MỘT LẦN NỮA YÊU LẠI TỪ ĐẦU


Ngày hôm sau cả nhóm tiếp tục lên đường, chỉ cần đi qua một ngọn núi nữa liền đến địa phận Trấn Thủy, bất quá nghe nói ngọn núi này có một bọn sơn tặc chiếm đóng cách đây được nửa năm.

Quan phủ nơi đây quản lí lỏng lẻo mặc kệ bọn sơn tặc càng quấy.
Nhóm người của hắn cũng không quan tâm nhiều lắm đến chuyện này, bọn họ có đủ bản lĩnh để phớt lờ đám sơn tặc này.Rất nhanh, họ chỉ mới đi chưa được nửa ngọn núi phía trước liền có một trận hỗn loạn.
Chỉ thấy trước họ có một xe ngựa đang đi ngược hướng, xe ngựa bị chặn bởi một đám người hùng hổ dáng vẻ toát ra ‘Ta đây là sơn tặc’ cầm đao uy hiếp.

Về phía người bị chặn chỉ có một mã phu, một người như hạ nhân cùng một vị thiếu gia.
Mã phu đang che chắn cho hai chủ tớ phía sau, vẻ mặt dù toát lên vẻ sợ hãi nhưng vẫn cắn răng nói:” Các ngươi muốn làm gì?!”

“ Ha ha, các ngươi có mắt mà không biết nhìn sao? Chúng ta là sơn tặc đương nhiên là đến để cướp của rồi” một gã vác đao trên lưng đánh giá nhóm ba người này, sau đó gã nói:” Nhìn các ngươi rất có tiền, vậy thì thức thời giao bạc ra đây bọn ta sẽ tha cho các ngươi một mạng”
Vị thư đồng run rẩy nói:” Chúng ta không có bạc…”
“ Ha, lời của các ngươi chúng ta tin chắc?”
Vị thiếu gia sắc mặt cũng khó coi, y phục mặc trên người là bạch y kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp không nhiễm bụi trần càng làm người ngoài cảm thấy thương tiếc, thiếu gia quật cười nói:” Mau thả chúng ta ra nếu không quan phủ biết được sẽ không tha cho các ngươi!”.

Cậu lại quên mất đoạn đường này có sơn tặc, là cậu quá nóng lòng…
“ Ha ha” như nghe được chuyện cười cả đám sơn tặc liền cười to một trận, vị thiếu gia bị bọn chúng làm cho tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng muốn mắng người nhưng lại không biết nên dùng từ ngữ nào.
Đoàn người của Tống Mạn Vũ cũng vừa lúc đến nơi, vị thiếu gia vừa nhìn thấy xe ngựa hai mắt liền tỏa sáng lớn tiếng nói:” Các vị đại nhân xin hãy giúp đỡ chúng ta!”
Đám sơn tặc quay lại nhìn, nhìn thấy 10 người cưỡi ngựa có khí chất đặc thù của kẻ tập võ bọn chúng liền có phần kiên kị.

Nhóm người của hắn lại không có hành động gì chỉ chờ lệnh của hắn, nhất thời không khí xung quanh yên lặng đến đáng sợ.
Bên trong xe ngựa, Diệp Gia cũng tò mò khẽ nhấc màn xe ngựa lên nhìn bên ngoài sau đó lại hạ xuống quay sang nói với hắn:” Là sơn tặc đó, chúng ta cư nhiên lại gặp phải sơn tặc”
Tống Mạn Vũ lại không có bao nhiêu phản ứng, hắn yên lặng suy nghĩ một chút.

Đáng lẽ thời gian hắn gặp được người đó là đầu năm sau, hiện tại lại xảy ra ngoài dự kiến, sự thay đổi này không biết là có ẩn ý gì không… Hắn nhàn nhạt nói:” Giải quyết nhanh một chút”
Nhóm người cưỡi ngựa nghe thấy liền chia ra hai nhóm, một nhóm ở lại bảo vệ, một nhóm hướng đám sơn tặc mà đến.


Bọn sơn tặc thấy sẽ có một trận giao tranh xảy ra, gã cầm đầu phun một ngụm nước miếng nói:” Hừ, bọn người các ngươi đã muốn nạp mạng thì bọn ta chiều!”
Lời vừa dứt cả đám cùng lao vào giằng co, dẫu sau cũng là một đám sơn tặc mới thành lập dựa vào chút công phu mèo cào mà đứng vững ở ngọn núi này, hôm nay lại gặp phải binh lính tinh nhuệ đương nhiên là không đấu lại.

Không lâu sau cả đám đã bị trói gô ở một góc rên rỉ, binh lính cũng không an tâm để bọn chúng ở đây mà vác lên ngựa đem xuống chân núi giao cho quan phủ.

Chỉ cần quan phủ biết thức thời xử lí tốt thì cái ghế ngồi này sẽ được giữ lâu thêm một chút, chờ sau khi hắn trở về liền tính sổ sau.
Nhìn thấy mối nguy đã được loại bỏ, vị thiếu gia kia mới thở phào âm thầm chỉnh lại đầu tóc đi đến trước xe ngựa của hắn cung kính nói:” Cảm tạ ân nhân đã cứu mạng, tại hạ là Lý Quang Dao, không biết tại hạ phải lấy gì để báo đáp cho ân nhân.

Tại hạ…”
“ Chúng ta chỉ là tiện đường đi ngang qua, không cần công tử phải báo đáp.


Chúng ta còn có việc phải đi, cáo từ!” hắn không có mấy kiên nhẫn với nhóm người này.

Được lệnh xe ngựa tiếp tục hành trình bỏ lại Lý Quang Dao sắc mặt cứng đờ.

Lý Quang Dao không hề nghi ngờ giọng nói ban nãy chính là của Tống Mạn Vũ, nhưng người lại không thèm nhìn cậu một lần… Lý Quang Dao cắn răng nhìn theo đoàn người đi xa kia, thầm hạ quyết tâm.
Thư đồng bên cạnh lo lắng hỏi:” Thiếu gia…”
Lý Quang Dao quay đầu đi đến xe ngựa nói:” Chúng ta mau đến kinh thành”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi