MỘT NGÀY BA BỮA

Hạ Hiểu cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhà hàng chú trọng bầu không khí, ánh đèn cũng không quá sáng, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi nhàn nhạt lá rộng. 

Dưới ảnh hưởng của rượu, sự tập trung của cô chậm một chút.

Nhưng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt.

Mấy ngày không gặp, anh vẫn vậy, như thể xương cốt của người phương Tây và bề ngoài của người phương Đông hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, nốt ruồi nhỏ mờ nhạt trên quai hàm đẹp tinh xảo, có phần quyến rũ.

Cô  mờ mịt bỗng nhiên đưa tay bắt lấy, mượn sức của anh, từ mặt đất đứng lên, đầu còn hơi choáng váng, Hạ Hiểu thì thào nói: "Thầy Ôn."

Hạ Hiểu hơi lúng túng, váy có chút bẩn, cúi đầu vỗ nhẹ bụi trên đó.

Ôn Sùng Nguyệt lại hỏi: "Tại sao lại uống thành như vậy?"

Hạ Hiểu cúi đầu nói: "Gặp gỡ đồng nghiệp."

Ôn Sùng Nguyệt vuốt cằm nói: "Hôm nay anh gặp bạn bè, cũng ăn cơm ở đây. Đợi buổi gặp gỡ kết thúc, em gọi cho anh - còn nhớ cách gọi điện thoại chứ?"

Hạ Hiểu đỏ bừng mặt: “Dĩ nhiên là biết."

Ôn Sùng Nguyệt mỉm cười, anh nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Hạ Hiểu.

Buông tay cô ra, Ôn Sùng Nguyệt nói: "Uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe."

Thấy Hạ Hiểu gật đầu, Ôn Sùng Nguyệt mới xoay người rời đi.

Thật trùng hợp, ghế lô của hai người cũng ở bên cạnh nhau, một trái một phải.

Buổi chiều Ôn Sùng Nguyệt mới về, vốn dĩ định ở nhà nghỉ ngơi, nhưng bạn bè nhất định muốn kêu anh ra ngoài gặp mặt nói chuyện nên anh mới đi ra ngoài.

Đẩy cửa đi vào ghế lô, chỉ có một mình Trần Trú Nhân, mặc áo sơ mi trắng, phía trên tháo ra hai cúc áo.

Ôn Sùng Nguyệt nói: "Sao hôm nay lại có thời gian vậy?"

Trần Trú Nhân mỉm cười, ra hiệu cho anh lại gần: "Tôi có rất nhiều thời gian, ngược lại một người đã kết hôn, hẹn cậu ra ngoài ba lần, hai lần đều có chuyện bận. Bận rộn bồi dưỡng tình cảm với vợ à người bận rộn.”

Ôn Sùng Nguyệt chẳng ừ hử gì, anh ngồi xuống.

Ôn Sùng Nguyệt tự mình lái xe tới, lát nữa còn phải đón Hạ Hiểu về nhà, nên tuyệt đối không thể uống rượu.

Nghĩ đến đây, Ôn Sùng Nguyệt suy tư một lúc, quên mất hỏi Hạ Hiểu có bằng lái xe hay không. Anh ấy không biết nhiều về Hạ Hiểu, chỉ nhớ dáng vẻ sợ hãi của cô. Nếu cô có bằng lái xe, đợi sau này sẽ đưa cô –

“Dì nhỏ hỏi tình hình hiện tại của cậu,” Trần Trú Nhân nói, “Kết hôn là chuyện lớn như vậy, mà không định nói cho cô ấy biết sao?”

Ôn Sùng Nguyệt ấn huyệt thái dương, nhắm mắt lại: "Nếu như thật sự nói cho cô ấy biết, e rằng còn không thể kết hôn."

Trần Trú Nhân nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy Triệu Thông, nói đang đàm phán hợp đồng, đang ở ngay bên cạnh, cậu có định qua đó chào hỏi không?”

Ôn Sùng Nguyệt từ chối: "Không."

"Dù sao cũng là em trai của cậu."

Ôn Sùng Nguyệt nói: "Tôi không có gì để nói chuyện với cậu ta."

Ngừng một chút, anh ngẩng đầu hỏi Trần Trú Nhân, “Cậu nói Triệu Thông đang đàm phán hợp đồng ở bên cạnh? Với công ty nào?"

-

Hạ Hiểu một lần nữa tiến vào bàn rượu, quả nhiên, đồng nghiệp của cô đã uống đến say khướt, gục trên bàn rồi.

Tống Triệu Thông là người cầm đầu vẫn không chịu buông tha, nói gần nói xa ý tứ rất rõ ràng, hợp đồng có ký được hay không, đều là theo ý của bọn họ.

Hạ Hiểu giằng co năm phút đồng hồ, không đi mời rượu. Cô không muốn uống thêm nữa, đây là lần phản kháng đầu tiên của người sợ xã hội, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cho đến khi trắng bệch, cảm giác đau đớn cũng không quan trọng, ít nhất là không bằng sự khó chịu từ dạ dày, cô nói: "Theo tôi được biết thì hợp đồng ký ở trên bàn rượu không có hiệu lực pháp luật."

Tống Triệu Thông nói: "Tôi với cô đều không nói thì ai biết hợp đồng này ký ở đâu?"

Giám đốc gọi tên cô: "Tiểu Hạ."

Hạ Hiểu mở miệng muốn nói, nhưng điện thoại của Tống Triệu Thông vang lên, anh nghe máy, gọi "anh họ" với giọng điệu thoải mái, không chút ngại ngùng, không biết người bên kia đang nói gì, Tống Triệu Thông ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn Hạ Hiểu một cái, đáp lại một tiếng.

Sau cuộc gọi, Tống Triệu Thông thu liễm lại một chút, khôn khéo mời ăn cơm, không hề nói chuyện uống rượu nữa.

Giám đốc thấp thỏm trong lòng, thử thăm dò một câu,Tống Triệu Thông quay đầu nói với trợ lý: "Mang tới đây tôi xem một chút, không có vấn đề thì cứ quyết định như vậy."

Nói như vậy, sắc mặt Tống Triệu Thông không vui vẻ.

Giám đốc vui mừng khôn xiết.

Trong lòng Hạ Hiểu kinh ngạc, cô không biết là ai gọi cuộc gọi đó, cũng không biết tại sao thái độ của Tống Triệu Thông lại thay đổi nhanh như vậy.

Tống Triệu Thông là đàn anh của cô, nổi tiếng là tính tình bướng bỉnh khi đi học. Khi điên cuồng đuổi theo Hạ Hiểu, dùng các kiểu bao vây chặn đường, khiến Hạ Hiểu phải báo cảnh sát, nhưng họ không thể làm cho anh ta bớt kiêu ngạo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi