MỘT MẢNH PHÙ HOA

Bạch Dĩnh không phải người thích nội liễm, tính tình nàng khá thoải mái, thích thể hiện sắc đẹp của mình. Buổi sáng, Bạch Dĩnh dậy sớm tắm rửa thơm tho, chải tóc, đánh thêm chút kem chống nắng và son rồi mới chịu ra khỏi nhà. Dù sao Bạch Dĩnh thiên sinh lệ chất, một ít kem chống nắng và son đã đủ để nàng nổi bần bật trong một đám người.

Có một bí mật mà Bạch gia luôn giấu giếm mọi người.

Bạch gia đích thực là một đàn hồ ly tu luyện để biến thành người, trong lề luật của Bạch gia, thứ nhất không được làm người trong giới giải trí. Mấy chục năm trước tự nhiên a di của Bạch Dĩnh cãi nhau với gia gia nàng để làm diễn viên, nàng trẻ mãi không già làm dấy lên nghi vấn cho Bạch gia. Thế nên từ đó về sau nghiêm cấm mọi hoạt động trong giới giải trí, bao gồm cả việc trở thành hot girl trên mạng.

Mà nữ hồ yêu luôn là người mê hư vinh, các nàng luôn muốn là tâm điểm, là sự chú ý của mọi người. Trong thế giới của các nàng, các con hồ ly chỉ khoe sắc bằng những sợi lông mềm mượt, màu sắc tinh tế. Nhưng đến thế giới loài người, những ánh mắt thèm khát, tiền tài, danh vọng, rất nhiều thứ cám dỗ hồ yêu các nàng, mà ai có thể là người cưỡng nổi?

Mà Bạch Dĩnh đi học cũng chỉ là muốn có người chú ý nhan sắc của mình, hệt thân tỷ tỷ cò trắng.

Nhắc đến tên cò trắng, thật ra tên của Bạch gia nàng rất xấu, gia gia tên gọi Bạch Long. Vốn ông cố nàng rất thích uy nghiêm lão rồng trắng, thế nên đặt cho ông nội nàng như thế. Ông nội nàng đặt tên cho bố nàng cũng thật thô tục, ai đời một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất lại tên là Bạch Thố, một con thỏ trắng? Ấy vậy mà đứa con đầu tiên ba ba của nàng cũng nghiêng mình nghe gia gia đặt tên là cò trắng, thật là gia môn bất hạnh.

Cũng may, đến Bạch Dĩnh ba ba của nàng vùng lên giành đặt tên, vậy nên nàng mới có một cái tên cũng không đến nổi tệ này.

Bạch gia các nàng không phải cửu vĩ hồ, chỉ là hồ ly bình thường, mỗi một trăm năm tu vi lại tăng thêm một tuổi xác người. Tính tới thời điểm hiện tại, Bạch Dĩnh chính là một ngàn tám trăm năm mươi năm hồ ly. Trải qua thương hải tang điền, nàng vẫn một thân hư vinh như trước đây.

Nói đến hư vinh, nàng trước đây còn quá nhỏ, không thể đi làm ca kỹ để vang danh thiên hạ. Mà thời điểm a di của nàng muốn vào showbiz nàng lại ngập ngừng không dám theo, ai chứ mẹ của nàng dữ tợn đến đáng sợ. Đành ra nàng và cò trắng phải cùng nhau đi dạo trên đường, cùng nhau khoe sắc, mà lần này cũng là lần đầu tiên trong một ngàn tám trăm năm mươi năm Dĩnh ta đi học đại học. Có quá tuổi không, chính nàng còn chẳng biết.

Hồ ly sinh ra đã xinh đẹp bức người, các nàng cũng chẳng ngoại lệ. Lúc này đây Bạch Dĩnh đang dùng thủ pháp slow motion để bước dọc hành lang lôi kéo ánh mắt thèm khắt của các nam đồng học. Mái tóc phấp phới bay, đôi môi mọng hơi hé, có lẽ trông nàng lúc này đây sẽ chẳng khác gì tiên nữ. Dĩnh nghĩ.

Băng qua con hẻm nhỏ, nàng thấy chủ tịch Mao Trạch Đông.

Là một trăm tệ đang nằm dưới chân chậu hoa gần hồ cá của trường. Nơi này vốn cũng chẳng ai qua, Dĩnh nhìn xuống sau, rồi nhìn lên trước, xác định không có ai liền cúi xuống nhặt. Một trăm nhân dân tệ nha, có thể ăn bim bim buổi chiều.

– Ôi hoa khôi tỷ tỷ!- Tiếng ai đó vang lên làm tờ tiền trong túi Bạch Dĩnh run rẩy, đừng nói là đã thấy rồi nha.

Quay đầu lại, là nàng ta, người đang crush Dĩnh nàng – Bối Kỳ. Tự nhiên thấy mình mất hình tượng liền đỏ mặt, Dĩnh ấp úng, nói:

– Thật ra..

– Thật ra nếu là ai cũng sẽ nhặt.- Bối Kỳ thân thiện khoát vai Bạch Dĩnh, băng qua hành lang cùng nhau tiến về phòng học.

Tối hôm qua phát hiện ra hai người chung chuyên ngành, cảm thấy thật hưng phấn bởi vì hoàn toàn đăng kí khớp lịch nhau, một vài môn còn khớp cả giáo viên. Môn nhập môn kế toán  là một môn quan trọng, Bối Kỳ rất muốn làm lớp trưởng. Nàng muốn tự xin học bổng, nếu là lớp trưởng và tham gia nhiều hoạt động cơ hội sẽ cao hơn.

– Này Dĩnh, hôm nay mình muốn làm lớp trưởng lớp nhập môn. Nhưng nghe đâu trong lớp có ứng cử viên rồi, hắn ta rất cừ.

Bối Kỳ hào hứng nói, nàng không quen ai trong lớp đó dĩ nhiên sẽ không có sự đồng thuận từ học viên của lớp, duy có Bạch Dĩnh là bạn nàng. Bạch Dĩnh mỉm cười, vỗ vỗ ngực mình.

– Chỉ cần cậu không nói về chuyện ban nãy, mình giúp cậu làm lớp trưởng.

– Thật?

Bối Kỳ đương nhiên là thắc mắc, không thắc mắc mới lạ.

– Thật. Nhưng phải coi kiến thức của cậu có hơn hắn không. Nếu cậu xứng đáng thì cậu đương nhiên phải là lớp trưởng- Dĩnh cười, nụ cười còn đẹp hơn đóa bạch lan mẹ nàng trồng, lòng hơi run rẩy một chút, Bối Kỳ thu lại ý cười, trở nên nghiêm túc hơn.

Vào trong lớp, các bạn đang bắt đầu nghiêm túc im lặng. Chuông vừa reo một lát một thân ảnh cao cao bước vào, xuyên qua bục giảng đi vào bàn giáo viên. Lão sư môn nhập môn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần âu màu be.

– Ơ vãi…-Bạch Dĩnh ngưng trọng đôi mắt mình, nhìn chằm chằm người trên bục giảng kia.

Chân thân không phải là một con chuột sao?

Bạch Dĩnh nhìn lão sư, lão sư nhìn Bạch Dĩnh, hai người nhìn một lúc phát hiện đối phương chân chính là động vật như nhau. Các bạn trong lớp thấy hai người nhìn nhau thật kì quái liền ho một tiếng rồi giơ tay xin phát biểu.

– Lão sư, chúng ta đã có lớp trưởng sẵn rồi.

Chuột lão sư nâng mắt kính lên, nhìn một dọc quanh lớp, hỏi: – Là ai?

– Là Nghiêu Kha! Hắn học  đều được điểm A+, còn làm lớp trưởng rất được.

Theo hướng tay, Bạch Dĩnh nhìn qua một nam sinh ngồi trong góc, trên mặt đầy mụn, như thế nào đẹp mắt bằng Bối Kỳ. Thật ra sinh vật con người đối với nàng, Bối Kỳ tính là cũng tạm tạm, nhưng đối với bạn học khác Bối Kỳ rất đẹp, chỉ là nàng không muốn nâng tầm sinh vật loài người này lên. Bối Kỳ mặt mũi như vậy, coi như con người không tệ đi, còn tên Nghiêu Kha này thật sự chẳng khác gì cái bọt biển đầy mụn rỗ, nhìn xíu đã chán ghét, làm sao làm lớp trưởng của nàng?

– Lão sư, em muốn có lớp trưởng mới- Bạch Dĩnh hừ mũi, nói.

Khi chuột nhìn hồ, chuột cảm thấy thiên tính sợ động vật lớn của mình phát tác. Từ lâu dị giới đã sống an hảo, nhưng mà vẫn không bỏ được sự sợ sệt của giống loài mình. Bạch Dĩnh nói vậy, ừ thì là vậy.

– Em muốn thế nào?

Hai chiếc răng cửa của lão sư hơi nhô ra, mấy năm nay cứ phải đi mài cũng không ngắn được. Bạch Dĩnh mỉm cười, đứng lên nói: – Tuy chỉ là tân sinh viên, nhưng bạn ấy lại rất nhiệt huyết, đối với bọt biển, bạn ấy chỉ hơn chứ không kém.

– Lấy gì chứng minh.

– Phải đó, nói suông.

Một vài bạn la lên, Bạch Dĩnh thấy thực phiền, nàng bảo Bối Kỳ trình diễn kiến thức của mình, cùng lớp trưởng tranh luận. Bối Kỳ và mặt mụn kiến thức tương đương nhau, tranh cãi qua lại nhưng lại khiến các bạn nam rất yêu thích giọng nói Bối Kỳ. Khi bỏ phiếu bầu cử, các bạn nam đồng loạt bỏ phiếu cho Kỳ, còn một vài bạn nữ bỏ phiếu mặt mụn, thiểu số, này Dĩnh ta không quan tâm.

Bối Kỳ thuận tiện bước một chân lên làm lớp trưởng.

Thật ra, không cần tranh luận thì chuột lão sư cũng bị nàng giơ móng vuốt ra dọa rồi, cũng không dám làm trái ý nàng. Phiếu nằm đầy trong hòm, tất cả đều là minh bạch. Nếu ban nãy Bối Kỳ thất thế chắc hẳn Dĩnh đã uy hiếp chuột lão sư lấy thắng lợi về rồi. May mà Bối Kỳ tự thân vận động được.

Vì thể diện của nàng, Bối Kỳ nhất định phải thắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi