MỘT LẦN NỮA BẮT ĐẦU

Phương Hoằng Lâm rời khỏi đây đã năm ngày, trong thời gian này cũng không liên lạc với anh. Trong nhà, ngoài cô giúp việc định kỳ đến quét dọn nấu cơm cho anh thì cũng chỉ có điện thoại làm bạn. Nại Triết chỉ có thể chạy bộ trong nhà, cuối cùng quyết định đi ra ngoài hít thở không khí.

Thời tiết không tốt lắm, trời có mây âm u, cả thế giới đều bao trùm một vẻ u ám. Nại Triết đang do dự có nên đi hay không, đã thấy đằng trước có một bóng người cao ráo, đang từ từ đi về phía anh, như đã đợi anh từ lâu.

Khuôn mặt dần dần hiện ra, Nại Triết hơi ngạc nhiên. Vẻ mặt đẹp trai của người thanh niên không lộ rõ là thất vọng, tức giận hay cảm xúc nào khác. Cuối cùng, cậu đứng Trước mặt Nại Triết mà hỏi: “Anh bỏ em để đi làm người thứ ba cho kẻ khác à?”

Nại Triết cố gắng để dập đi cảm xúc muốn trốn tránh, đôi mắt lại rũ xuống, nhìn chằm chằm mũi giày mình. Anh yêu đương với không ít người, nhưng nếu nói có lỗi với ai, vậy chỉ có người trước mắt này. Anh đã bình tĩnh mà tiếp nhận thân phận tình nhân của mình, cũng không để bụng người ngoài nhìn anh ra sao, nhưng đối mặt với Ân Duệ Sâm, anh chỉ cảm thấy lòng tự trọng đã bị bào mòn của mình lại trở về, tra tấn anh đến không thở nổi.

Anh nói với giọng bình tĩnh: “Đúng vậy, đây là công việc của anh.”

Một câu này của anh dường như nháy mắt đã khiển Ân Duệ Sâm bùng nổ, cậu tức giận thở ra một hơi thật mạnh, giơ tay lên, như sắp cho anh một cái tát. Nại Triết nhắm mắt lại, nghĩ thầm, đây là anh nợ Ân Duệ Sâm. Nhưng cái tát trong dự đoán không đến, anh đã bị người ấy ôm chặt vào lòng.

Trên trời bắt đầu rơi những hạt mưa nhỏ tí tách tí tách.

Anh có thể cảm giác được thân thể đang run rẩy của Ân Duệ Sâm, anh bị ôm rất chặt, chặt đến không thở nổi. Anh nghe Ân Duệ Sâm nghiến răng nói bên tai: “Chính là anh coi thường lúc đó em còn nhỏ, không có quyền trong tay, không tìm thấy anh.”

Trong lòng Nại Triết chua xót, nếu khi đó không phải thích cậu thật lòng, anh đã mặt dày tìm Ân Duệ Sâm nhờ giúp đỡ, anh biết, Ân Duệ Sâm nhất định sẽ cố hết sức giúp anh. Nhưng anh lại tỉnh táo đến đáng chết, người Ân gia biết Ân Duệ Sâm thích đàn ông đã đủ sợ, nếu còn vì người đàn ông này đòi tiền người nhà, nói không chừng chỉ có thể phản tác dụng, lại thêm đối mặt với người yêu, anh không bỏ được lòng tự trọng. Dù sao anh cũng không làm được chuyện làm liên lụy một thiếu niên nhỏ hơn anh nhiều như vậy.

Anh đã không phải Quản Nại Triết mà Ân Duệ Sâm thích, Quản Nại Triết đầy nhuệ khí, muốn làm gì thì làm. Nhìn anh bây giờ biến thành cái dạng gì, bình thường, thấp kém, đê tiện.

“Thật xin lỗi.” Nại Triết ôm lại cậu, rất thật lòng nói: “Thật sự rất xin lỗi.”

Tóc Ân Duệ Sâm bị nước mưa làm ướt nhẹp, mặt cũng ướt, nghe Nại Triết nói câu xin lỗi, ánh mắt cậu trở nên sắc bén, cánh tay lại siết chặt thêm, như hận không thể ôm anh hòa vào trong thân thể. Cậu nói: “Tra tấn mấy năm nay, không phải một câu xin lỗi là xong. Quản Nại Triết, anh thiếu em, em muốn đòi lại từng cái một.”

Mưa càng lớn hơn, đôi mắt Nại Triết cũng sắp mở không ra. Ân Duệ Sâm ôm anh không thoải mái lắm, nhưng lại giãy không ra. Anh nói: “Em buông ra trước đi, chúng ta vào tránh mưa một chút.”

Ân Duệ Sâm như không nghe thấy, như một kẻ ngốc mà vẫn cứ ôm anh. Nại Triết cảm thấy cậu hơi khác thường, nhiệt độ cơ thể quá cao, chắc là bị sốt rồi. Cuối cùng anh cố sức muốn đẩy cậu ra, nhưng cái ôm của Ân Duệ Sâm như vòng sắt, làm sao cũng không thoát ra được. Anh đành phải vừa ôm cậu, từ từ từng bước một di chuyển vào nhà. Ân Duệ Sâm còn mê sảng nói bên tai anh với vẻ hung tợn: “Anh đừng hòng chạy thoát, bây giờ anh đi đâu, em cũng có thể bắt được, cũng có thể bắt được…”

Thật vất vả đi được vào trong phòng, cả người của họ đều ướt đẫm, trên sàn nhà luyến xuyến đọng lại vết nước dài. Họ cùng ngã vào sô pha. Nại Triết nói: “Buông anh ra trước đi, anh đi lấy thuốc cho em, rửa… Ưm…”

Ân Duệ Sâm hôn một nụ hôn mãnh liệt không cho phép người ta kháng cự. Nại Triết bị cậu đè nặng, trong thời gian ngắn lại chưa phản ứng không kịp. Ân Duệ Sâm ấn mạnh bờ vai của anh, kéo mạnh áo anh ra, đôi tay nóng như lửa sờ soạng khắp người của anh, môi cũng cắn mút mạnh khắp nơi. Nại Triết lấy lại tinh thần, thân thể cùng cậu lăn xuống sàn nhà. Sức Ân Duệ Sâm có vẻ mạnh hơn những người đàn ông bình thường khác nhiều, cậu cởi quần Nại Triết. Nại Triết cố gắng giãy giụa đẩy cậu ra, đứng lên, thấy cậu lại nhào đến, không dám ra tay đánh cậu, nhưng lại không biết phải làm sao để cậu tỉnh táo lại.

Cậu hôn rất mạnh, thậm chí còn dùng răng cắn bả vai Nại Triết, đây chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Nại Triết chịu đau, không kháng cự lại cậu, mà chỉ như lúc đùa giỡn với nhau khi xưa mà kêu cậu: “Sâm Sâm…”

Thân thể Ân Duệ Sâm cứng lại một chút, dừng động tác. Nại Triết biết thật ra cậu chỉ mượn cơ hội trút giận, không phải choáng váng thật, đành nói khẽ: “Đừng đối xử với anh như vậy, Duệ Sâm…”

Mắt Ân Duệ Sâm đỏ ửng, nhìn thẳng anh, như một con thú hoang không có lý trí, nói một cách hung hăng: “Nếu năm xưa em cũng nói với anh như vậy thì anh sẽ không bỏ đi ư?”

Nại Triết còn chưa đáp lại, cậu đã nói tiếp: “Bán thân cho ai mà không được, Phương Hoằng Lâm có thể, sao em lại không thể? Anh ta cho anh bao nhiêu tiền, em ra gấp ba, phí bồi thường hợp đồng em trả cho anh…”

“Ân tổng!” Nại Triết rất muốn đánh cậu, nhưng vẫn kìm lại. Anh chưa từng nghĩ nhảy thêm vào một cái hố lửa khác, huống chi còn là người yêu cũ của anh, người mà anh luôn áy náy trong lòng. Cuối cùng anh thở dài, nói với Ân Duệ Sâm: “Bên trong có phòng tắm, tắm xong uống thuốc thì em về đi, cậu ta không thích nơi này xuất hiện người khác.”

Lấy lòng chiếm hữu khủng bố của Phương Hoằng Lâm, nhìn thấy dấu vết trên người anh không chừng lại phát điên cái gì nữa, anh cũng không biết giải thích thế nào, nên cũng không dám giữ Ân Duệ Sâm lại đây.

Anh xoay người sang chỗ khác, còn chưa bước được bước chân, đã bị ôm lấy. Cảm giác dính ướt thật không dễ chịu, huống chi quần áo họ bây giờ đều không gọn gàng. Ân Duệ Sâm run rẩy nói: “Em nhớ anh, khoảnh khắc biết anh đang làm gì đó, em hận không thể giết anh… Lòng em không tin nên đứng ở đây chờ anh, chờ rất lâu không thấy anh xuất hiện, em đã an ủi mình là họ đang gạt em, nhưng anh lại bước ra từ đây…”

Nại Triết để mặc cho cậu ôm, nghe cậu lại nói tiếp: “Nhưng em… ngay cả đánh anh cũng không ra tay được. Quản Nại Triết, anh thật đáng giận, anh cứ gạt em, có thể chưa từng yêu em, nhưng em lại thấp hèn như vậy, như kẻ điên mà chờ anh, chưa từng từ bỏ tìm anh, anh thì ở đây làm người thứ ba cho kẻ khác, còn không cho em chạm vào…”

Tim Nại Triết co thắt, đối với Ân Duệ Sâm, anh cũng không biết bồi thường từ đâu. Lại thêm mấy ngày trước Phương Hoằng Lâm lại như động kinh nói muốn theo đuổi anh, náo loạn mâu thuẫn với người nhà. Bây giờ anh và Ân Duệ Sâm ở bên nhau, vậy không phải anh đang đặt Phương Hoằng Lâm dưới chân mà giẫm đạp ư? Dù sao đi nữa, Phương Hoằng Lâm là ân nhân của anh, anh không thể đối xử tàn nhẫn như vậy với Phương Hoằng Lâm được.

Thân thể sát vào nhau, Nại Triết có thể cảm nhận được thân thể nóng bỏng của Ân Duệ Sâm rõ hơn. Anh nói: “Sâm Sâm, ngoan, đi tắm trước đi, được không?”

Ân Duệ Sâm như đang về lúc còn thiếu niên, nghe anh dịu dàng dỗ dành, lại càng cảm thấy oan ức. Người kế thừa trẻ nhất của Ân gia giống như con nít mà nói với Nại Triết: “Không, anh nói, tắm xong uống thuốc thì kêu em đi. Ngoài kia mưa lớn như vậy, anh vẫn bắt em đi…”

Phương Hoằng Lâm bị Phương gia giữ lại, chắc không về sớm được đâu. Ôm tâm thái còn may, Nại Triết thở dài nói: “Được rồi, hôm nay em ở đây nghỉ ngơi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi