MỘT MÌNH TA MỸ LỆ



Ninh Ngu giáo huấn xong, vứt Thiết Vân kiếm vứt lại cho Dịch Tuyết Phùng, nghênh ngang rời đi.
Y vừa đi xa, Thiết Vân lập tức hóa thành hình người, nổi giận mắng: "Lão thất phu kia! Ngoại trừ đánh người còn có thể làm cái gì?!"
Dịch Tuyết Phùng đứng sững tại chỗ, nhìn lòng bàn tay ửng đỏ mình thất thần.
Lần này tuy bị đánh tám lần, thế nhưng không có đau giống như lúc trước.
Thiết Vân chạy lên nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cho hắn, đau lòng nói: "Đau không?"
Dịch Tuyết Phùng lắc đầu, Thiết Vân không tin, kéo tay hắn ngồi chồm hỗm xuống, ấn vào dòng nước Thanh tuyền bên cạnh.
Dòng nước lạnh lẽo cuốn đi hơi nóng trên lòng bàn tay, Dịch Tuyết Phùng mất tự nhiên giật giật, vừa định rút tay ra, đầu ngón tay tái nhợt đột nhiên bị bọt nước mạnh mẽ cuốn lấy chầm chậm chui ra một đạo sương mù đen kịt, giống như hắc tuyến bồng bềnh hơi nhúc nhích.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn, đây là...!Đoạt xác quỷ khí?
Hắn đang định giơ tay nhìn kỹ, Thiết Vân vẫn luôn nắm cổ tay hắn đột nhiên trong mắt lóe lên hàn quang, một phát nâng tay Dịch Tuyết Phùng lên, "Ngoằm" một cái, nuốt xuống mạt quỷ khí đen kịt kia.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Quỷ khí kia tựa hồ rất khó ăn, Thiết Vân sau khi ăn xong lông mày nhăn tít lại, nhưng vẫn ngước đầu cười cười với Dịch Tuyết Phùng, dáng vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dịch Tuyết Phùng không nhịn được phụt cười.
Trên thế gian này, cho dù tất cả mọi người đều vứt bỏ hắn, Thiết Vân vẫn đối xử với hắn trước sau như một.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay ôm lấy Thiết Vân, ở cổ hắn cọ cọ.
Ninh Ngu vội vã trở lại nơi ở, hạc giấy truyền tin của Thanh Xuyên Quân vẫn chưa rời đi, còn đang nằm ở trên bàn đầu gục gục ngủ gà ngủ gật.
Ninh Ngu trầm mặt vỗ bàn, hạc giấy nghe tiếng bừng tỉnh dậy, đôi mắt vẽ lên chớp chớp, nhìn thấy sắc mặt khó coi của y, vội vàng nghiêm túc đứng dậy.
Rất nhanh, thanh âm Thanh Xuyên Quân từ trong hạc truyền đến: "Như thế nào?"
Sắc mặt Ninh Ngu âm trầm cơ hồ muốn tích thuỷ: "Huấn giới không giống nhau."
Tựa hồ Thanh Xuyên Quân đã sớm dự liệu được, cười nói: "Đó là ngươi buồn lo vô cớ, quân thượng dù có đoạt xác trọng sinh, cũng sẽ không đoạt thân thể của chính đạo chi nhân, dù sao, hắn vẫn là Man Hoang Ngọc Ánh quân của chúng ta nha."

Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Hắn là đệ tử Quy Hồng Sơn, là tiểu sư đệ của ta.

Nếu không phải vì ác quỷ quấy phá từ rãnh nước bẩn kia bò ra ngoài, hắn căn bản không có khả năng nhập ma, cái gì mà Man Hoang Ngọc Ánh quân, ma tu Man Hoang các ngươi có ai thật lòng xem hắn là người nhà của mình không?"
Năm đó thời điểm nhập ma Dịch Tuyết Phùng, hết thảy ma tu Man Hoang đều vì gương mặt đó của hắn nên mới cho phép dẫn hắn về Man Hoang từ ngoại giới, hơn nữa nếu không nhờ Trọng Tâm quân ra sức bảo vệ tính mạng, hắn sớm đã bị những kẻ khác mang về làm luyến sủng dâm loạn tìm niềm vui rồi.
Khi đó, tam đại quân chủ Man Hoang làm nhiều việc ác, bắt tu sĩ nhân loại tu luyện linh lực chọc đến nhiều người tức giận, bị Ninh Ngu một kiếm chém chết, bỏ mạng ở đỉnh Viêm Hải.
Mà vừa vặn, Dịch Tuyết Phùng nhập ma, thuận thế bị hai vị quân chủ khác đẩy lên vị trí vị quân chủ còn lại trong tam đại quân chủ.
Có điều, tuy được tôn làm quân thượng, nhưng không ai tôn kính hắn.
Quân thượng danh xưng, bất quá chỉ là chức suông.
Trong trăm năm ở Man Hoang, việc Dịch Tuyết Phùng làm nhiều nhất, chính là ở thịnh hội của Man Hoang ngồi ở vị trí tam quân một bên an tĩnh uống trà, giống như một gốc sen nở rộ trong bùn đất nhơ nhớp, rực rỡ lại xinh đẹp.
Thịnh hội ma tu, biển rượu rừng thịt, bốn phía xung quanh đâu đâu cũng có thể thấy thân thể trần truồng của mị ma, màn trời chiếu đất mà dâm loạn, thối nát đến cực hạn.
Ninh Ngu không thể tưởng tượng được, tiểu sư đệ được trên dưới Quy Hồng Sơn sủng ái đến mức không rành thế sự rốt cuộc làm cách nào sống sót trong hoàn cảnh như vậy, thời điểm hắn nhập ma thậm chí ngay cả nam nữ chi tình là gì cũng không biết.
Thanh Xuyên Quân trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng nói: "Ngươi cũng biết Man Hoang là nơi như thế nào mà, thế nhưng lúc ấy, ngươi đang ở đâu?"
Hắn chỉ đơn thuần muốn biết đáp án, ngữ khí hời hợt, không có chút chất vấn cùng oán hận.
"Ồ." Thanh Xuyên Quân không đợi Ninh Ngu trả lời, nhàn nhạt tự hỏi tự trả lời, "Lúc ấy ngươi đang ở Quy Hồng Sơn yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự tung hô của mọi người sau khi trừ ma, tâm tư nào nữa mà để ý đến sống chết của Dịch Tuyết Phùng..."
Ninh Ngu không chờ hắn nói xong, ngón tay hơi động, hạc giấy lập tức tán thành hàng ngàn mảnh nhỏ như hoa tuyết lâng lâng rơi rụng trên mặt bàn.
Ninh Ngu gắt gao nắm quyền, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay đau thấu tâm can, thế nhưng nếu không có câu nói sau cùng của Thanh Xuyên Quân làm đến y động dung.
Nếu như...
Đột nhiên Ninh Ngu không thể kiềm chế nghĩ tới, nếu như năm đó y không vội vàng quay về Quy Hồng Sơn, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa, thêm chút nữa đi tìm hắn, có phải bây giờ mọi chuyện sẽ khác rồi không?
Chân trời đột nhiên một trận nổ vang ầm ầm ầm, mãnh liệt kéo hồn vía trên mây của Ninh Ngu trở về, y cau mày đẩy cửa sổ ra, cảm giác như có một mảnh mây đen tối om triệt để bao phủ toàn bộ Hàn Hoài Xuyên, kéo theo còn có mấy tiếng sấm đinh tai nhức óc chấn động đất trời.
Tất cả mọi người ở Hàn Hoài Xuyên nghe tiếng vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, ngửa đầu nhìn thành trì vô cùng to lớn được mây đen nâng lên chậm rãi trôi đến Hàn Hoài Xuyên bên này.

—— đó là Vân Hồ Thành.
Đây là lần đầu tiên Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy Vân Hồ Thành, nguyên bản hắn còn cho rằng từ "Thành" này là hư xưng*, thế nhưng sau khi thật sự nhìn thấy hắn mới kinh ngạc phát hiện, Vân Hồ Thành thật sự là một toà thành trì vô cùng to lớn giữa bầu trời.
*danh xưng giả, không có, xưng cho có
Không ai biết làm thế nào mà một thành trì có thể nổi bồng bềnh giữa không trung, cũng không có ai biết nó đã trôi nổi bao lâu rồi, nhưng mỗi người chỉ cần lần đầu tiên nhìn lên thành trì được bao phủ trong vô số tầng mây kia, sâu trong nội tâm đều không tự chủ xuất hiện một loại cảm giác vô lực, xua cũng không thể xua hết được.
Vạn vật sinh linh khác nào giun dế cỏ rơm, trước mặt thiên địa, nhỏ bé bất kham.
Thiết Vân tựa hồ đã thấy qua rất nhiều lần, hắn chỉ vào nơi xa nhất ở phía Bắc Vân Hồ Thành, nói: "Cha, ngày mai lúc vào thành tuyệt đối không nên đến chỗ đó, khắp nơi đều là hàn băng, nếu tùy tiện tới gần e là sẽ tổn hại đến thần hồn của ngươi."
Dịch Tuyết Phùng cũng từng thấy qua trong cuốn đại điển Tiên đạo, nghe vậy khẽ gật đầu.
Dịch Tuyết Phùng không ở lại Thanh tuyền lâu, mang theo Thiết Vân định quay về phòng thu thập vài thứ.
Thiết Vân thoạt nhìn thập phần vui vẻ, dọc đường đi lôi kéo cánh tay của Dịch Tuyết Phùng, như thiếu nữ đang độ tuổi xuân thì tung tăng nhảy nhót, sợi dây đỏ vừa mới được Dịch Tuyết Phùng dùng để cột lên đuôi ngựa cũng vung vẩy theo, thập phần hoan thoát.
Biết thân phận mình không bị bại lộ, tâm tình Dịch Tuyết Phùng cũng tốt hơn rất nhiều, hắn nghi hoặc nhìn Thiết Vân, hỏi: "Ngươi vui lắm sao?"
Thiết Vân liều mạng gật đầu: "Ngày mai có thể đi đánh người nha! Đã lâu lắm rồi ta chưa động thủ đánh người, tay chân ngứa ngáy lắm."
Dịch Tuyết Phùng: "Há, chém linh thú?"
Thiết Vân lại lắc đầu: "Không phải đâu, ngày mai không phải đại điển Tiên đạo sao, chúng ta có thể cướp Linh Phân Ngọc nha."
Dịch Tuyết Phùng có chút mờ mịt: "A?"
"Linh Phân Ngọc!" Thiết Vân điểm điểm mi tâm của mình, nói, "Mỗi người trước khi vào Vân Hồ Thành đều sẽ có, thắt ở trên trán, vừa dùng để trữ đồ vật, vừa giúp người có tu vi dưới Nguyên Anh đứng vững trên Vân Hồ Thành, rất lợi hại."
Dịch Tuyết Phùng nghiêng nghiêng đầu: "Ồ..."
Thiết Vân vui vẻ nhảy chân sáo: "Đợi khi chúng ta lên thành, liền đoạt hết Linh Phân Ngọc của mấy người thấy ngứa mắt, như vậy đồ của bọn họ thuộc về chúng ta rồi, bản thân bọn họ còn bị cấm chế của Vân Hồ Thành đá bay ra ngoài, ha ha ha cực kỳ thú vị đó!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng nhìn Thiết Vân vui quên trời quên đất, bắt đầu hoài nghi tiểu tử Lâm Phàn kia rốt cuộc đã dạy hắn cái gì, sao mà tính tình càng ngày càng ác liệt vậy? Loại chuyện cướp đoạt đồ của người khác như vậy thú vị chỗ nào?
Dịch Tuyết Phùng lắc đầu, không nhiều lời.
Hai người một đường nói nói, một lát sau đã về tới nơi.
Nhưng mở cửa ra, Tống Kính Sênh không biết đã chờ ở trong viện tự lúc nào.
Thiết Vân thấy nàng, gương mặt vẫn luôn cười đùa vui vẻ nhất thời trầm xuống, bản năng xông lên muốn chém người, sắc mặt Dịch Tuyết Phùng trầm như thủy một phát nắm lấy đuôi ngựa, cưỡng ép hóa hắn thành cây trâm cắm lên tóc.
Dịch Tuyết Phùng bước lên, nhàn nhạt nói: "Chưởng môn."
Sắc mặt Tống Kính Sênh có chút tái nhợt, thế nhưng nụ cười vẫn xinh đẹp ôn hòa như cũ, nàng ngoắc ngoắc tay, cười nói: "Tiểu tiên quân đi đâu vậy? Để ta đợi rất lâu nha."
Lần đầu tiên gặp Tống Kính Sênh, chỉ cảm thấy nàng ta tính tình dịu dàng, thái độ đối nhân xử thế ấm áp như gió xuân, là một người hiếm thấy bảo vệ lẫn đối xử tốt với Lâm Phù Ngọc, thế nhưng từ cái lần vô tình nghe nàng và ma tu Man Hoang nói chuyện kia, hiện tại Dịch Tuyết Phùng nhìn khuôn mặt tươi cười này, lại cảm thấy cả người lạnh lẽo rùng mình.
Hắn cũng không định xé rách da mặt vào lúc này, chỉ khẽ gật đầu, ngồi lên băng đá ở bên cạnh.
Tống Kính Sênh cười nói: "Tiểu tiên quân định cùng Dạ Phương Thảo và Giang Tức Vọng đi vào Vân Hồ Thành sao?"
Dịch Tuyết Phùng gật đầu: "Đúng vậy."
"Hai người này đều là đệ tử đắc ý của Nam trưởng lão, thân thủ Giang Tức Vọng không tệ, Dạ Phương Thảo tuy rằng hơi kém một chút nhưng trên người lại có linh lực Ngự thú, ngược lại ở đại điển Tiên đạo cũng có thể sử dụng được.

Có điều mấy ngày trước ta nghe nói tiểu tiên quân cùng bọn họ không hợp, hình như còn ở trường diễn võ luận bàn giao thủ, sao đột nhiên bây giờ lại muốn cùng bọn họ đi vào đại điển Tiên đạo?"
Dịch Tuyết Phùng cũng cười cười: "Chỉ là luận bàn thôi, không đánh không quen mà."
Nụ cười trên môi Tống Kính Sênh cứng đờ, lại thăm dò Dịch Tuyết Phùng vài câu, tất cả đều bị hắn thong thả đưa đẩy trả lời cho qua.
Có lẽ Tống Kính Sênh đã nhận ra cái gì, thức thời không nhiều lời nữa, đưa một hộp gỗ nhỏ bên cạnh giao cho Dịch Tuyết Phùng, dặn dò: "Giờ Mão ngày mai tập trung ở cửa thành Hàn Hoài Xuyên, đây là Linh Phân Ngọc, đeo lên trán là tốt rồi, nhớ kỹ, không có cái này thì không thể tiến vào Vân Hồ Thành được."
Dịch Tuyết Phùng gật đầu thuận theo, cung kính tiễn Tống Kính Sênh ra về.
Sau khi nàng rời đi, Dịch Tuyết Phùng rũ mắt mở hộp gỗ tinh xảo kia ra, lộ ra bên trong là một dải lụa thuần trắng, ở trung tâm dải lụa, điểm xuyến một tinh thạch u lam so với giấy còn mỏng hơn, hơi nghiêng nghiêng phảng phất có gợn nước dập dờn trong đó.
Dịch Tuyết Phùng nhàn nhạt nhìn, lát sau đóng hộp lại, thu vào trong tay áo.
Thiết Vân vẫn còn hơi giận dữ: "Đồ vật nữ nhân kia đưa nhất định có động chân động tay, cha, ngươi cũng đừng dùng, để ta ăn giúp ngươi!"
Dịch Tuyết Phùng giơ tay gảy gảy cây trâm trên đầu, nói: "Đừng có đồ gì không thích cũng đều nuốt vào bụng, ngươi không sợ ăn mãi hỏng bụng luôn hay sao?"
Thiết Vân dẩu miệng, nhưng vẫn mãi liếc mắt nhìn đồ vật trong tay áo Dịch Tuyết Phùng, nghĩ nghĩ thời điểm thuận lợi trộm lấy.

Dịch Tuyết Phùng đem sách đi trả, sau đó ngồi trong phòng khoanh chân điều tức linh lực kinh mạch, tạm thời không có thấy cảm giác linh lực đình trệ như lúc trước, mới chầm chậm mở mắt ra.
Hắn nhìn Ngọc Thiên Nghi bên cạnh một chút, lúc này mới kinh ngạc phát hiện hắn ngồi ngồi vậy mà ngồi tròn đúng một ngày, hiện tại đã sắp tới giờ Mão.
Thiết Vân đã hóa thành hình người ngồi ở trên song cửa sổ đá chân, hoan thiên hỉ địa nhìn Hàn Hoài Xuyên đèn đuốc sáng choang, trong miệng còn đang rên rỉ lời bài hát khó nghe nào đó.
Dịch Tuyết Phùng rửa mặt một phen, thay đổi một thân y phục đỏ tía vô cùng tục khí, suy nghĩ một chút vẫn lấy Linh Phân Ngọc Tống Kính Sênh đưa hắn ra, thắt ở mi tâm.
Đỏ tía, kết hợp với mạt ngạch lụa trắng u lam thạch, cho dù tấm thân này có xinh đẹp đến mấy, vẫn như cũ xấu đến mức nhân thần cộng phẫn.
Thế nhưng Dịch Tuyết Phùng lại không tự giác được khiếu thẩm mỹ có vấn đề của mình, tự mình thưởng thức một phen còn cảm thấy bản thân chính là thiếu niên xinh đẹp nhất Hàn Hoài Xuyên.
"Thiết Vân, đi."
Thiết Vân đang đắc ý ảo tưởng cha hắn mang theo hắn, quyền đánh bát phương chân đá tứ hải, dáng dấp uy phong lẫm liệt, quay đầu lại liếc mắt nhìn, mặt lập tức tái mét.
Cho dù ngoại hình anh tuấn một chút, tùy ý chọn một bộ y phục cũng sẽ không quá khó nhìn.
Thế nhưng cũng không biết Dịch Tuyết Phùng học được năng lực quỷ dị này từ chỗ yêu nào, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là y phục hắn chọn, lập tức có thể khiến gương mặt thiên sinh lệ chất* kia, mạnh mẽ hủy diệt không còn một mống.
*thiên sinh lệ chất: vẻ đẹp tự nhiên
Đây là thiên phú dị bẩm quỷ gì vậy?
Thiết Vân chân tâm thực lòng nói: "Cha, ngươi thật xấu.

Thật sự."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Báo động trước tình tiết phụ tử đoạn tuyệt tình nghĩa.
Dịch Tuyết Phùng: Cướp đồ của người khác có gì thú vị đâu?
Sau...
"Cướp đồ vật thật vui vẻ a!"
Thật là thơm...!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi