MỘT MẢNH PHÙ HOA

Đáng sợ nhất không phải là người ấy không đáp lại tình yêu của mình, mà là người ấy đã nhận lấy, sau đó rời đi. Những ngày sau đó của Bạch Dĩnh không khác gì địa ngục, nàng mãi nằm trên chiếc giường tầng của kí túc xá, lặng lẽ rơi nước mắt. Chỉ cần cầm điện thoại lên nước mắt nàng không ngừng nổi, hình ảnh của Vịnh Thi vẫn là ảnh nền của nàng, lúc nàng ấy mặc chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng đứng tưới cây.

Trong đầu của Bạch Dĩnh lúc này không gì khác ngoại trừ Vịnh Thi, mà.. từ khi Vịnh Thi đến nàng đã nghĩ được gì ngoài nàng ấy? Cả cuộc sống của nàng đều xoay quanh nàng ấy, sáng nhớ, đêm thương, quấn quít bên nhau cả ngày đêm, bây giờ nói rời bỏ, lòng nàng trĩu nặng, nước mắt cứ thỏa thích rơi xuống.

Từ khi quen nhau Bạch Dĩnh và Vịnh Thi đều ấn định đó là một mối quan hệ lâu dài, thế nên Bạch Dĩnh cứ ngây ngô hưởng thụ mối tình đó, trước giờ vẫn chưa nghĩ đến khi kết thúc. Bây giờ đây giữa đêm đen, Bạch Dĩnh lặng lẽ rơi nước mắt ướt đẫm gối nhớ lại những tháng ngày hạnh phúc bên nhau.

Đêm nay là đêm thứ ba Bạch Dĩnh thức đến bình minh ló dạng, nàng không dám ngủ, nàng sợ khi mình ngủ sẽ mơ thấy Vịnh Thi rời bỏ mình. Nàng lẫn lộn giữa mộng và thực, nằm dài trên chiếc giường nhỏ của mình để nước mắt rớt xuống chiếc gối bông, ướt đẫm một mảng gối. Nàng nhớ Vịnh Thi, nàng cuống cuồng trong mộng ảo ước muốn kéo Vịnh Thi trở về bên cạnh mình, nhưng hiện thực cứ nhắc nhở nàng, Vịnh Thi đã chán ghét nàng, muốn rời xa nàng.

Bạch Dĩnh buồn bã leo xuống giường tầng, nàng thơ thẩn đi ra cửa. Bối Kỳ nghe động tĩnh liền tỉnh dậy, nàng thấy Bạch Dĩnh không khác gì vong hồn vất vưởng, nàng ấy xoay nắm cửa rồi đi ra ngoài. Dáng vẻ cô độc như đã sống ngàn năm vạn năm, tất cả là do Bối Kỳ nàng gây ra sao? Thật sự Bạch Dĩnh sâu nặng đến thế sao?

Len lén đi theo sau Bạch Dĩnh, nàng thấy Bạch Dĩnh đi bộ về phía sau trường, ai cũng biết hoa khôi của trường là một người tính tình tích cực, nàng ấy hay cười, hay giỡn, thân với tất cả mọi người. Mấy ai biết nàng ấy yêu sâu nặng một người, vì lời chia tay của người ấy mà ăn không ngon, ngủ không yên. Lúc này Bối Kỳ thấy mình thật có lỗi, nàng là người gây ra toàn bộ chuyện này sao?

Không biết Bạch Dĩnh đi thơ thẩn như thế là đi đâu, nhưng Bối Kỳ thấy trang phục của Bạch Dĩnh rất mỏng, đứng dưới gió lạnh lại bạc nhược như thể liễu mỏng. Ánh trăng nhàn nhạt soi xuống trên mái tóc đen mượt của Bạch Dĩnh, Bối Kỳ thấy bờ vai của Bạch Dĩnh run run, nàng ấy lại khóc. Có lẽ trong phòng bắt buộc Bạch Dĩnh phải im lặng rơi nước mắt, chỉ có khi ra ngoài nàng mới thoải mái phát tiết, Bối Kỳ thấy Bạch Dĩnh ngồi bệt xuống nền cỏ, khóc đến độ không biết có người đang đứng nhìn mình. Phải biết thường ngày tai hồ ly của Bạch Dĩnh rất thính, nhưng nàng lại không còn tâm trạng nào mà nghĩ đến xung quanh. Trong đầu nàng lúc này chỉ có Vịnh Thi, chỉ có mỗi Vịnh Thi.

Núp sau thân cây to, Bối Kỳ thấy Bạch Dĩnh run run lấy trong túi ra chiếc điện thoại, nàng thấy Bạch Dĩnh gọi cho ai đó. Bối Kỳ đoán chắc người đó chính là mẹ của nàng, chỉ có mỗi mình mẹ nàng mới khiến Bạch Dĩnh trở nên thất thố đến vậy.

– Chị..

Bạch Dĩnh không nhịn được mà òa lên, Vịnh Thi rối rắm trong lòng, không có Bạch Dĩnh nàng cũng nào ngủ được? Nghe tiếng chuông reo lúc ba giờ sáng nàng cũng không chần chờ mà bắt máy, nghe giọng người thương khóc trong điện thoại, vô thức Vịnh Thi cũng rơi nước mắt.

– Sao em không ngủ?

Bạch Dĩnh ôm miệng mình lại tránh những tiếng nấc, nàng gắng nuốt xuống hết những đau đớn nàng đang chịu đựng trong lòng để nói cho tròn chữ với Vịnh Thi. Nhưng những con chữ vỡ tan, nó thú nhận với Vịnh Thi rằng Bạch Dĩnh thật sự không ổn, không ổn chút nào.

– Em biết chị vẫn yêu em..

Nàng như con thú hoang bị thương đang nương nhờ vào điều nhiệm mầu, trong lòng nàng cảm nhận được rằng Vịnh Thi vẫn còn yêu, nhưng nàng lại chẳng đủ lý trí để suy nghĩ vì sao Vịnh Thi lại hành động như thế. Chỉ biết khóc tỉ tê cho hết nỗi lòng của mình, cho hết những chông chênh trong tình yêu này, cho hết những buồn bã người kia để lại  rồi rời đi.

– Dĩnh, đi ngủ đi em.

Trong tình yêu này ai là kẻ sa lầy nhiều hơn? Bạch Dĩnh nghĩ chính là bản thân nàng, nàng so với Vịnh Thi càng sâu hơn, nhúng chàm đến độ không thể nào quay trở lại bình thường. Nàng có thể van xin, cầu cạnh Vịnh Thi một lần thật lòng nói cho nàng lý do chia tay, chỉ cần lý do thuyết phục nàng, nàng có thể lùi lại một bước nhìn Vịnh Thi từ xa. Nhưng nàng biết Vịnh Thi vẫn còn yêu nàng, thế.. lý do là gì?

– Chị ơi..

– Ngoan. Đi ngủ đi.

Bạch Dĩnh cười một tiếng, nàng có thể ngủ được? Làm sao nàng có thể nhắm mắt ngủ ngon khi trong mơ nàng cứ dằn vặt chuyện Vịnh Thi rời xa mình. Nàng làm sao có thể vui vẻ khi tình yêu của đời nàng cũng biến mất, nếu ai hỏi nàng cảm giác sau khi chia tay là gì, nàng sẽ trả lời là đau, đau như thể ngàn vạn con dao cùng đâm vào mình một lúc, so với cảm giác bị tên bắn trúng không khá hơn là bao.

– Vịnh Thi, em rất yêu chị..

– …

– Vịnh Thi, chị còn nghe không?

– Còn.

Chữ "còn" của Vịnh Thi xen lẫn là tiếng nức nở, nàng không nhịn được nữa, Bạch Dĩnh, cảm giác phân ly này đau khổ không?

– Vịnh Thi ơi.. Đừng khóc.. Chị có nỗi khổ gì? Nói em nghe đi, em giải quyết cho chị. Không phải chị nói em là hồ ly giỏi nhất của chị sao?

Từ trước đến nay khi hẹn hò với Bạch Dĩnh, việc gì Vịnh Thi cũng không đến tay, Bạch Dĩnh tuy tính tình trẻ con nhưng làm việc chưa bao giờ sơ suất. Bạch Dĩnh luôn đem đến cho Vịnh Thi cảm giác an toàn, nàng không bao giờ thấy bất an khi ở bên Bạch Dĩnh.

– Không có, chị không có nỗi khổ gì.

– Chị nói dối đúng không?

Bạch Dĩnh dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt mình, nàng nói gấp gáp: – Vịnh Thi, em sai gì thì chị nói đi, mình đừng chia tay nữa được không?

– Mình chia tay rồi em.

– Chị ác độc lắm..

Nghe tiếng trách móc của Bạch Dĩnh mà lòng Vịnh Thi như thắt lại, nàng bặm môi dưới của mình một lúc, sau đó nói nho nhỏ: – Chị ngủ tiếp đây, em đi ngủ đi nhé.

Nói rồi Vịnh Thi tắt điện thoại, nàng ném điện thoại trên giường rồi đi vào bên trong nhà tắm. Nhìn mình trước gương, Vịnh Thi thấy mình không khác gì một cái xác rỗng, không còn linh hồn. Nước mắt làm đôi mắt nàng sưng bụp lên, bộ dạng lôi thôi thế này, ba mươi năm nay là lần đầu tiên. Lúc này Vịnh Thi cũng không còn khóc được nữa, đôi mắt nàng sưng to lên, nước mắt tự rơi xuống mà nàng còn không có cảm giác.

Vốc một ít nước lên lau mặt, Vịnh Thi tự mắng chửi bản thân mình, đáng lẽ ra nàng phải nên cứng rắn một chút bảo vệ tình yêu của mình. Bây giờ đây thì đớn đau quá đỗi. Sau khi lau mặt xong nàng thả người xuống giường, với tay lấy điện thoại xem một loạt tin nhắn của Bạch Dĩnh, nàng nhắn lại một tin.

"9089"

Mong em đừng đi. Hi vọng em ngoan ngoãn chờ đợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi