an tâm mà nuôi con trai của anh lớn là được.”Trần Minh liên tục lui về phía sau, thậm chí còn nhịn không được quát to một tiếng: "Yêu quái mày đừng tới đây, tao nói cho mày biết hiện tại là xã hội pháp trị, nếu như mày giế.t chết tao thì mày cũng chạy không thoát.Đừng tưởng rằng mày có nhiều yêu thuật là giỏi nhé, có biết quốc gia của bọn tao có vũ khí lợi hại ra sao không?Chỉ cần bắn vài phát sẽ cho mày nổ thành bã.”"Phì ——”Linh Hư Tử không thể nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.Cảm giác được ánh mắt từ hai người kia không được thiện cảm cho lắm, ông vội vàng dừng lại, nhưng trên khuôn mặt gầy gò ấy vẫn loáng thoáng một vài ý cười.Trần Minh muốn trốn cũng không thể trốn, quả thật giờ hai chân hắn đã run cầm cập, còn suýt nữa tè ra quần, cũng may là ngăn lại được.

Từ bao giờ mà Trần Minh hắn đã hèn hạ đến mức này?Hồi mới đầu tính tình hắn vô cùng thất thường, người đàn bà yếu đuối kia sao mà dám phản bác hắn một câu nào.

Ở bên ngoài, hắn trong mắt người khác là một người đàn ông hoàn mỹ, khi ở nhà tất cả mọi việc lớn nhỏ đều là do hắn định đoạt, người đàn bà kia chỉ có việc là ngoan ngoãn hầu hạ phục tùng hắn.Nghĩ đến đây hắn lại hối hận trong lòng, nếu lúc trước có thể khống chế được không đánh đập cô ta thì có lẽ con yêu quái trước mắt này sẽ không có cơ hội nhập vào cơ thể cô ta.


Vừa nghĩ tới điều này, Trần Mình ảo não mãi không thôi.Nhưng lúc bị Bạch Xu Hòa cầm xô máu chó đen đổ lên đỉnh đầu hắn đã quên đi dòng suy nghĩ miên man của mình.Lúc này Trần Minh đã hiểu, Bạch Xu Hoà không hề sợ mấy thứ này.Đạo hạnh của con yêu quái này rất thâm sâu, đạo trưởng Linh Hư Tử kia căn bản không phải đối thủ của cô ta."Vị đạo hữu này cùng vào trong phòng nói chuyện đi.”"Vậy… Cung kính không bằng tuân mệnh." Bộ dạng tươi cười của Linh Hư Tử thậm chí còn khó coi hơn cả khóc, nhưng ông có cảm giác rằng Bạch Xu Hoà không tính toán với ông, liền trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.… Linh Hư Tử có chút kinh ngạc nói: "Nói như vậy ý là, chủ của cơ thể này nhìn trộm được tương lai sau này của mình nên chủ động rời đi, giao lại cơ thể cho đạo hữu quản lý?”"Đúng.”"Nếu như vậy, Trần Minh cũng coi như xứng đáng." Linh Hư Tử có phần xấu hổ: "Hôm nay đã quấy rầy đạo hữu rồi, là tôi không phải.”"Tôi trước kia còn tưởng rằng nơi này linh khí thiếu thốn, không có một người đồng loại nào tồn tại." Sự xuất hiện của Linh Hư Tử khiến cho Bạch Xu Hoà có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút vui mừng."Nơi này quả thật rất thiếu linh khí, những người tu đạo như chúng ta lại càng thấy thiếu thốn.

Chúng ta ỷ lại linh khí mới có thể tồn tại, một ngày nào đó khi linh khí tiêu tán hết, tôi cùng với đồng loại rồi cũng sẽ chậm rãi biến mất.”Bạch Xu Hòa vốn tu luyện không hề thuận theo linh khí, như đã nói từ trước, con đường tu đạo của cô không được thuận lợi.


Mặc kệ môi trường xung quanh bản thân cô vẫn chỉ dựa vào thiên phú của mình, cũng không gặp được may mắn, thậm chí kém cỏi hơn đồng loại.Cô tu hành chỉ dựa vào tinh thần, tinh thần tồn tại, lực lượng sẽ tồn tại.… Đến lúc Bạch Xu Hòa cùng với Linh Hư Tử ra khỏi phòng, Trần Minh vẫn còn đứng tại chỗ đó, cả người dính đầy máu chó đen.Hắn nhìn Linh Hư Tử một cách đáng thương, không ngờ rằng Linh Hư Tử lại nhìn Bạch Xu Hòa với vẻ mặt tha thiết.Ông cuộn chiếc áo đạo sĩ lại rồi tự giác gỡ mấy cái là bùa xuống, xoay người cầm chổi lau nhà lên lau, bắt đầu quét tước vệ sinh căn phòng, vội vội vàng vàng như thể một con quay xoay tròn.Chờ cho đến khi căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, ông nói với Trần Minh rằng: "Còn không mau đi nấu cơm đi, đừng có mà tiếp tục chọc cho tiền bối Bạch tức giận nữa.Nghe lời tiền bối Bạch đi, cứ an phận mà nuôi con, đây là nghĩa vụ của cậu.”Cái đùi lớn như vậy Linh Hư Tử ngu mới không vội ôm.Ông cảm thấy ông đang thiếu một người sư phụ chỉ đường.

Hiện tại nói ra thì không thích hợp cho lắm, nên ông dự định sẽ ngày ngày lại đây lấy lòng tiền bối Bạch, giúp tiền bối Bạch xử lý mấy chuyện phiền phức nho nhỏ.Có lẽ đến một ngày nào đó tiền bối Bạch nhìn ông thuận mắt, thu nhận ông làm đệ tử ký danh cũng quá tuyệt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi