MỘT NÉT SON TÌNH

Đông Cô nhìn phần chân cụt trong tay, ngay chỗ gót chân đứt gọn, giống như bị một đao chặt đứt lìa. Ngày thường, do La Hầu căn bản không chú ý chăm sóc, cho nên nơi này bị tổn thương rất nghiêm trọng, vết chai bao khắp, đủ loại vết thương do ma xát. Chàng cứ thế mà lê phần chân này lên núi, đến Gia Nhã Tự xin cho nàng một tấm bùa hộ thân.

Lòng đau.

Đau một nỗi đau không giải thích được.

Chiếc khăn trong tay âm ấm, nàng lau nhẹ quanh chỗ bị thương của chàng. Phần chân ấy vốn đã bị thương, lúc nãy còn chống mạnh lên nó, nên càng sưng dữ dội hơn. Trong lúc lau, có đôi lúc chính bản thân nàng cũng run, sợ làm chàng đau, nhưng La Hầu chưa từng động đậy. Đông Cô đắp thuốc lên chỗ vết thương, rồi lại dùng băng quấn lại, từng lớp từng lớp.

Nàng đem cất ấm nước, thau nước, cùng với thuốc còn dư, toàn bộ quá trình, La Hầu ngồi nhìn mặt đất không nói một câu. Đông Cô thu dọn xong xuôi, đến trước mặt La Hầu, dịu giọng nói: "Ta mệt rồi."

Nàng không hề nói dối, suốt một buổi tối tất tả, cơ thể cũng mệt, lòng cũng mệt.

La Hầu ngước mắt.

"Nàng muốn thế nào."

"Chàng để ta ngồi trên giường nghỉ ngơi một chút nhé?"

La Hầu chống hai tay lên giường, nhích ra nhường chỗ cho Đông Cô. Đông Cô nhoẻn miệng cười, cởi giày, ngồi ở cuối chân giường.

"Chàng cũng ngôi luôn đi."

La Hầu quay đầu nhìn nàng, nhấc chân trái chuyển nó lên giường. Gần như hiện giờ Đông Cô nói gì đi nữa, chàng cũng sẽ nghe theo, không thắc mắc, không nhiều lời. Hai người bọn họ ngồi, kẻ đầu giường kẻ cuối giường. Đông Cô nhích tới một chút.

"Chàng dựa lưng vào tường mà ngồi, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút."

La Hầu ngoan ngoãn dựa lưng vào bức tường phía đầu giường.

Đông Cô lại nhích tới thêm chút nữa, nhấc chiếc chân cụt của La Hầu lên.

Người La Hầu cứng đờ, nhưng không giằng ra.

Do máu không được lưu thông, chỗ chân bị tàn tật của La Hầu rất dễ bị lạnh, dù vừa mới lau bằng khăn ấm xong, chỉ một chốc sau đã lại lạnh ngắt. Đông Cô ngồi khoanh chân, La Hầu nhìn nàng dùng hai tay ủ lấy phần chân cụt của mình, rồi đặt ngay bụng. Rất ấm.

"Hiện giờ không tiện, mai mốt ta sẽ cởi đồ rồi ủ cho chàng."

Đông Cô nháy mắt trêu chàng.

La Hầu muốn nói với nàng, như hiện giờ ấm lắm rồi.

Đã là ấm lắm rồi.

Chàng ngồi thẳng người dậy, vươn tay.

Đông Cô nhìn lá bùa trong tay chàng, cười khổ một cách bất lực.

"Bây giờ mà chàng vẫn còn muốn đưa nó cho ta?"

La Hầu gật đầu.

"......."

La Hầu nhìn nàng.

"Nàng hãy đeo nó."

Đông Cô hơi chau mày, "La Hầu, ta thật sự không muốn đeo nó."

"Nàng hãy đeo nó." Chàng nhìn sâu vào vào mắt Đông Cô.

"......Cầu xin nàng, nàng hãy đeo nó."

Lồng ngực của Đông Cô buồn bực, La Hầu lại còn làm như thế này nữa, chàng lại còn vì một tấm bùa cỏn con này mà đi cầu xin nàng......

Đông Cô đưa tay nhận lấy, dù sao đi nữa, nàng không thể để cho La Hầu đau lòng.

Tấm bùa hộ thân nhỏ bé nằm trong tay nàng, đo đỏ, mềm mại.

Thấy nàng đã nhận rồi, cuối cùng La Hầu mới thở phào.

"Chàng tin vào tấm bùa may mắn này?"

La Hầu không trả lời, chàng lặng lẽ nhìn cái chân tàn khuyết của mình đang được Đông Cô nhẹ nhàng nắn bóp.

Ta tin, ta đã mang nó, cho nên hôm nay mới gặp may mắn.

Đã đủ lắm rồi, rất đủ rồi, từ nay trở đi, tất cả mọi may mắn, đều thuộc về nàng.

Đông Cô mãi mãi không đoán được ý nghĩ chân chính của La Hầu, nhưng nàng vẫn đeo tấm bùa hộ thân ấy, giữ gìn nó cả đời, bởi La Hầu đã vì nàng mà đi xin nó về, đã cực khổ đi xin mà không để cho nàng biết.

Có rất nhiều lúc sẽ là như vậy, chàng vì một lý do này, ta vì một lý do nọ, nhưng sau chót, tất cả đều quy về một chốn.

Bởi vì điểm xuất phát giống nhau, cho nên kết quả cũng sẽ giống nhau.

Đêm hôm đó, Đông Cô nói với La Hầu rất nhiều chuyện, nói mãi rồi chính bản thân nàng không cầm cự nổi, ngủ thiếp đi trước chàng. La Hầu đỡ Đông Cô đang gà gật, đặt nằm xuống giường, bản thân mình thì ngồi kế bên, lặng lẽ nhìn nàng suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau, Đông Cô tỉnh dậy liền muốn tự vả vào mặt mình một cái, một cơ hội tốt để mà tâm tình như vậy, mình lại lăn ra ngủ mất. Nàng nhìn quanh phòng, hiện giờ La Hầu không có đó, nàng mang giày vào rồi đẩy cửa mở. Khí rét giữa thu ập thẳng vào mặt, Đông Cô run lập cập. Nhìn quanh bốn bề, La Hầu không có ở đó. Đông Cô lấy nước từ lu nước trong bếp, làm vệ sinh sáng, sau đó rời khỏi căn nhà.

Đúng như nàng đoán, La Hầu quả nhiên đang ở quán rượu. Chàng vẫn chống hai gậy, nhưng cái chân gỗ đã được xỏ vào. Thấy nàng tới, La Hầu ra ý cho nàng ăn một chút thức ăn. Trên bàn trong quán có đặt sẵn màn thầu và vài đĩa dưa muối. Đông Cô ngồi ăn, La Hầu ngồi bên cạnh. Nghĩ ngợi một lúc, Đông Cô lên tiếng: "La hầu, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dốc sức làm việc, có lẽ sẽ không đến thăm chàng thường xuyên."

La Hầu gật đầu.

Đông Cô cắn một miếng màn thầu, "Nhưng chàng đừng có mà hiểu lầm ta nữa nhé."

"Không đâu."

Đông Cô cười, nuốt màn thầu nhồm nhoàm trong miệng, bộ dạng rất hài hước. La Hầu nhìn thấy vậy không chê phiền, đứng dậy chống hai gậy đi rót cho nàng một chén nước nóng. Chàng bưng nó rất khó khăn, nhưng Đông Cô không chạy đến giúp. La Hầu muốn làm, hơn nữa có thể làm được, thì nàng sẽ không nhúng tay vào.

"Vậy ta đi đây." Ăn sáng xong, Đông Cô cáo từ La Hầu.

Đông Cô đi rồi, chàng cũng không ra tiễn. Đông Cô đi vài bước ngoái đầu lại, chàng cũng không ra nhìn. Đông Cô âm thầm cười khổ, chàng trai này rõ là không hiểu gì về ga lăng.

La Hầu xoay người, hai chiếc gậy lần lượt trái phải trái phải, đưa người chàng đến bên chiếc bàn, thu dọn chén đũa. Lúc chàng không bị thương, làm việc đã khó, huống chi hiện giờ, một chuyến cầm đi rồi quay về đã quá sức chịu đựng, chàng đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi. Chàng cầm chén nước nóng mới rót ban nãy lên, vẫn còn đang bốc khói trắng trong buổi sớm mai gió rét. Bàn tay to lớn của chàng nâng chiếc chén, ngón tay vuốt vuốt miệng chén, xoay xoay, sau đó dừng lại, tựa như đã tìm đúng chỗ. Chàng nâng chén, nhắm vào chỗ đó, chậm rãi uống.

Rất ấm.

Toàn bộ chén nước vào bụng xong, chàng khẽ thở ra một hơi.

Rất ấm.......

Phía bên kia, Đông Cô đã giải quyết được mối hiểu lầm với La Hầu, tâm trạng cực kỳ tốt, bước đi nhẹ nhõm tung tăng ra về. Có điều nàng đã quên, đêm qua mải lo nói chuyện với La Hầu, cả đêm nàng đã không về "nhà."

Đến khi Đông Cô quay lại xưởng mộc, đâm ngay vào Lý Khương Liễm đầy lo âu. Nàng thoáng sửng sốt, sau đó trong lòng đầy áy náy.

"Khương Liễm......."

Khương Liễm giật mình quay phắt đầu, "Đông Cô—–" Khương Liễm hối hả xông tới trước mặt Đông Cô, "Đêm qua em ở đâu thế, sao cả đêm không về?"

Đông Cô nhìn nhìn Khương Liễm, trên mặt Khương Liễm là nét bơ phờ mệt mỏi, Đông Cô không nỡ nhẫn tâm, nghĩ một chút, quyết định nói sự thật cho Khương Liễm biết.

"Khương Liễm, em có chuyện muốn nói với chị."

Khương Liễm thoáng khựng lại, nhìn Đông Cô đang rất nghiêm túc, không rõ nàng sẽ nói gì với mình. Đông Cô ngồi xuống trước, Khương Liễm bước theo ngồi đối diện với nàng.

"Nói đi."

Đông Cô nhìn Khương Liễm, đây là người bạn đầu tiên của nàng trong thế giới này, nàng biết nếu nói cho nàng ấy nghe, có lẽ sẽ khiến cho nàng ấy rất giận dữ, thậm chí ghét bỏ, nhưng ngoại trừ tin tưởng vào nàng ấy ra, nàng không còn cách nào khác.

"Khương Liễm, em đã có người em thương."

Khương Liễm há hốc miệng nhìn Đông Cô, một lúc lâu sau, bất chợt phì cười.

"Chị đang nói không biết là chuyện gì, thế mà lại là chuyện này." Nàng ấy nhìn Đông Cô đầy hứng thú, "Đêm qua cứ thế mà đi ước hẹn cùng nhau giữa khuya, Đông Cô, em làm như vậy là sai đấy nhé, em gặp chuyện tốt như vậy, phải nói cho chị biết mới đúng, sao lại đi giấu chị chứ."

Khương Liễm cười khúc khích vui vẻ, nhưng nét mặt Đông Cô không được nhẹ nhõm cho lắm, nhìn một hồi, Khương Liễm cũng dần dần thu lại nụ cười.

"Sao vậy em?" Nàng ấy hơi nghi hoặc, "Tại sao vẻ mặt như thế này?"

Đông Cô hơi cúi đầu, "Khương Liễm, người em thương...... khác với người thường."

Khương Liễm hỏi: "Khác? Khác thế nào?" Nàng ấy chợt ghé đến gần Đông Cô, hỏi nhỏ, "Lẽ nào là...... người đã có vợ?"

Đông Cô lắc đầu.

"Thế thì thế nào?"

Đông Cô nhìn Khương Liễm, không biết vì sao, Khương Liễm chợt mang cảm giác không lành.

"Khương Liễm, người em thương là La Hầu."

Đông Cô có thể thấy, sắc mặt của Khương Liễm thoắt biến.

"Em nói sao?"

"Người em thương là......"

"Em nói cái gì?!"

Đông Cô chưa bao giờ thấy sắc mặt của Khương Liễm như thế này, nàng ấy [xưa nay] luôn luôn hoà ái khoan dung với nàng. Khương Liễm đứng bật dậy, sải bước ra đến cửa, đóng cánh cửa của xưởng gỗ lại. Sau đó quay đầu, trợn mắt nhìn Đông Cô với một vẻ không thể tin được.

"Tề Đông Cô, có phải em điên rồi không!?"

Đông Cô lắc đầu.

"Em thương ai không thương, lại nhất định đi chọn cái người đó!"

Đông Cô khẽ hỏi: "Người đó không tốt sao?"

Đầu mày Khương Liễm thắt chặt, "Tốt? Làm sao hắn có thể xứng với từ tốt được?" Nàng ấy chỉ ra ngoài cửa, mắt vẫn trừng trừng nhìn Đông Cô, "Em có biết hắn bao nhiêu tuổi rồi không, năm nay hắn đã 26 rồi! Hắn lớn hơn em những 5 tuổi đấy! Em nhìn cơ thể hắn đi, cái bộ dạng của hắn......" Khương Liễm nói một hồi, mặt mang vẻ hận rèn sắt không thành thép, "Sao em lại đi nhìn trúng hắn cơ chứ!"

Đông Cô nói: "Khương Liễm, chàng là người tốt."

Khương Liễm lắc đầu: "Không ai cần biết hắn là người tốt hay không." Nàng ấy nhìn Đông Cô, sắc mặt nghiêm túc, "Em có biết không, em mà ở bên hắn, sẽ phải chịu không biết bao nhiêu lời đàm tiếu, em muốn cả đời không ngẩng mặt lên được sao?"

Đông Cô cười: "Vì sao không ngẩng mặt lên được, em với chàng yêu nhau thật lòng, đất trời chứng giám, tại sao không ngẩng mặt lên được?"

"Đông Cô, chị biết tâm địa em lương thiện, nhưng em đừng có vì thương người mà làm quá."

Đông Cô ngước mắt, nhìn thẳng vào đối phương.

Mỗi lúc nghĩ đến La Hầu, ánh mắt của nàng luôn như mang nước, sâu không thấy đáy, lại dịu dàng khiến người khác đau lòng. Khương Liễm bị ánh mắt đó chiếu, không nói được lời nào nữa.

"Khương Liễm, chị là người bạn tốt nhất của em, em nói cho chị hay chuyện này, là vì không muốn giấu chị." Đông Cô cười cười, "Em biết chị muốn tốt cho em, nhưng tim em thật sự đã trao cho chàng."

"Em muốn dâng lễ vật mừng thọ, cũng là vì có thể lấy được tiền thưởng, cưới chàng về."

Khương Liễm trợn mắt, "Cái gì?!"

"Thú thật với chị, vì để vẽ bức tranh này, em đã bán nhà bán đất rồi."

"Em bị bùa mê thuốc lú rồi, em thật sự bị bùa mê thuốc lú rồi." Lý Khương Liễm không thể tin nổi tai mình, "Hắn đã chuốc cho em thứ thuốc ma quỷ gì, để em chết mê thành cái dạng này?"

Đông Cô không nói gì, nàng cũng không biết nữa. Có lẽ buổi đêm hôm ấy, khi nàng đưa gỗ đến xưởng của Lý gia, bóng lưng của chàng trai ấy đã khắc sâu vào tâm trí nàng. Nàng đứng dậy, đến bên Khương Liễm.

"Khương Liễm, em luôn mang cảm giác, ngoại hình không quan trọng khi phán đoán một người xem họ tốt hay xấu."

"Nếu như hắn là người tốt, sao ông trời có thể để cho hắn thành tàn phế!"

"Có thể do nghiệp tạo nên từ kiếp trước của chàng."

"Đúng không, cho nên hắn vẫn là người xấu, thiên hạ đầy những chàng trai xinh đẹp lương thiện, em muốn chọn ai chẳng được."

"Nghiệp của chàng tạo nên từ kiếp trước, nhưng người em thương, là chàng ở kiếp này."

"Em......"

"Khương Liễm, em luôn xem chị như một người bạn tốt nhất, em không muốn mất chị. Xin chị đấy, cho em một cơ hội, chị chỉ cần dùng tấm lòng để tiếp xúc với chàng, nhất định chị sẽ thay đổi cách nhìn."

Bộ dạng của Đông Cô mà Khương Liễm khó chống đỡ nhất, chính là như hiện giờ, trông thì yếu đuối, nhưng quật cường hơn ai hết, muốn làm dữ với nàng, lại không nỡ, đôi mắt đó vừa nhìn, liền khiến nàng ấy không sao tức giận được nữa. Lý Khương Liễm nói không lại được Đông Cô, chỉ hừ một tiếng, bực tức nói: "Ngu muội! Chị kệ xác em!" Quay ngoắt đầu đi vào buồng trong.

Đông Cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, trên mặt mang nét cười nhàn nhạt. Lý Khương Liễm vẫn không ưa La Hầu, nàng ấy mang thành kiến rất lớn với La Hầu, nhưng Khương Liễm hoàn toàn không làm khó nàng. Đến sau chót, nàng ấy vẫn lùi một bước, bởi vì nàng ấy coi trọng tình bạn với Đông Cô hơn. Đông Cô nhìn theo Khương Liễm đang hậm hực bước vào trong phòng ngủ, khẽ nói:

"Chị là người bạn tốt nhất đời này của em."

hết chương 13

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi