MỘT MẢNH PHÙ HOA

Thật ra Vịnh Thi cũng đang muốn kiếm ngày nói về chuyện này với Bối Kỳ, nhưng nàng không nghĩ mình sẽ nói về chuyện này bằng cách mở đầu tệ hại đến vậy. Bối Kỳ luôn miệng nói lời trách móc nàng, nhưng Vịnh Thi lại bình tĩnh hơn hẳn, nàng ngồi ngay ngắn ở ghế nhìn con gái mình, lời ở bên môi ngập ngừng không biết thốt ra thế nào.

– Kỳ Nhi, thật ra mẹ cũng muốn nói với con về chuyện này.

Bối Kỳ đột nhiên trở nên hung hãn hơn, nàng quát: – Mẹ đừng có hoang đường! Mẹ biết Dĩnh là bạn con không?

– Trước sau gì con cũng sẽ biết chuyện này, thật ra mẹ với Dĩnh yêu nhau lâu rồi.

– Yêu nhau? Mẹ không biết xấu hổ hả?- Bối Kỳ quát thật to, to đến nỗi tự tôn trên người Vịnh Thi cũng tan biến. Nàng có thể bị người đời mắng chửi, sỉ nhục, hãm hại, cho dù thế nào nàng cũng không nhói tim đến mức này, thế nhưng người mắng nàng lại là con gái nàng, đứa con gái bảo bối nàng yêu hơn sinh mạng.

Vịnh Thi với tay lấy ly nước trên bàn, nắm lấy trong tay mình, nàng muốn có thứ gì đó giúp nàng có thể phân tán tâm trí, giúp nàng không rơi nước mắt. Thế nhưng câu "mẹ không biết xấu hổ hả" cứ vang vọng lên trong đầu nàng. Vịnh Thi nhịn không được rớt nước mắt, bao nhiêu năm khổ cực nuôi con, bây giờ mới cảm thấy đau lòng.

– Mẹ không biết xấu hổ.

Từ lúc chấp nhận yêu Bạch Dĩnh, Vịnh Thi nàng đã sẵn sàng nhận điều tiếng của xã hội này, sẵn sàng chấp nhận mọi lời phỉ báng khi phát hiện ra nàng yêu một cô bé. Thế nhưng nàng không nghĩ hai chữ chấp nhận này lại đớn đau đến vậy.

Bao nhiêu năm nay Vịnh Thi nàng không biết xấu hổ, năm mười bảy tuổi một tay ôm con, một tay làm lụng, tối về chỉ ăn một gói mì cho có sữa cho con, nàng chưa hề xấu hổ. Vịnh Thi cũng chẳng biết xấu hổ mỗi khi nàng trừ ma, xem bói kiếm từng đồng về nuôi dưỡng đứa con gái này, nàng cũng chẳng biết xấu hổ khi cúi đầu trước thiên hạ nuôi dưỡng con gái mình học hành thành người. Trong suốt cuộc đời ba mươi mấy năm, Vịnh Thi chưa bao giờ biết xấu hổ.

Nàng yêu Bạch Dĩnh, danh chính ngôn thuận, yêu và được yêu, nàng cũng chẳng bao giờ xấu hổ. Thế nhưng lúc này đây đứng trước tòa án, thẩm phán chính là đứa con gái bé bỏng của nàng, nàng tự nhận mình là kẻ không biết xấu hổ.

– Mẹ điên rồi! Dĩnh mới mười tám tuổi, mẹ ơi, mẹ điên rồi!

Vịnh Thi lại một lần nữa gật đầu, nàng nói: – Mẹ điên rồi.. Con còn bao nhiêu từ tệ hại hơn cứ nói ra đi.

Theo như Bối Kỳ biết thì không ít người để ý mẹ nàng, chú Chánh Tiêu, chú Khắc Trung.. Nàng biết mẹ nàng cũng không thiếu nam nhân đến như vậy, nhưng nàng cũng không hiểu tại sao mẹ nàng lại yêu Bạch Dĩnh, bạn nàng. Mà Bạch Dĩnh cũng là người mà nàng thích, vậy nên nàng không thể nào chấp nhận nổi.

Lau đi nước mắt đang cố rơi xuống của mình, Vịnh Thi cũng chẳng biết mình phải nói gì nữa, nàng sai, đó là thứ xã hội thấy. Nhưng nàng cảm thấy mình không sai, đó là thứ bản thân nàng nhìn nhận thấy. Nàng vẫn cố chấp không thấy bản thân mình sai, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng phát hiện ra mình chỉ bị tổn thương bởi những kẻ mình yêu thương quá nhiều.

– Mẹ yêu Bạch Dĩnh thật lòng, con muốn chỉ trích mẹ thêm nữa mẹ cũng không phản bác. Nhưng mẹ hi vọng con chấp nhận chuyện mẹ và Bạch Dĩnh.

– Mẹ muốn con chấp nhận sao hả mẹ? Sao mà con chấp nhận được?

Bối Kỳ cũng rơi nước mắt, nàng khóc hu hu như một đứa trẻ. Vốn tình cảm hai mẹ con vừa khá lên được một chút liền bị đổ vỡ, ai không đau lòng?

– Con cũng thích Bạch Dĩnh.

Điều này làm Vịnh Thi sững người lại, nàng nhìn trân trân Bối Kỳ, nàng không nghĩ con gái bé bỏng của nàng lại cùng thích Bạch Dĩnh với nàng. Chuyện này còn có thể oan trái hơn nữa được không?

– Mẹ nhường Bạch Dĩnh cho con đi.

Bối Kỳ lại nói, Vịnh Thi lại im lặng một lần nữa.

– Mẹ.. mẹ nghe con nói không? Con với Bạch Dĩnh mới đồng tuổi, xứng lứa vừa đôi, mẹ đừng cố câu dẫn bạn ấy nữa.

Vịnh Thi thở dài một hơi, nước mắt trên má cũng dần khô lại, ẩm ướt: – Mẹ dạy con gần hai mươi năm nay, có bao giờ dạy con đi xin xỏ thứ không phải của mình không?

– Mẹ..

– Nếu con muốn mẹ nhường cho con, mẹ sẽ không. Tình yêu không phải thứ có thể nhường, cũng không phải thứ có thể trao đổi. Con muốn cạnh tranh công bằng, mẹ không ngại, nhưng đừng để mẹ thấy con lộ vẻ yếu hèn này nữa.

– Vậy được, con cạnh tranh công bằng với mẹ.

Lời nói là như thế, nhưng Bối Kỳ biết nàng sẽ không bao giờ được như mẹ mình, mẹ nàng có sắc đẹp, có tri thức, lại tài giỏi, Bạch Dĩnh đương nhiên sẽ không để ý đến người không có gì cả như nàng. Thế nên nàng lại nói thêm.

– Mẹ phải chia tay Dĩnh một thời gian, như vậy mới công bằng.

Vịnh Thi suy nghĩ một chút, nàng biết tính tình Bạch Dĩnh cương liệt như thế nào. Nếu nàng chia tay, chỉ sợ hồ ly ấy sẽ ôm vết thương lòng rồi rời đi. Đừng nói đến cho Bối Kỳ cơ hội cạnh tranh công bằng, gặp được Bạch Dĩnh nàng nghĩ còn không thể.

– Bao nhiêu lâu?

Bối Kỳ nhẩm đếm, nàng không biết mất bao lâu nàng mới có thể cưa đổ được Bạch Dĩnh. Nửa năm chăng? Hay một năm?

– Nửa năm.

– Không được, cao nhất là hai tháng.

Bối Kỳ nhăn mày lại thành một đường, nàng nói: – Mẹ ép con đúng không?

Vịnh Thi đương nhiên không phải ép Bối Kỳ, nhưng dự định sinh con của nàng phải càng sớm càng tốt, nàng muốn có một tiểu Dĩnh để bồng bế trên tay. Thế nên càng chậm trễ nàng nghĩ càng thấy thời gian dài đằng đẵng.

– Mẹ không ép con, nếu mẹ ép con mẹ đã không chấp nhận yêu cầu vô lý đó.

Lần này đến lượt Bối Kỳ im lặng không nói, rõ ràng yêu cầu của nàng rất vô lý, nàng cũng tự thấy như vậy.

– Được rồi, mẹ cho con hai tháng, trong hai tháng này mẹ không làm phiền con và Bạch Dĩnh, nếu con bé có thể yêu con, thì mẹ cũng không quấy rầy hai người. Nhưng nếu không yêu, con buộc phải chấp nhận việc mẹ và Dĩnh yêu nhau, và em con sau này.

– Em?

– Phải, mẹ dự định trong năm nay sẽ sinh một đứa.

– Hai người điên rồi- Bối Kỳ reo lên.

Vịnh Thi nhấp một ngụm nước, bù lại những giọt nước mắt mà nàng đã khóc, chỉ thấy cổ họng thanh lạnh, thoải mái.

– Mẹ muốn giải quyết chuyện này với con như người lớn với nhau, thế nên nếu con đồng ý thì thực hiện giao dịch. Còn nếu con sợ thì thôi.

Bối Kỳ đương nhiên không sợ, nàng gật đầu: – Được, con và mẹ giao dịch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi