MỘT LẦN NỮA YÊU LẠI TỪ ĐẦU


So sánh lực lượng của hai trường thi thì lúc nào bên đấu võ cũng ít người hơn, nhưng lại sôi nổi hơn rất nhiều.

Thời gian thi là cả một ngày, đương nhiên tùy theo tốc độ của từng người, tỷ như bên thi văn làm xong đề nộp trước thời hạn có thể rời đi bất cứ lúc nào mà không cần chờ đến hết thời gian, lại tỷ như bên thi võ người ít đánh đấm vài trận liền có được kết quả.
Tùng!
Tiếng trống vang lên báo hiệu thời gian thi bắt đầu, trước đó các sĩ tử thi văn đã được phát giấy cùng bút.

Hoàng thượng đã có mặt ngay ở trên cao, ông có phần mệt mỏi lướt nhìn một lượt các sĩ tử rồi chậm rãi lên tiếng:” Các sĩ tử ở đây chính là kì vọng cho An Quốc sau này, trẫm thật chờ mong người đến gặp trẫm sẽ là những người tài giỏi nhất.

Đề thi năm nay cũng là điều mà trẫm trăn trở nhiều nhất - ‘ Đạo trị quốc’, các sĩ tử hãy phân ưu vấn đề này cùng với trẫm”
Hoàng thượng không chỉ ngự giá để quan sát mà còn chính là người ra đề thi cuối cùng này, các sĩ tử vừa nghe xong đề thi ai nấy đều có biểu tình khác nhau, người thi nhíu mày, người thì cắn bút cũng có người vừa nghe xong đã đặt bút xuống viết ngay.


Lý Quang Dao lại chính là người đặt bút viết đầu tiên, đề thi không thể quen thuộc hơn, cậu nắm chắc được phần thắng lần này trong tay.
Bên phía Diệp Gia, y ngẫm ngẫm một lúc rồi bắt đầu chấm mực viết từng nét chữ lên giấy, đề này khá trừu tượng, chỉ cần sai một ly không đúng với ý vua rất có khả năng bị đánh rớt không cần bàn cãi, nhưng hoàng thượng lại yêu cầu phân ưu cùng người.

Thật là đau cả đầu!
Tống Mạn Vũ ở bên ngoài kể từ khi y bước vào trong trường thi, Tiểu Cẩn cũng có mặt chờ thiếu gia nhà mình.

Thời gian cứ trôi rồi lại trôi, cũng may bầu trời hôm nay nắng nhẹ không gay gắt như vào hè, những người ngồi trên sân rộng kia cũng không sợ bị say nắng.

Nhưng đây chỉ là hầu hết, nếu sĩ tử nào có sức khỏe kém một chút rất có nguy cơ bị đuối sức, ngất xỉu giữa trường thi.
Hắn mấy ngày nay chăm sóc y đến chính Tiểu Cẩn nhìn còn ê răng, nhưng hắn vẫn lo lắng cho người bên trong.

Một ngày này sĩ tử không được ăn uống, nếu có đi vệ sinh cũng có người canh gác nghiêm ngặt.

Hắn lo cho y bị đói lại khát, chỉ cầu mong y hoàn thành sớm, như thế hắn liền có thể đem người trở về nấu món ăn thật ngon cho y.
Chờ đợi không biết bao lâu đã có sĩ tử đầu tiên đi ra khi chưa kết thúc giờ làm bài, Tống Mạn Vũ nheo mắt nhìn bạch y nam tử đang chậm rãi tiến lại gần mình.

Lý Quang Dao đi đến trước mặt hắn cười nói:” Đại nhân cũng chờ ở đây sao?”
Hắn chỉ liếc nhìn Lý Quang Dao một cái rồi nhìn về phía cổng trường thi, Lý Quang Dao cắn răng rồi khẽ cười:” Chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau trong hoàng cung, Mạn Vũ” nói rồi cậu không làm phiền hắn nữa mà tiêu sái rời đi.
Tiểu Cẩn trợn mắt nhìn kẻ làm ra vẻ kia trong miệng không khỏi lẩm bẩm:” Người này chắc chắn có bệnh”

Tống Mạn Vũ cười lạnh trong lòng, từ những biểu hiện khác thường của Lý Quang Dao hắn tin chắc cậu cũng được trùng sinh trở lại.

Kiếp này tính cách Lý Quang Dao hoàn toàn thay đổi, đã bắt đầu muốn giao hiệp với hắn, chỉ sợ kiếp trước Lý Quang Dao đã hối hận khi đi theo Dương Lễ.

Nhưng hắn lại cảm thấy may mắn khi cậu rời đi, như vậy hắn mới có thể gặp được Diệp Gia, ái nhân bầu bạn cả đời của hắn.
Nếu nói kiếp trước hắn có tình cảm với Lý Quang Dao cũng không đúng.

Một người sinh ra và lớn lên trong thâm cung đầy rẫy sự lừa lọc, ám toán này thì khi nhìn thấy một thư sinh bạch y sạch sẽ, đôi mắt không pha tạp niệm khác với những người hắn đã từng gặp, hắn liền chú ý đến Lý Quang Dao.

Lúc đó hắn nghĩ đây là sự thuần khiết đáng được trân trọng, hắn bèn bảo vệ sự thuần khiết ấy thoát khỏi sự u ám của kinh thành cũng như hoàng cung này.

Có lẽ cũng chỉ có vậy, mẫu thân hắn yêu sâu đậm Tống Nhậm nhưng ông ta lại đem tình cảm của mình chia cho nhiều nữ nhân khác, hắn nghĩ mình không được giống với Tống Nhậm, phải trân trọng người trước mắt và chỉ duy nhất người đó.
Hắn nhìn thấy Lý Quang Dao thanh sạch thì có suy nghĩ người này có lẽ là người sẽ ở bên cạnh mình dù phần tình cảm vẫn còn mơ hồ.


Mọi người có thể suy nghĩ một người đã ở trong đêm đen quá lâu khi nhìn thấy chút ánh sáng thì phải nắm chặt thứ ánh sáng đó, nhưng điều làm hắn thất vọng là thứ ánh sáng kia lại không nguyện ý ở bên cạnh hắn, người đó không muốn bị giam lỏng mà muốn tự do tự tại.

Ngay trước ngày thành thân Lý Quang Dao đã quỳ xuống cầu xin hắn buông tha cho mình, còn uy hiếp lấy thuốc độc tự vẫn nếu hắn bắt cậu ở trong thâm cung lạnh lẽo này.

Hắn bật cười tiễn Lý Quang Dao cùng Dương Lễ rời đi, hắn nghĩ như vậy cũng tốt, ánh sáng vẫn nên tự do soi sáng cho người cần nó hơn hắn.

Bóng tối lại vây quanh hắn một lần nữa.
Lúc này, Diệp Gia đúng lúc xuất hiện, hóa ra thứ ánh sáng nhỏ nhoi kia chẳng là gì đối với hắn.

Diệp Gia chính là mặt trời ấm áp xuất hiện xua tan đi bóng tối vậy quanh hắn, người cũng nguyện ý ở cạnh hắn đến cuối đời..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi