MỘT MÌNH TA MỸ LỆ



Mỗi khi đến mồng một, Dịch Tuyết Phùng sẽ đuổi mấy con linh thú kia ra ngoài, không để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ chật vật lúc thương thế phát tác của mình.
Mấy con linh thú kia cả ngày đều đang vắt óc suy nghĩ làm sao chơi chết hắn để có thể lấy lại tự do, nếu như biết được vào mồng một hắn không thể vọng động linh lực, nhất định sẽ thừa cơ ăn tươi nuốt sống hắn.
Dịch Tuyết Phùng uống trà, cầm Hỏa Chúc linh thạch vốn muốn vào phòng tối nghỉ ngơi một ngày, nhưng không biết Ninh Ngu lại phát điên cái gì, công khai lẫn ám chỉ y đều không nghe, cuối cùng Dịch Tuyết Phùng không thể nhịn được nữa hạ lệnh trục khách: "Kiếm tôn, ta còn có việc, xin ngài cứ tự nhiên."
Nói ngắn gọn, mau cút đi.
Thế nhưng Ninh Ngu lại giống như đàn gảy tai trâu, chỉ gật gật đầu, không nói một lời nhìn chằm chằm vào hư không, không có ý định nhúc nhích.
Dịch Tuyết Phùng không muốn trực tiếp ném y ra ngoài như mấy con linh thú kia, chỉ đành tiếp tục ngồi bất động cùng y, mãi đến khi hắn không thể chịu đựng được cơn buốt lạnh không ngừng lan tràn ra tứ chi nữa, mới cố nén hàn ý nói vài câu với Ninh Ngu, quay người bọc áo khoác chạy vào tiền điện Ngọc Ánh.
Hắn vội vã tiến vào phòng tối, sau khi hắn tiến vào, phòng tối nhỏ hẹp từ từ lóe lên hồng quang yếu ớt, trên tường dưới đất đều là phù trận màu đỏ ngòm, đây là vào lần đầu tiên thương thế phát tác ở Man Hoang, hắn một mình dùng máu từng chút từng chút vẽ nên.
Dịch Tuyết Phùng thở hổn hển nằm trên giường đá băng lãnh, bên lỗ khảm của giường đá có một cái tiểu kim linh*, hắn giãy dụa đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt sờ soạng lục lạc, âm thanh lanh lảnh lập tức truyền đến.
*chuông vàng nhỏ
Dịch Tuyết Phùng nghĩ thầm: "Chơi thật vui."
Trước kia, vào lúc hắn còn ở Quy Hồng Sơn nhảy nhót tưng bừng, luôn cảm thấy chơi cái gì cũng không tận hứng, hận không thể lật cả ngọn núi lên chơi một lần mới miễn cưỡng thỏa mãn, mà hiện tại thân vây trong một góc Man Hoang, ở không gian thu hẹp nghe tiếng chuông linh linh đang đang, loại chuyện vô vị cực độ này, hắn lại cảm thấy chơi vui vô cùng.
Bên tai tựa hồ truyền đến một tiếng thở dài yếu ớt, giữa mê man Dịch Tuyết Phùng chậm rãi mở đôi mắt mông lung sương mù, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
Không biết Ninh Ngu tiến vào từ bao giờ, y đứng ở đầu giường từ trên cao nhìn xuống Dịch Tuyết Phùng mặt đầy mồ hôi lạnh, hồi lâu sau đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trán của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu sao?"
Dịch Tuyết Phùng có chút không phân biệt đâu là mộng đâu là thực, hắn chỉ biết tay Ninh Ngu kề sát lên trán mình vô cùng thoải mái, liền ngẩng đầu cọ cọ, hắn híp mắt lẩm bẩm nói: "Không khó chịu."
Kết giới thuật của Dịch Tuyết Phùng là học từ Ninh Ngu, vì khi còn bé lần nào hắn học cái này cũng sẽ tự vây mình bên trong kết giới không ra được, cho nên mỗi lần làm thông hành lệnh kết giới đều sẽ lưu lại một cái cho Ninh Ngu, thuận tiện nếu như không cẩn thận khóa mình bên trong, Ninh Ngu có thể tiến vào giải cứu mình.
Cũng bởi vì thói quen này, Ninh Ngu mới có thể thuận lợi tiến vào kết giới phòng tối mà người khác lại gần cũng không được.
Ninh Ngu cũng không nghĩ nhiều tại sao bản thân có thể vào được, còn tưởng là tất cả mọi người đều có thể tiến vào, y nhẹ nhàng lau khô mồ hôi lạnh trên thái dương Dịch Tuyết Phùng, nhìn hắn từ từ thiếp đi, mới chậm rãi đưa tay dán lên lồng ngực hắn, từng chút một vận chuyển linh lực ổn định lại ma tức trong lòng.
Đợi đến khi mồng một kết thúc, thời điểm Dịch Tuyết Phùng tỉnh lại lần nữa, Ninh Ngu đã rời đi.
Mà sau lần đó, Ninh Ngu giống như gặp quỷ, mồng một mỗi tháng đều lặn lội từ Quy Hồng Sơn đến Man Hoang.
Ban đầu Dịch Tuyết Phùng còn tưởng rằng y nhàn rỗi không việc gì làm mới đến xem trò cười của mình, thế nhưng sau khi Ninh Ngu liên tiếp đến bốn, năm lần, nếu hắn còn không biết y vì mình mà đến, hắn chính là đồ ngu.
Từ sau khi Dịch Tuyết Phùng biết được mình cùng Ninh Ngu không có bất kỳ khả năng nào, đã vứt bỏ mọi hi vọng, thấy Ninh Ngu cứ mãi lắc lư trước mặt mình, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, hỏi thẳng: "Kiếm tôn, không phải ngươi đang ái mộ ta đó chứ?"
Ninh Ngu đang ngồi trên giường đá trong phòng tối nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy lông mi mạnh mẽ run lên, chầm chậm mở mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng một chút.
Thương thế Dịch Tuyết Phùng vừa mới phát tác quá một hồi, thân thẻ lúc lạnh lúc nóng, hắn khó chịu lăn lộn trên giường, lúc này y phục ngổn ngang không xong, từ góc độ của Ninh Ngu có thể nhìn thấy một đoạn xương quai xanh cùng phân nửa đầu vai tái nhợt, mười phần không đoan trang.
Ninh Ngu cau mày vươn tay kéo vạt áo Dịch Tuyết Phùng lên, lạnh lùng nói: "Mặc y phục tử tế."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới nhịn không được bật cười, hắn nói: "Kiếm tôn chẳng lẽ không biết, từ trước đến nay ma tu đều trung thành với dục vọng nguyên thủy, ngài chỉ mới nhìn thấy ta y phục xốc xếch đã làm ra dáng vẻ này, lỡ như nhìn thấy những người khác màn trời chiếu đất giao hoang, còn không rút kiếm chém chết bọn họ sao."
Dịch Tuyết Phùng cười không dừng được, Ninh Ngu lại lạnh lùng nói: "Ngươi đã từng như vậy với kẻ khác?"
Dịch Tuyết Phùng nằm lại trên giường, chống đầu nhịn cười nhìn y, nói: "Ta chính là ma tu đó, kiếm tôn thấy thế nào?"
Hô hấp Ninh Ngu đột nhiên trầm trọng: "Ngươi..."
Trước kia cảm xúc dù mất khống chế trong nháy mắt thì rất nhanh sẽ bị đạo tâm trong lòng mạnh mẽ áp chế, lần nữa biến thành làn nước lãnh đạm không gợn sóng, thế nhưng lần này, Ninh Ngu vậy mà tức giận đến mức thở hổn hển hơn nửa ngày, sau đó cưỡng ép bản thân trấn định lại, mới tránh khỏi thảm cảnh mất khống chế tàn sát toàn bộ người ở Man Hoang.
Dịch Tuyết Phùng từ trong lỗ khảm lấy ra một cái lục lạc, nhẹ nhàng ném lên tay xoay xoay, nghe tiếng vang lanh lảnh kia tựa hồ cực kỳ sung sướng, hắn hờ hững nói: "Kiếm tôn có biết ma tu ở Man Hoang gọi ta là gì không?"
Ninh Ngu gắt gao nghiến răng, lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Là gì?"
Dịch Tuyết Phùng giảo hoạt chớp mắt một cái, nói khẽ: "Là luyến sủng hết thảy ma tu ở Man Hoang đều có thể bắt nạt nha."
Cả người Ninh Ngu cứng đờ, chỉ cảm thấy trong miệng mơ hồ có mùi máu tanh.
"Ngọc Ánh quân, ha ha ha, Ngọc Ánh." Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng vứt lục lạc lên, tiếp được, lại vứt lên, giống như những lời sỉ nhục đó không phải đang nói đến bản thân mình, "Man Hoang ngàn vạn năm qua, có vị quân thượng nào dùng đến loại danh hiệu tùy tiện này không? Bọn họ cùng lắm chỉ coi trọng khuôn mặt này của ta thôi, nếu như ta không còn khuôn mặt này, e là sớm đã chết không biết bao nhiêu lần."
Hắn thấy một tay buông xuống của Ninh Ngu gắt gao siết chặt, không nhịn được bật cười: "Kiếm tôn, ngươi nói xem, rốt cuộc ta muốn bảo vệ một chút tôn nghiêm cuối cùng bi thảm chết đi, hay là vứt hết tôn nghiêm, như một con chó tham sống sợ chết?"
Ninh Ngu nghiến răng nói: "Đủ rồi..."
Dịch Tuyết Phùng một phát nắm chặt lục lạc giữa không trung, kim linh ở trong lòng bàn tay hắn phát ra một tiếng vang trầm nặng, hắn gắt gao nhìn thẳng vào hai mắt Ninh Ngu, gằn từng chữ một: "Nếu là ngươi, ngươi làm thế nào?"
Ninh Ngu không đáp lại.
"Ồ." Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nói, "Ta suýt chút nữa quên mất, Ninh kiếm tôn là người thà chết vinh còn hơn sống nhục, đương nhiên không giống loại người lựa chọn nhục nhã như ta."

Ninh Ngu khó nhọc nói: "Ngươi không phải..."
Dịch Tuyết Phùng buông mi, che kín tình tự dưới đáy mắt, hắn hít sâu một hơi, nói: "Cho nên, Ninh kiếm tôn, loại người giống như ta, sau này không cần lui tới nữa."
Ninh Ngu sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng: "Loại người...!giống như ta..."
Giống như ta...
Là loại người thế nào?
Tự bản thân Dịch Tuyết Phùng cũng mờ mịt, tại sao hắn lại cảm thấy, chính mình sa đọa thành ma tu, lại không xứng với Ninh Ngu cơ chứ?
Ma tu có chỗ nào không bằng đạo tu?
Ninh Ngu đột nhiên giơ tay bóp lấy cằm của hắn, bức bách hắn ngẩng đầu lên, y lạnh lùng nói: "Loại người giống ngươi? Loại người như thế nào? Nói ta nghe một chút."
Hai mắt Dịch Tuyết Phùng nhìn Ninh Ngu đỏ bừng, sửng sốt một chút mới đáp: "...!Loại người không sạch sẽ."
Đúng rồi, toàn bộ tam giới cảm thấy được, chỉ cần nhiễm phải một chút quan hệ với ma tu, cho dù chung đụng ít nhiều bao lâu, cũng sẽ bị người khác bài trừ coi là dị loại.
Hiện tại bên trong thân thể hắn tất cả đều là ma tức, đương nhiên là vô cùng bẩn thỉu.
Ninh Ngu nghe đến câu nói này, cả người đột nhiên nhẹ nhàng động một cái.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Ninh Ngu mới phảng phất như vừa trấn áp lại thú hoang rít gào trong lòng, cuồng loạn dưới đáy mắt thu hồi sạch sẽ, một lần nữa trở về dáng vẻ kiếm tôn lạnh lùng của thường ngày.
Y không nói gì thêm, trực tiếp quay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng, thậm chí có loại ảo giác chạy trối chết.
Dịch Tuyết Phùng quỳ ở trên giường nửa ngày, mới cười khổ một tiếng, co ro thân thể nằm trở lại.
Mà mồng một tháng sau, Ninh Ngu không đến nữa.
Dịch Tuyết Phùng ở trong phòng tối đợi tròn một ngày, Ninh Ngu cũng không trở lại, vốn hắn nói những lời kia chính là để Ninh Ngu rời xa hắn, thế nhưng đến bây giờ mục đích đã đạt được, trong lòng hắn lại như khuyết thiếu mất một mảnh lớn, trống rỗng đến mức khiến toàn thân rét run.
Kể từ khi Dịch Tuyết Phùng nhập ma, đã là năm thứ tám, nhưng số người thèm khát hắn ở Man Hoang không mảy may thuyên giảm, trái lại càng ngày càng nhiều, dù sao dung mạo như Dịch Tuyết Phùng ở Man Hoang đúng là hiếm thấy, hơn nữa hắn còn mười phần thanh lãnh với ngoại nhân Man Hoang, có lúc gặp mặt ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho, lạnh lùng đến mức khiến người tức giận đến nghiến răng, hận không thể ấn hắn dưới thân, làm cho hắn muốn khóc cũng khóc không được.
Man Hoang hàng năm đều có một lần thịnh hội, chính là một đêm trước mồng một, Dịch Tuyết Phùng liên tục từ chối bảy lần, lần này bất luận làm thế nào cũng không từ chối được, không thể làm gì khác hơn là thay đổi y phục, chậm chạp đi tới thịnh hội.
Hôm qua Thiết Vân đơn độc chạy từ Hàn Hoài Xuyên tới Man Hoang, mấy năm không gặp hắn trở nên trầm ổn hơn, thế nhưng cũng chỉ là bề ngoài, vừa thấy Dịch Tuyết Phùng lập tức nhào tới bên người, gỡ cũng gỡ không ra, níu lấy Dịch Tuyết Phùng lải nhải cả đêm, bấy giờ nghe nói Dịch Tuyết Phùng muốn đến thịnh hội cùng đám sài lang hổ báo kia ở chung một phòng, lập tức hung hăng đòi đi theo, dự định thấy kẻ nào dám ý dâm cha hắn, hắn nhất định sẽ móc mù mắt kẻ đó.
Chỉ là Thiết Vân nghĩ rất tốt, mãi đến khi đến đại điện Man Hoang, sự tình lại không giống như hắn tưởng tượng.
Dịch Tuyết Phùng bị người khác ép uống một chén rượu, tuy rằng biết được bên trong rượu kia không có thứ gì tốt, Thiết Vân lại bị Dịch Tuyết Phùng cưỡng ép giấu trong tay áo không thể manh động.
Thiết Vân tức giận: "Cha! Buông ta ra! Ta muốn giết hắn!"
Dịch Tuyết Phùng uống xong để cốc xuống, đôi mắt có chút ướt át đối diện với ma tu xấu xí đang đi với phía hắn, hắn khẽ thở dài một hơi, tựa hồ triệt để nhận mệnh, lẩm bẩm câu gì đó, người khác không nghe thấy, thế nhưng Thiết Vân nằm trong tay áo hắn lại nghe được.
Hắn nói: "Vốn không muốn như vậy, thôi thì ta tự mình tới đi."
Thiết Vân sững sờ, nhưng chỉ nhoáng lên một cái, Dịch Tuyết Phùng đã gọn gàng bẻ gãy cần cổ người trước mặt, một giọt máu cũng không có.
Toàn bộ đại điện yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Đôi môi Dịch Tuyết Phùng buông màu đỏ sẫm, hắn tự tiếu phi tiếu liếc mắt một vòng, ôn nhu nói: "Còn có người muốn ta sao?"
Trọng Tâm Quân ở chủ vị rốt cục nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng thả cái ly trong tay xuống, một mảnh hoa tuyết bên trong ma đồng đỏ tươi chợt lóe lên, vẫn chưa bị ai phát hiện, hắn bật cười một tiếng, nói: "Đúng là to gan lớn mật, hà tất phải làm phiền Ngọc Ánh quân tự mình động thủ, vô duyên vô cớ lại ô uế tay của mình."
Dịch Tuyết Phùng lạnh nhạt liếc hắn một cái, thầm nghĩ ngươi cũng thật biết cách làm người, nếu thật sự không muốn ta động thủ, ngươi còn vững như Thái Sơn ngồi tại chỗ, động cũng không động sao?
Thế nhưng lúc trước hắn vừa đến Man Hoang cũng nhờ Trọng Tâm Quân nên mới không lâm vào cảnh lưu lạc tới tay người khác làm luyến sủng, Dịch Tuyết Phùng đối với người này cũng cực kỳ tôn trọng, hắn đã mở miệng hòa giải, Dịch Tuyết Phùng tất nhiên sẽ không vặn đòi vô vị, cũng cười cười, không truy cứu nữa.
Thi thể ma tu bị người kéo ra ngoài, đại điện lần thứ hai ăn uống linh đình, dường như trò khôi hài vừa rồi căn bản không tồn tại.
Dịch Tuyết Phùng kiên cường chống đỡ đến khi thịnh hội kết thúc, mới cất bước chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại điện, Thiết Vân lập tức hóa thành hình người đỡ lấy Dịch Tuyết Phùng, cảm nhận hơi nóng trước nay chưa từng có trên người Dịch Tuyết Phùng, hắn sợ hết hồn, vội hỏi: "Cha, không sao chứ? Trong rượu kia bỏ cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng lắc đầu một cái, giống như không có việc gì quay về Ngọc Ánh điện, dọc đường đi Thiết Vân lôi kéo tay áo hắn hỏi không ngừng: "Cha, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Dịch Tuyết Phùng quay đầu lại, ma đồng đỏ tươi bị phủ kín bởi một tầng hơi nước, ba quang liễm diễm nhìn Thiết Vân, hắn mềm mại cười một tiếng, nói: "Vô sự, không cần lo lắng."
Thiết Vân muốn dìu hắn về nghỉ, Dịch Tuyết Phùng lạid không dấu vết đẩy tay hắn ra, nhàn nhạt nói: "Ngươi ở Man Hoang cũng lâu rồi, hay là đi về trước đi, nếu bị người khác phát hiện, e là sẽ không tốt cho thanh danh của ngươi."
Thiết Vân ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn hắn.
Thanh danh?

Bắt đầu từ khi nào, hắn vì thứ hư ảo này mà bị Dịch Tuyết Phùng đuổi đi?
Trong lòng Thiết Vân bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt tâm hắn đau đớn, hắn muốn nổi giận hơn, Dịch Tuyết Phùng lại vô cùng mỏi mệt đi tới nhuyễn giường bên trong Ngọc Ánh điện rộng lớn, nhắm mắt nghiêng mình dựa vào đầu giường, tựa hồ muốn nghỉ ngơi.
Lửa giận của Thiết Vân dường như bị một chậu nước lạnh dội tắt ngúm, lạnh đến mức hắn run rẩy cả người.
Lông mi thật dài của Dịch Tuyết Phùng buông xuống, thanh âm êm dịu: "Đi đi."
Về sau đừng đến đây thăm ta nữa.
Thiết Vân cơ hồ mang theo chút oán hận trừng Dịch Tuyết Phùng, có loại tâm tưởng trả thù: Đi thì đi, lần sau ngươi đừng hòng ta đến đây nữa, ta nhất định khóc lớn một trận, dỗ không xong đừng nghĩ đến việc ta tới gặp ngươi.
Hắn nghĩ như vậy, một câu đáp lại cũng không có, quay đầu thở hồng hộc bỏ đi.
Hắn không biết, đi lần này, chính là vĩnh biệt.
Câu nói sau cùng Dịch Tuyết Phùng để lại cho hắn, chính là: "Đi đi."
Đợi đến sau khi Thiết Vân rời đi, Dịch Tuyết Phùng giả vờ ngủ say mới chầm chậm mở mắt ra, có chút bi thương nhìn ra cửa phòng không còn ai, nửa ngày sau mới khe khẽ thở dài một hơi.
Từ sau khi uống chén rượu kia, toàn thân Dịch Tuyết Phùng liền bắt đầu toả nhiệt, không cần nghĩ cũng biết là thứ gì đang quấy phá, hắn cởi áo choàng dày nặng trên người ra, chỉ mặc đơn độc một lớp áo nằm trên giường, nhẹ nhàng thở gấp.
Không biết quá nóng hay là quá lạnh, hơi hắn thở ra biến thành một đoàn sương trắng kỳ lạ, rõ ràng kinh mạch lạnh đến mức làm cho hắn phát run, thế nhưng thân thể lại phảng phất như có một đám lửa đang thiêu đốt, dung nham kia dường như thuận theo máu huyết, chẳng mấy chốc đã chảy khắp tứ chi bách hài.
Dịch Tuyết Phùng nửa nằm, đôi mắt thất thần nhìn vào hư không, yên lặng chịu đựng vượt qua thống khổ.
Nhiệt độ quỷ dị từng đợt lại từng đợt sóng gió gột rửa thân thể vốn hư nhược của hắn, Dịch Tuyết Phùng đưa tay gắt gao nắm lấy vạt áo, chất liệu vải thượng đẳng cũng bị siết nhăn nheo, hô hấp cũng càng ngày càng nhanh.
Không biết qua bao lâu, thần trí càng lúc càng ảm đạm, trong ngơ ngơ ngác ngác tựa hồ có người chậm rãi tiến vào trong phòng, tiếng bước chân tựa như tiếng trống, từng tiếng vang vọng bên tai.
Ba con thú kia cùng Thanh Xuyên đã bị hắn đuổi ra ngoài, cho dù tiền điện cũng chỉ có giao nhân ở đó, thế nhưng hắn quanh năm sống dưới đáy nước không màng thế sự, căn bản sẽ không quan tâm đến mình.
Vậy thì là ai?
Dịch Tuyết Phùng nhớ tới vô số gương mặt xấu xí của ma tu ở chính điện, thần trí nháy mắt thanh tỉnh, hắn lập tức hung hăng bấm một cái bên hông mình, triệt để tỉnh táo.
Tóc tai hắn ngổn ngang, chầm chậm chống tay, hơi thở hổn hển ngồi dậy từ trên giường, hai mắt thất thần nghiêng đầu nhìn về phía người đến cách đó không xa.
Người kia chạy tới trước mặt hắn, lúc này đang từ trên cao nhìn xuống hắn.
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, có chút hoài nghi có phải mình chưa tỉnh táo hay không.
"Sư...!Huynh?"
Chẳng biết vì sao Ninh Ngu lại tới đây, cả người y lạnh lẽo, băng lãnh đến mức người khác không dám tới gần, Dịch Tuyết Phùng chỉ sửng sốt một chút lại phảng phất như tìm được thứ gì cứu rỗi, gần như ủy khuất vươn tay ra với y.
"Sư huynh, sư huynh ngươi đến rồi." Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm nói, "Ta đau quá."
Ninh Ngu cụp mắt nhìn bộ dạng cực kỳ không đoan trang này của hắn, cau mày, lại không nhiều lời, y tiếp được cánh tay Dịch Tuyết Phùng duỗi tới, chầm chậm ngồi xuống mạn giường, nâng tay vuốt ve mái đầu mướt mồ hôi của Dịch Tuyết Phùng.
Hai mắt Dịch Tuyết Phùng híp lại, chốc chốc lại hướng vào trong tay Ninh Ngu cọ cọ.
Ninh Ngu nghiêng đầu liếc mắt nhìn áo choàng gần như quanh năm không rời thân của hắn bị vứt qua một bên, liền thăm dò kinh mạch rõ ràng có dị tượng của hắn, nửa ngày mới nói: "Ngươi trúng thuốc?"
Dịch Tuyết Phùng mờ mịt ngẩng đầu nhìn y: "Ta, ta không biết, hình như là vậy."
Ninh Ngu đỡ hắn nằm xuống, nói: "Ta đi tìm thuốc giải."
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn y, nửa ngày mới gật đầu: "Được, Tuyết Phùng uống thuốc rồi thì không khó chịu nữa sao?"
Trước đây, mỗi khi sinh bệnh hắn đều bi bô hỏi Ninh Ngu như vậy, cho dù biết rõ sẽ nhận được một đáp án phủ định, nhưng lần nào cũng không biết mệt đặt câu hỏi như cũ.
Trong lòng Ninh Ngu dường như lại có một tia gợn sóng, loại cảm giác đó quá mức quỷ dị, y nhíu mày không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ đành nói: "Phải chờ một chút mới không khó chịu nữa."
Dịch Tuyết Phùng nói: "Được, thật cảm tạ sư huynh."
Ninh Ngu thả tay hắn xuống, lại lấy áo choàng bên cạnh phủ lên thân thể cuộn thành một đoàn của Dịch Tuyết Phùng, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, không biết y từ nơi nào sắc ra một bát thuốc bưng tới, vừa đi vào, liền nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng vốn nên nằm trên giường chẳng hiểu vì sao đã ngã xuống giường, bây giờ đang khó nhọc bò lên trên.
Hắn một thân y phục đơn bạc, lạnh đến mức run lẩy bẩy, thế nhưng có lẽ vì bị độc thiêu đốt mơ hồ, hai chân mềm nhũn không đứng lên nổi, chỉ có thể dùng hai cánh tay bám mép giường nỗ lực trèo lên trên.
Ninh Ngu cau mày tiến tới, đỡ hắn từ dưới đất lên, đang định đặt hắn lên giường, Dịch Tuyết Phùng lại phảng phất như đã tìm được một thứ giúp hắn giải được nóng rực trên người, thân thể như xà quấn lên người Ninh Ngu.
Dịch Tuyết Phùng dựa vào lồng ngực y, lẩm bẩm gọi: "Sư huynh, sư huynh ơi."

Kể từ sau khi hắn nhập ma, đã không còn gọi Ninh Ngu là sư huynh, mỗi lần gặp mặt đều vô cùng xa lạ gọi y là Ninh kiếm tôn.
Lòng Ninh Ngu run lên, chén thuốc trong tay suýt nữa bị đổ.
Y theo bản năng muốn đẩy Dịch Tuyết Phùng ra, thế nhưng trong lòng có một loại kích động vô danh ma xui quỷ khiến đột nhiên xông tới, khiến y ngược lại càng siết chặt người trong ngực hơn.
Ninh Ngu ngơ ngác nhìn tay mình, tựa hồ có chút không thể tin nổi.
Dịch Tuyết Phùng còn đang gọi sư huynh, Ninh Ngu ổn định lại tinh thân, nâng cằm hắn cầm chén thuốc đút qua.
Dịch Tuyết Phùng mê man uống thuốc giải độc, vẫn như cũ gắt gao ôm lấy Ninh Ngu, hồi lâu sau mới suy sụp buông tay, được Ninh Ngu một phát tiếp được.
Ninh Ngu không còn muốn biết dị thường trong lòng mình rốt cuộc là thứ gì nữa, y chỉ biết y muốn người ở trước mặt này, y có thể hoàn toàn mất khống chế, không còn là chính mình.
Thế nhưng bản thân Ninh Ngu bây giờ...!thật sự có dáng vẻ lạnh lùng vô tình sao?
Ninh Ngu không biết.
Y bế ngang Dịch Tuyết Phùng vào trong lòng, nhìn hắn như con mèo nhỏ cọ loạn trước lồng ngực, trong lòng một luồng rung động khó giải thích được xông tới.
Y ôm người đưa đến giường bên trong nội thất Ngọc Ánh điện.
Dịch Tuyết Phùng mặc dù đã nhập ma, thế nhưng trong cốt tủy còn có chút tính tình ham vui của trẻ nhỏ, đầu giường buộc một cái lục lạc nhỏ, lấy tay một nhóm liền một trận vang lên giòn giã, cực kỳ dễ nghe, có lẽ hắn dùng để tự dỗ bản thân ngủ.
Không có ai dỗ hắn, hắn tự dỗ mình vậy.
Đều giống nhau cả.
Ninh Ngu thả hắn xuống, Dịch Tuyết Phùng mờ mịt mở mắt ra, khó chịu trên thân thể chầm chậm lui xuống, để lại một thân bủn rủn, hắn giơ tay muốn bắt lấy Ninh Ngu, trong lúc vô tình đụng phải lục lạc ở đầu giường, phát ra một trận thanh âm yếu ớt.
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, nhất thời quên mất mình muốn làm gì, hết sức chuyên chú chơi đùa lục lạc.
Đinh linh linh, đinh linh linh, từng trận dễ nghe vang lên giòn giã, Dịch Tuyết Phùng chơi một hồi, đại khái dỗ được mình vui vẻ, cong hai mắt cười khẽ.
Ninh Ngu ngồi một bên, ngơ ngác nhìn hắn tự mình chơi lục lạc.
Y muốn hỏi: Từ sau khi đến Man Hoang ngươi vẫn luôn tự chơi với chính mình như vậy sao? Chỉ một viên lục lạc cũng có thể khiến ngươi thỏa mãn thành như thế này? Không có ai dỗ ngươi, không có ai thương ngươi sao?
Ngươi ở đại điển Tiên đạo nói, ái mộ ta, rốt cuộc thật sự ái mộ, hay là vì bảo toàn thanh danh của Tước Thanh mà vui đùa?
Thế nhưng y cũng biết, Dịch Tuyết Phùng hiện tại không thể cho y bất kỳ câu trả lời nào.
Ninh Ngu chỉ cảm thấy trái tim chua xót từng trận, tựa hồ không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, cau mày ra khỏi tẩm điện.
Y đến phòng tối ở tiền điện Ngọc Ánh lấy Hỏa Chúc linh thạch cho Dịch Tuyết Phùng, sau khi trở về lại thấy trong tẩm điện hình như có người.
Ninh Ngu nhíu mày, chầm chậm tiến vào.
Trong tẩm điện to lớn có hai ma tu chẳng biết xông vào từ lúc nào, bọn họ đang đứng ở cửa tẩm điện xì xào bàn tán, một kẻ to gan lớn mật muốn cất bước đi vào, một kẻ khác thần sắc sợ hãi, không nhịn được lôi kéo tay đối phương, trong miệng lặp đi lặp lại "Như vậy không tốt đâu".
Ma tu kia cuống lên, trực tiếp phất tay, lạnh lùng nói: "Không tốt chỗ nào? Ngọc Ánh Ngọc Ánh, nói trắng ra không phải là luyến sủng ai cũng có thể đè sao, chuyện này cả Man Hoang ai mà chẳng biết, lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói?"
Ma tu nhát gan lúng ta lúng túng: "Thế nhưng hắn vẫn là quân thượng, chúng ta như vậy..."
"Như vậy làm sao?" Ma tu gan lớn nói, "Chén rượu ở thịnh hội, ngươi hẳn biết đó là thứ gì, mị độc có thể khiến hắn hôn mê mấy ngày, bất luận chúng ta làm gì hắn cũng không nhớ được, sợ cái gì? Chậc, sao ngươi lại nhát gan như vậy, sớm biết đã không gọi ngươi tới, cái đồ có sắc tâm không có sắc đảm, nghĩ tới gương mặt kia của Ngọc Ánh quân đi, toàn bộ Man Hoang ai mà không yêu? Ngươi làm sao...!Không nói với ngươi nữa, ngươi không muốn đi thì đứng đây canh chừng giúp ta."
Hắn nói xong lập tức nắm quần muốn xông vào, rồi lại bị đồng bạn bắt được.
"Thế nhưng ở thịnh hội ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, Ngọc Ánh quân có thể không chớp mắt bóp chết trưởng lão Man Hoang, huống chi là chúng ta..."
"Chậc, không phải đã nói sao, hắn trúng độc, căn bản không thể tỉnh táo, ngươi cứ lo lắng vớ vẩn?"
Hai người nói mãi, trực tiếp cãi nhau rùm beng, Ninh Ngu rốt cuộc nghe không được nữa, sắc mặt cực kỳ âm trầm đi tới.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến vài tiếng vang trầm nặng, giống như tiếng thân thể đập xuống đất, sau đó liền lặng yên không một tiếng động.
Lần thứ hai Ninh Ngu tiến vào tẩm điện, khí tức u ám đã đạt tới đỉnh điểm, y thẳng tay vứt Anh Túc kiếm qua một bên, tiện tay phất một cái kết giới ngăn cách phân nửa tẩm điện.
Anh Túc: "..."
Ta trêu ai ghẹo ai?
Ninh Ngu vén màn bước tới bên giường, Dịch Tuyết Phùng đang mơ màng nắm lấy lục lạc trên màn che khẽ lắc, hai mắt hắn nửa khép, quả thực giống như bọn họ nói, căn bản không tỉnh táo, mà khô nóng vừa được kiềm xuống nhờ chén thuốc kia lại lần nữa bùng lên, thiêu cả người hắn đến đỏ bừng.
Nhìn thấy Ninh Ngu tiến lại gần, Dịch Tuyết Phùng đưa tay ra với y, lẩm bẩm nói: "Sư huynh."
Ninh Ngu còn chưa phản ứng lại, thân thể đã giành trước một bước nắm lấy tay Dịch Tuyết Phùng, y ngẩn người, cảm giác như vậy cũng không quá chán ghét, y nhẹ giọng nói: "Ta ở đây."
Dịch Tuyết Phùng giống như một đứa nhỏ, ủy khuất nói: "Thuốc vừa nãy, còn muốn."
Ninh Ngu vốn cho rằng hắn chỉ trúng độc thông thường, nên đút cho hắn một ít linh dược giải dục, thế nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ này của hắn liền biết không có tác dụng.
Nhưng Dịch Tuyết Phùng vẫn luôn kêu muốn, y hết cách rồi, chỉ đành lấy linh dược ra, không hòa chung với nước, cầm nửa hạt châu nhẹ nhàng đưa lên miệng đút cho hắn.
Dịch Tuyết Phùng ngon ngọt nuốt hạt châu xuống, chỉ chốc lát dược hiệu phát huy tác dụng, nhiệt ý trên người rút đi như thủy triều.
Cứ như vậy dằn vặt vài bận đến nửa đêm, mồng một vừa đến, nhiệt ý trên người xuất hiện, hàn ý cũng đồng thời dâng lên, khiến Dịch Tuyết Phùng khó chịu muốn chết.
Ninh Ngu vẫn luôn ở một bên canh chừng hắn, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng đột nhiên khó chịu lăn lộn trái phải, vội đưa tay đè lại hai bả vai hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"
Dịch Tuyết Phùng mê man mở mắt ra, chờ thấy rõ Ninh Ngu, mới thở hổn hển, nói: "Nóng quá, lạnh quá."

Ninh Ngu nghe nửa ngày cũng không biết rốt cuộc hắn nóng hay lạnh, thế nhưng thấy mắt cá chân Dịch Tuyết Phùng đã bắt đầu nổi lên băng sương trắng xóa, y vội dùng ngoại bào bọc hắn lại ôm lên, bước nhanh về phía phòng tối tiền điện Ngọc Án.
Trên giường ở tiền điện Ngọc Ánh, giao nhân hiếm khi ngoi lên hóng mát, còn chưa tắm nguyệt quang được bao lâu, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, hắn lạnh lùng quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam nhân đang ôm chủ nhân của mình nhanh chóng đi tiến vào phòng tối, mấy chốc liền biến mất.
Giao nhân: "..."
Giao nhân chậm chạp phản ứng lại, chau mày đi tới phòng tối gõ cửa một cái: "Tuyết Phùng?"
Bên trong không ai đáp lại.
Giao nhân cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng nam nhân kia có thể tiến vào phòng tối chứng tỏ có quen biết với Dịch Tuyết Phùng, hắn cũng không để tâm nữa, xoay người tiếp tục phơi nguyệt quang.
Có điều đợi đến nửa đêm, hắn đột nhiên thính tai nghe được một tiếng khóc mơ hồ truyền ra từ trong phòng tối.
Nhĩ lực của giao nhân không tồi, nghe thấy thanh âm kia liền cất bước đi tới trước cửa phòng tối, lắng tai nửa ngày mới nghe được chính là Dịch Tuyết Phùng đang khóc.
Giao nhân: "Tuyết Phùng? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Bên trong an tĩnh nháy mắt, tiếp theo truyền tới một giọng nam nhân rống giận: "Cút!"
Lập tức sau đó, bên trong tựa hồ bày ra một tầng kết giới, tiếng khóc ẩn nhẫn của Dịch Tuyết Phùng im bặt đi, rốt cuộc không nghe thấy nữa.
Giao nhân không nghĩ nhiều, quay người rời đi.
Trong phòng tối Ninh Ngu hoàn toàn không ngờ sự tình lại phát triển đến độ này, y phục Dịch Tuyết Phùng xộc xệch, đôi chân thon dài quỳ gối trên giường đá cứng rắn, răng gắt gao cắn lấy vạt áo trước ngực không hé miệng, chỉ có tiếng khóc ẩn nhẫn truyền đến từ trong cổ họng.
Ninh Ngu siết chặt vòng eo mảnh khảnh của hắn, chỉ cảm thấy thân thể dưới tay vừa băng lãnh lại vừa nóng bỏng, y không thể khống chế dùng sức đè ép thêm một chút, tiếng khóc trong miệng Dịch Tuyết Phùng càng lớn, hai chân phủ kín thanh ngân vẫn luôn run rẩy không ngừng.
Dịch Tuyết Phùng khóc đến đầy mặt đều là nước mắt: "Sư huynh...!Sư huynh."
Hô hấp Ninh Ngu phát run, nhẹ nhàng lại gần hôn hôn lên đuôi mắt đỏ ửng của hắn, nói giọng khàn khàn: "Ta ở đây."
Tóc tai Dịch Tuyết Phùng ngổn ngang buông xuống, gọi Ninh Ngu rồi lại không biết nói gì, chỉ có thể há miệng run rẩy cắn chặt một lọn tóc dài của mình, ngăn tiếng khóc về lại trong cổ họng.
Ninh Ngu cảm thấy bản thân dường như đã điên rồi, ngay chính y cũng không biết Vô Tình đạo kia rốt cuộc đã phá từ lúc nào, mãi đến khi ý thức y trở lại, hai người đã ôm nhau lăn lộn một chỗ.
Tình cảm bị áp chế hơn mười năm nháy mắt bộc phát, khiến cả người y va chạm đến mơ hồ, y phảng phất như một người đứng xem, trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh trong mười mấy năm qua.
Y trơ mắt nhìn chính mình tu Vô Tình đạo rồi phớt lờ thiếu niên Dịch Tuyết Phùng, cả khi hắn vấp ngã dưới đất cũng không mảy may đi đỡ một chút.
Y thấy thiếu niên không ngừng bị thương, thấy ánh mắt chính mình càng ngày càng bi thương, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh bản thân ở Man Hoang Hư Vô chi địa tìm kiếm Dịch Tuyết Phùng, tìm mấy ngày cũng không tìm được liền quay người rời đi.
Ninh Ngu cơ hồ sụp đổ nhìn theo bóng lưng của mình càng đi càng xa, không thể khống chế tức giận gào thét: "Đừng đi! Mau quay lại!"
Đừng đi...
Tuyết Phùng của ta vẫn còn ở đây, ngươi sao có thể...!Chính mình sao có thể rời đi như vậy?
Thế nhưng bất luận y phẫn nộ thế nào, tuyệt vọng ra sao, bóng lưng kia vẫn kiên định rời đi như cũ, không quay đầu lại nửa bước.
Ninh Ngu triệt để tuyệt vọng, chỉ là càng về sau, y mới phát hiện mình tuyệt vọng có chút sớm.
Y nhìn thấy thiếu niên y vẫn luôn dốc lòng bảo dưỡng* mười mấy năm một buổi nhập ma, ở đại điển Tiên đạo trước mặt tất cả mọi người thổ lộ với y "Ta ái mộ ngươi", mà y lại chỉ trả về một câu "Đạo ma thù đồ".
*bảo vệ+nuôi dưỡng
Thù đồ...
Thù đồ?!
Ninh Ngu gần như nhịn không được, suýt nữa phát rồ vọt tới trước mặt người kia, muốn nắm lấy vạt áo của y đánh y một trận, chất vấn rốt cuộc con mẹ nó cái gì gọi là đạo ma thù đồ?
"Đó là Tuyết Phùng của ta!"
Ninh Ngu suýt nữa điên cuồng, lại vẫn như cũ, đối với chuyện đã xảy ra thật sự bất lực.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Ninh Ngu có kích động muốn giết chết chính mình.
Sau lần đó, tình cảm của y càng ngày càng rõ ràng, sợi dây giam cầm y của Vô Tình đạo cũng càng ngày càng mỏng, mãi đến cuối cùng...
Y ôm Dịch Tuyết Phùng đến phòng tối, vốn muốn điều chế linh dược giống viên vừa nãy cho hắn ăn, Dịch Tuyết Phùng trong mơ mơ màng màng đột nhiên chống thân ngồi dậy, hai tay ôm lấy cổ y, nhón người hôn lên.
Trong nháy mắt đó, Ninh Ngu chỉ cảm thấy đầu óc ầm một tiếng nổ tung, nhiều cấm chế hơn nữa cũng không thể ghìm lại nội tâm cuồng loạn của y, Vô Tình đạo cũng ngay trong nháy mắt đó, triệt để vỡ tan.
Ninh Ngu chỉ cứng người trong nháy mắt, sau đó lập tức đổi khách làm chủ, ôm Dịch Tuyết Phùng đặt dưới thân.
Tác giả có lời muốn nói: Xe cút kít, kéo đèn!
Thất tịch vui vẻ nha!
Cho nên...!Ninh lão cẩu mới phát giác được Tuyết Phùng đoạt xá sau khi sống lại khẳng định tìm đến mình, dù sao đã trở thành đạo lữ 【 y đơn phương cho là như vậy 】.

Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- --------
editor: Chúc mn Cá tháng tư vui vẻ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi