MỘT NGÀY BA BỮA

“Vậy anh yên tâm rồi,” Ôn Sùng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, anh tự mình múc thêm một bát canh dưỡng sinh táo đỏ cẩu kỷ, đưa tới trước mặt Hạ Hiểu, chân thành hỏi, “Tối nay còn có thể không?”

Hạ Hiểu: “…”

Sau hai ngày bên nhau, Hạ Hiểu dùng đôi mắt thâm quần của mình để hiểu rõ thường xuyên trong miệng Ôn Sùng Nguyệt là có ý gì.

Ôn Sùng Nguyệt không nói dối, anh thật sự am hiểu nấu nướng, cũng nghiên cứu canh dưỡng sinh —— dĩ nhiên, những canh dưỡng sinh này là chuẩn bị cho Hạ Hiểu. So với ăn đồ ăn bên ngoài mỗi ngày như lúc trước, hoặc nhà ăn dưới lầu công ty, sắc mặt Hạ Hiểu bây giờ đúng là hồng hào hơn nhiều.

Ngày đầu tiên đi làm lại đầu năm, Hạ Hiểu chạy đến gãy chân, sản phẩm mới mùa xuân sắp ra mắt, còn có một loạt hoạt động tuyên truyền và kế hoạch, cơn đau đầu của cô vẫn chưa thuyên giảm nhiều, huyệt Thái Dương thường xuyên bỗng nhiên đau nhức. Bác sĩ kê vitamin làm từ ngũ cốc, dưới sự giám sát của Ôn Sùng Nguyệt, cô ăn chúng mỗi ngày, nhưng tiếc là cũng không đỡ.

Hạ Hiểu tạm thời vẫn chưa chuyển đến bên Ôn Sùng Nguyệt, cô thuê một ngôi nhà còn một tháng mới đến hạn, bạn cùng phòng không có ý định tiếp tục “Bắc phiêu”. Gần mười năm, trừ khi bạn cất cánh ở đầu gió, nếu không rất khó để tiết kiệm tiền mua một căn phòng tốt, và phần lớn giống như những người cứu nước, bạn cùng phòng và bạn trai ở Thiên Tân đã hợp tác kinh doanh, người nhà hai bên cùng nhau mua một căn phòng nhỏ, mới vừa trùng tu xong, hết năm sẽ vào ở.

Hạ Hiểu cũng không có ý định tiếp tục thuê, chẳng qua còn chưa biết nói như thế nào với chủ nhà cho thuê. Một ngày sau khi cô lại quay trở lại căn phòng một lần nữa, chủ nhà đến cửa bấm chuông, câu nói đầu tiên chính là khách khí muốn tăng tiền thuê nhà.

“Ảnh hưởng tình hình dịch bệnh mà, thịt cũng tăng giá rồi, ông già như tôi cũng phải ăn thịt chứ,” Chủ nhà là một ông già thích dẫn chim đi dạo trong thời gian cao điểm buổi sáng, chen chúc giao thông công cộng, giọng vang, mặt đỏ bừng, “Công việc của mọi người đều không dễ dàng, cô cũng thấy đấy, bây giờ nhiều cò nhà cuỗm tiền bỏ chạy như vậy, hiện tại tôi thu cô thêm 500 tiền thuê nhà một tháng, thấy tôi tử tế không?”

Hạ Hiểu khách khí nói cho ông ta biết: “Ông à, cháu không có ý định tiếp tục thuê nữa.”

Chủ nhà trợn tròn mắt, ông cau mày: “Cô làm sao vậy chứ? Không có ý định tiếp tục thuê thì phải nói trước hai tháng cho tôi biết chứ, lúc này cô nói không thuê là không thuê nữa, tôi làm sao tìm được khách thuê?”

Hạ Hiểu nhắc nhở ông: “Cháu nhớ trên hợp đồng nói là trước hai tuần.”

“Tôi nói hai tháng là hai tháng.” Ông lão lớn tiếng, ông mất hứng nói: “Con bé này...”

Giọng ông ta lớn, một câu nói vang vọng cả hành lang, Hạ Hiểu đã làm việc mệt mỏi cả ngày, vốn muốn trao đổi một cách ôn hòa, không nghĩ tới lại bị ông ta đột nhiên hét lên như vậy, sửng sốt hai giây, còn chưa kịp nói, đã nghe giọng nói quen thuộc: “Hiểu Hiểu, sao vậy?”

Ông lão xoay người, chỉ nhìn thấy một thân hình đàn ông cao lớn, mặt mũi tuấn tú, mang giày Tây, mặc áo khoác đen bên ngoài, thắt cà vạt cẩn thận tỉ mỉ, nhìn qua giống như mới rời khỏi bàn đàm phán tới đâym trong tay lại cầm hộp cơm.

Tòa nhà nhày có vài tầng đều là của ông ta, ông xác định đây không phải khách thuê của mình, hỏi: “Anh là?”

Ôn Sùng Nguyệt lễ phép nói: “Tôi là chồng của Hiểu Hiểu.”

Anh đưa hộp cơm trong tay cho Hạ Hiểu, nhìn vẻ mặt của cô vợ, vỗ nhẹ bả vai cô, ý bảo cô đi vào trước, thấp giọng nói: “Để anh giải quyết.”

Hạ Hiểu cầm hộp cơm mang vào phòng, cũng không có tâm trạng mà ăn.

Không đến hai phút sau, chuông cửa lại vang lên, Hạ Hiểu chạy tới mở cửa, nhìn thấy Ôn Sùng Nguyệt.

Chủ nhà đã rời đi.

Hạ Hiểu mời anh vào, cô cẩn thận nói cho đối phương biết: “Tối nay anh không thể nào thường xuyên được, em đến kỳ sinh lý.”

Ôn Sùng Nguyệt vốn đang cởi áo khoác ngoài nghe vậy, nhướn mày.

Anh mở rộng vòng tay, bất lực nói: “Đến đây, sờ một chút, nói cho anh biết, em cảm thấy thế nào?”

Hạ Hiểu cảm giác yêu cầu của anh có hơi kỳ quái, nhưng không phải không hiểu.

Đến kề sát, cô thật thà đáp: “Nóng.”

Ôn Sùng Nguyệt im lặng hai giây.

Anh cầm chặt tay Hạ Hiểu, dời lên trên, đặt lên lồng ngực của anh.

Anh cân nhắc lời nói: “Hiểu Hiểu, anh muốn em sờ lương tâm của anh.”

“Chứ không phải sờ khiến anh đánh mất lương tâm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi