MỘT MÌNH TA MỸ LỆ



Dịch Tuyết Phùng đưa Dạ Phương Thảo và Thu Tương Hành về nơi ở, nhìn hai người này đại khái còn phải choáng váng một hồi nữa, dứt khoát đứng dậy đi vào Ngọc Ánh điện, tìm Thiết Vân.

Có điều sau khi hắn tiến vào Ngọc Ánh điện, lại chỉ thấy một mình Tương Hoan.

Tương Hoan ngồi bên bờ nước, rũ mắt chăm chú nhìn đuôi của mình xuất thần, nghe thấy tiếng động mới hơi nghiêng đầu.

Dịch Tuyết Phùng đi tới, nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Thiết Vân đâu?"
Tương Hoan nhảy ra từ trong nước, đuôi cá hóa thành hai chân giẫm trên đất, hắn lắc đầu: "Không biết, ngươi không có cảm ứng được hắn sao?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Vẫn chưa, giống như cách rất xa, không tìm được hắn.

"
Thần sắc Tương Hoan có chút quái lạ, nhưng không nhiều lời: "Có lẽ đã ra ngoài chơi rồi.

"
Dịch Tuyết Phùng rất ít khi nảy sinh lòng nghi ngờ với những người bên cạnh mình, không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu: "Được rồi, vậy ta đi trước.

"
Tương Hoan đột nhiên nói: "Đợi đã.

"
Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Tương Hoan muốn nói lại thôi, nửa ngày mới mở miệng: "Tuyết Phùng, nhất định phải là Ninh Ngu sao?"
Dịch Tuyết Phùng sững sờ.

Tương Hoan tiến lên vài bước, song đồng u lam dõi theo hắn, lại hỏi: "Ngươi thật sự tin tưởng tấm lòng của y giành cho ngươi, là khuynh mộ sao?"
Dịch Tuyết Phùng mím mím môi, lắc đầu: "Ta không chắc chắn.

"
Tương Hoan nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, nhẹ giọng nói: "Các ngươi đối với nhau quá đỗi quen thuộc, Tuyết Phùng, từ năm ba tuổi ngươi đã ở bên cạnh y, y xem ngươi như trẻ con mà đối đãi.

Ninh Ngu kia xưa nay không phải người đứng đắn, nếu y thật sự nhầm lẫn giữa ái mộ và tình thân, ngày sau, ngươi phải làm thế nào đây?"
Dịch Tuyết Phùng trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Đây là lời Thiết Vân nói?"
Tương Hoan cứng đờ, thấy bị vạch trần, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Đúng, hắn không tin tình cảm Ninh Ngu đối với ngươi thật sự là ái mộ.

"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Vậy ngươi tin không?"
Tương Hoan cũng trầm mặc, hồi lâu sau mới gian nan gật đầu: "Tin.


"
Lần này Dịch Tuyết Phùng hơi kinh ngạc, dựa theo tính tình tương đồng của Tương Hoan và Thiết Vân, vốn nên cực lực bài xích Ninh Ngu mới đúng, chữ "Tin" này vừa nói ra, trong lúc nhất thời Dịch Tuyết Phùng không biết phải mở miệng nói tiếp như thế nào.

Có điều khi nói ra chữ "Tin" này, khuôn mặt Tương Hoan gần như có chút dữ tợn, mơ hồ còn mang theo điểm sỉ nhục, giống như việc thừa nhận Ninh Ngu ái mộ Dịch Tuyết Phùng đối với hắn mà nói, là một chuyện cực kỳ khó có thể tiếp thu.

Dịch Tuyết Phùng kỳ quái nhìn hắn: "Tại sao?"
Tương Hoan tức giận nói: "Ngươi tự mình biết.

"
Dịch Tuyết Phùng càng hiếu kỳ hơn: "Ta biết cái gì?"
Khuôn mặt trắng như tuyết của Tương Hoan đột nhiên có chút ửng đỏ, hắn lạnh lùng nói: "Y làm ra loại chuyện kia với ngươi, ngươi còn! "
Hắn chưa nói hết, Ninh Ngu trực tiếp cất bước tiến vào, ánh mắt hung ác trừng trừng Tương Hoan, sát ý mười phần.

Lời vốn định nói của Tương Hoan nháy mắt bị nuốt xuống, không phải hắn sợ gì Ninh Ngu, mà là câu kế tiếp hắn thực sự không nói ra được, chỉ có thể hận rèn sắt không thành thép trừng Dịch Tuyết Phùng mặt mày mờ mịt một cái, trực tiếp nhảy vào trong nước biến mất không thấy.

Hắn nói chuyện một nửa rồi đi, Dịch Tuyết Phùng nghi ngờ nói: " Tương Hoan? Làm sao vậy? Ngươi vừa nói loại chuyện kia, là loại chuyện nào? Tương Hoan!"
Ninh Ngu trầm mặt đi lên trước, nói: "Đừng để ý tới cái còn cá mắm kia, nói hưu nói vượn.

"
Dịch Tuyết Phùng liếc y một cái, nói: "Sao ngươi lại theo tới đây?"
Ninh Ngu nói: "Trời cũng tối rồi, chỗ ở của ngươi bị hai người kia chiếm, nhất định là không có nơi nào để nghỉ ngơi, ta dẫn ngươi tới chỗ của ta.

"
Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên nhìn y, không biết y có mặt mũi nào nói ra những lời này, hơn nữa còn mặt không đỏ hơi không loạn.

Dịch Tuyết Phùng theo bản năng muốn chèn ép y, chỉ là đột nhiên nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tương Hoan kia.

Tin.

Ngay cả Tương Hoan cũng tin tưởng chuyện Ninh Ngu ái mộ mình là thật, vậy chính y đây!
Dịch Tuyết Phùng nhìn chằm chằm Ninh Ngu hồi lâu, trong lúc nhất thời vậy mà quên mất chính mình đang muốn nói gì.

Ninh Ngu thấy hắn không từ chối ngay, lập tức cho rằng đối phương đồng ý, ánh mắt mang theo ý cười, nắm tay Dịch Tuyết Phùng kéo đi.

Mãi đến tận khi Dịch Tuyết Phùng ngơ ngơ ngác ngác bị kéo tới nơi ở của Ninh Ngu, hắn mới đột ngột thanh tỉnh lại, có điều đến đều đã đến, bây giờ mà phất tay bỏ đi không khỏi quá kỳ cục, Dịch Tuyết Phùng chỉ đành cố giữ bình tĩnh.


Sắc trời đã tối, Ninh Ngu sai người lấy chút điểm tâm, hai người yên lặng cùng ăn một bữa cơm, lại nhìn nhau không nói gì ngồi một hồi, Ninh Ngu mới thử thăm dò: "Vậy chúng ta đi ngủ?"
Dịch Tuyết Phùng đã hơi buồn ngủ, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, được Ninh Ngu dẫn đến ôn tuyền ở sân sau tắm rửa.

Thời điểm tắm rửa Dịch Tuyết Phùng thích nhất là nằm nhoài trên tảng đá bên bờ chợp mắt một hồi, tóc dài buông xuống phủ lên lưng trần, khiến nửa người hắn đều được che kín.

Lúc Ninh Ngu cầm y phục bước đến, đập vào mắt chính là cảnh tượng này, hai mắt y có chút tối sầm, chậm rãi đi tới, cầm y phục thả ở trên mặt đất.

Dịch Tuyết Phùng nghe thấy động tĩnh, mi mắt nhấc lên để lộ con ngươi mơ hồ ánh nước, có chút oán giận liếc y một cái, xong lại nghiêng đầu nằm trên mặt đất ngủ tiếp.

Bởi vì động tác tinh tế của hắn, tóc dài sau lưng khẽ rũ xuống một tia, lộ ra một đoạn da thịt bên eo.

Ninh Ngu tựa đầu qua một bên, ngồi xếp bằng dưới đất không nói tiếng nào.

Dịch Tuyết Phùng không cảm nhận được chút cảm giác nguy hiểm nào, tiếp tục nằm sấp thêm một lát, sau mới hơi thanh tỉnh, hắn đưa tay vỗ vỗ nước, có lẽ hiện tại cảm thấy thích ý, tâm tình cũng không tệ như trước, hắn thản nhiên mở miệng: "Những lời Tương Hoan nói hôm nay ngươi nghe thấy rồi?"
Ninh Ngu quay mặt, gật đầu: "Nghe thấy, ta cũng tin.

"
Dịch Tuyết Phùng thổi phì một tiếng bật cười, hắn cong mắt xoay đầu lại, cười nói: "Sư huynh, lời này bản thân ngươi cũng tin được sao?"
Mày Ninh Ngu siết chặt, nhịn nửa ngày rốt cục không nhịn được nữa, nói thẳng: "Ngươi vốn dĩ không tin ta, là vì năm đó ta ở trước mặt mọi người cự tuyệt ngươi sao?"
Tay đang vén nước của Dịch Tuyết Phùng khựng lại, bình tĩnh nhìn y nửa ngày, không biết nên trả lời phải hay không phải.

Ninh Ngu thấy hắn do dự, trong lòng có một ngọn lửa giận khó giải thích được thiêu đốt, y hít sâu một hơi, nói: "Ngươi chỉ nhớ rõ ta cự tuyệt ngươi, vậy sao ngươi không tự hỏi chính mình một chút, lúc trước rốt cuộc vì cái gì lại muốn trước mặt bao người nói ái mộ ta? Chẳng lẽ không phải vì! "
Dịch Tuyết Phùng nghi ngờ: "Vì sao?"
Ninh Ngu suýt chút nữa tức chết, đột nhiên không muốn nói chuyện với Dịch Tuyết Phùng nữa, đứng dậy muốn rời đi.

Dịch Tuyết Phùng cả kinh, vội bước ra từ trong nước, chạy nhanh đuổi theo y: "Ngươi vừa mới nói bởi vì sao? Đừng đi, nói xong rồi đi! "
Ninh Ngu vốn không thể hung ác với Dịch Tuyết Phùng quá ba câu, Dịch Tuyết Phùng vừa gọi y đã lập tức đứng lại.

Y hít sâu một hơi xoay người, lạnh lùng nói: "Còn không phải bởi vì Tước Thanh! "
Ninh Ngu còn chưa nói xong, tầm mắt đã thẳng tắp rơi vào thân thể trơn bóng không một mảnh vải che chắn của Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng vốn đang đuổi theo Ninh Ngu, sau đó cảm thấy chính mình chưa mặc y phục thật quá khó coi, vội quay trở về nhặt y phục Ninh Ngu ném dưới đất khoác lên người, có điều hắn vừa mới mở ra, Ninh Ngu đã xoay người lại.

Cả hai người đều ngẩn ngơ, mắt to trừng mắt nhỏ chốc lát, Dịch Tuyết Phùng cầm y phục ném một cái, phù một tiếng ngã về trong nước, không chịu thò đầu ra.


Ninh Ngu bước nhanh tới, thò tay xuống nắm lấy cánh tay Dịch Tuyết Phùng, túm hắn lên từ dưới đáy ôn tuyền, trách cứ: "Không sợ sặc nước sao?"
Dịch Tuyết Phùng không biết đang kìm nén hay là xấu hổ, đỏ cả mặt, hắn lung tung lau nước trên mặt, vội ho một tiếng, nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì, Tước Thanh? Tước Thanh làm sao?"
Ninh Ngu cau mày vén mấy sợi tóc dính trên mặt Dịch Tuyết Phùng qua một bên, thấy hắn vẫn một bộ tỉnh tỉnh mê mê không nhớ rõ, đơn giản vò mẻ không sợ rớt: "Chẳng lẽ không phải vì bảo toàn thanh danh của Tước Thanh, mới cố ý đùa giỡn ta như vậy sao?"
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Mặt mày Dịch Tuyết Phùng tràn đầy mờ mịt, chỉ cảm thấy mỗi một chữ Ninh Ngu nói hắn đều có thể nghe hiểu, nối lại với nhau liền không hiểu.

Cái gì gọi là bảo toàn thanh danh của Tước Thanh? Cái gì gọi là cố ý đùa giỡn?
Hắn bắt đầu hoài nghi Ninh Ngu có phải điên rồi hay không: "Ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy, ta ái mộ ngươi, thì liên quan gì tới Tước Thanh?"
Mấy ngày nay Dịch Tuyết Phùng căn bản làm sao cũng không để ý đến y, nói chuyện với nhau sắc mặt cũng thiếu kiên nhẫn, chuyện này khiến cho Ninh Ngu cực kỳ buồn bực, thế nhưng sợ doạ Dịch Tuyết Phùng chạy mất, chỉ có thể cưỡng ép nhẫn nhịn, hiện tại nghe được câu này, suýt nữa trực tiếp bùng nổ, phải cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không không để ý hậu quả gào thét trước mặt Dịch Tuyết Phùng.

Tính tình của y đã sớm định từ lâu rồi, tính khí nóng nảy càng không thể thay đổi một sớm một chiều.

Ninh Ngu nhắm mắt lại, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm gì đó.

Dịch Tuyết Phùng vốc nước giội y, nói: "Ngươi đang niệm cái gì?"
Ninh Ngu bị giội mặt đầy nước, lạnh lùng mở mắt, nói: "Thanh Tĩnh Kinh, ta sợ ta sẽ không nhịn được bóp chết ngươi.

"
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Dịch Tuyết Phùng rụt cổ một cái.

truyện teen hay
Ninh Ngu nhắm mắt niệm nửa ngày cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mở mắt lạnh nhạt nói: "Vừa rồi nói đến chỗ nào?"
Dịch Tuyết Phùng lung tung vén tóc, nói: "Ngươi muốn bóp chết ta.

"
Ninh Ngu "Ồ" một tiếng, nói: "Nói chơi thôi.

"
Y giơ tay kéo Dịch Tuyết Phùng từ trong nước lên, lấy áo bào rộng lớn bên cạnh bọc kín thân thể của hắn, sau đó tại khi Dịch Tuyết Phùng đang ngây ngốc cả người, ôm hắn vào trong lòng, bước chân về phía viện.

Dịch Tuyết Phùng cả kinh, vội duỗi chân muốn xuống: "Thả ta xuống!"
Ninh Ngu cau mày: "Đừng nghịch.

"
Dịch Tuyết Phùng thầm nghĩ rốt cuộc là ai đang nghịch ai, thế nhưng hắn cũng biết tính tình Ninh Ngu luôn có chút cố chấp, mình càng lộn xộn y càng không muốn thả mình xuống, chỉ đành thả lỏng dựa vào bờ vai Ninh Ngu, tay do dự bắt được vạt áo của y.

Trên người Ninh Ngu quanh năm mang theo một cổ khí tức lạnh lẽo tựa băng sương, Dịch Tuyết Phùng hết sức quen thuộc, ngửi thấy mùi vị này, thân thể theo bản năng càng nhích gần về phía y, có điều từ hậu viện đến tiền viện chỉ cách mấy bước, Dịch Tuyết Phùng đã triệt để luân hãm, tay không tự chủ được ôm lấy cổ y.

Dịch Tuyết Phùng buồn buồn nghĩ: "Nếu y thật sự ái mộ ta thì tốt rồi.

"
Hắn cũng không cần lâm vào tình thế khó xử như vậy, lo được lo mất.


Hắn đang suy nghĩ miên man, Ninh Ngu đã ôm người về đến phòng.

Trong lòng Ninh Ngu tức giận, vốn muốn trực tiếp ném hắn lên giường, chỉ là cúi đầu nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng ỷ lại ôm lấy cổ mình, hai mắt khẽ rũ, một bộ hoàn toàn không đề phòng, đáy lòng vững như bàn thạch của y đột nhiên mềm nhũn ra.

Y ở trong lòng thở dài một hơi, cúi người nhẹ nhàng đặt Dịch Tuyết Phùng lên giường nhỏ.

Dịch Tuyết Phùng lăn một vòng trên giường, lập tức kéo chăn che kín thân thể, bọc chính mình thành một viên tròn tròn, gian nan ngồi xếp bằng, dự định đàm luận nghiêm túc cùng y.

"Ngươi nói ta đùa giỡn ngươi? Chỗ nào? Hơn nữa lại liên quan gì đến Tước Thanh?"
Ninh Ngu lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi làm ra làm chuyện tốt ở đại điển Tiên đạo xong quay đầu liền quên mất?"
Dịch Tuyết Phùng càng thêm mờ mịt: "Rốt cuộc là chuyện tốt đẹp gì? Ngươi còn không nói ta liền đi.

"
Ninh Ngu lại giống như hả giận trừng hắn thêm vài cái, mới mở miệng nói: "Đại điển Tiên đạo, trước khi ngươi lên đài, không phải đã cùng Tước Thanh lằng nhà lằng nhằng bị người khác nhìn thấy sao?"
Dịch Tuyết Phùng nghệch đầu: "Lằng nhà lằng nhằng? Cái gì mà lằng nhà lằng nhằng?"
Hắn chỉ nhớ lúc đó Tước Thanh ngơ ngơ ngác ngác tiến vào tìm hắn, nói vài lời gì đó, nhiều năm như vậy hắn đã quên đại khái từ lâu, chỉ mơ hồ nhớ tới cuối cùng Tước Thanh khóc lóc nói muốn ôm hắn một chút, hắn không đành lòng, chỉ có thể cho nàng một ôm.

Sau đó!
Hình như không có sau đó?
Dịch Tuyết Phùng nghĩ tới đây, đột nhiên thông suốt cái gì, bất khả tư nghị nhìn Ninh Ngu: "Ngươi cho rằng Tước Thanh cùng ta ôm nhau bị người khác nhìn thấy, sợ thanh danh của nàng bị tin đồn cấu kết cùng ma tu làm hỏng, mới ở trước mặt bao người tại đại điển Tiên đạo lớn tiếng thông báo ta yêu thích nam nhân, dùng chuyện này bảo toàn thanh danh của nàng?"
Ninh Ngu rầm rì một tiếng, chấp nhận.

Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn y hồi lâu, mới cố gắng hít sâu một ngụm khí lớn, cố gắng để mình bảo trì bình tĩnh, hắn nhẹ giọng nói: "Sư huynh, lại đây.

"
Ninh Ngu vốn không muốn qua, thế nhưng nghe câu sư huynh, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi tới.

Dịch Tuyết Phùng lôi kéo Ninh Ngu ngồi bên mạn giường, xốc chăn lên, hơi khuỵu gối, tay khoát lên bả vai Ninh Ngu, nhẹ nhàng tiến đến bên tai y.

Hô hấp yếu ớt của Dịch Tuyết Phùng dịu dàng phun lên trên cổ Ninh Ngu, khiến y không tự chủ rùng mình một cái, đối với chuyện Dịch Tuyết Phùng sắp làm có loại mong đợi khó giải thích được.

Y nín thở, yên lặng chờ đợi.

Dịch Tuyết Phùng dồn khí đan điền, một phát tóm chặt lỗ tai Ninh Ngu, tức giận gầm thét: "Ninh Ngu! Ngươi chính là đồ đại, ngu, xuẩn -- "
Ninh Ngu: "! "
Ninh Ngu bị chấn động đến bối rối.

Tác giả có lời muốn nói: Động tác nguy hiểm, người chưa thành niên xin chớ mô phỏng theo, người trưởng thành cũng không được.

【 hoa rơi 】
xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi