Hạ Hiểu trực tiếp lấy ra đồng xu, dưới cái nhìn của Ôn Sùng Nguyệt, do dự hai phút, rồi đặt lên bàn, đứng lên rồi bắt đầu quay.
Đồng tiền và mặt bàn đá bằng cẩm thạch cọ vào nhau, âm thanh sắc nét rõ ràng, như tiếng ngọc bích bị vỡ, mười phút sau, đống xu cạch một tiếng, sau đó chậm chậm dừng lại trên mặt bàn.
Ôn Sùng Nguyệt nói: “Xem ra đây chính là ý trời.”
Hạ Hiểu nói: “Em cảm thấy đây nên gọi là gian lận.”
“Không quan tâm.” Ôn Sùng Nguyệt cười, anh rửa sạch tay, bắt đầu nhặt sạch tôm: “Mục tiêu công việc của em là gì?”
Hạ Hiểu dè dặt trả lời: “Tạo ra GDP cho đất nước.”
Ôn Sùng Nguyệt dừng tay, anh nói: “Có phải câu trả lời có hơi chút cá nhân không?”
Hạ Hiểu nói: “Kiếm tiền.”
Ôn Sùng Nguyệt nói: “Kiếm tiền sao?”
Hạ Hiểu nói: “Nạp tiền,nuôi nam thần trong amie….., nam thần, đóng góp vào GDP của đất nước.”
Ngón tay mảnh khảnh cho tôm vào đĩa sứ sạch sẽ, Ôn Sùng Nguyệt tổng kết: “Công việc, chính là vì để cuộc sống của bản thân tốt hơn, anh có thể nói như vậy không?”
Hạ Hiểu chân thành nói: “Cũng làm cho cuộc sống của ông chủ công ty game mà em chơi tốt hơn.”
Ôn Sùng Nguyệt không thể nhịn cười: “Tại sao vẫn lẫn lộn đầu đuôi vậy? Mục đích của công việc là làm cho bản thân vui vẻ, vậy khi công việc ảnh hưởng đến cuộc sống của em, tại sao em vẫn ép bản thân mình chấp nhận nó?”
Hạ Hiểu ngẩn ngơ nói: “Ừm,….Nói là như vậy, nhưng cuộc sống của em vẫn cần tiền để duy trì.”
“Hoặc có một công việc phù hợp hơn.” Ôn Sùng Nguyệt nói: “Đừng vội vàng, chúng ta cứ từ từ.”
Cứ từ từ.
Đây là câu dài nhất mà Ôn Sùng Nguyệt nói với Hạ Hiểu, tính cách của anh bình tĩnh và vững vàng, sống với nhau lâu như vậy, Hạ hiểu chưa từng thấy anh tức giận hay đỏ mặt vì điều gì.
Hạ hiểu thích những người ổn định về mặt cảm xúc.
Có lẽ nó liên quan đến những trải nghiệm không đẹp của cô khi còn nhỏ, cả bố và mẹ cô đều là kiểu người khó tính, hai người thường cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh – đó là chuyện bình thường, thời thơ âu và quá trình trưởng thành của trẻ nhỏ phụ thuộc rất nhiều vào bố mẹ, cũng sợ nhất là sự bất hòa của bố mẹ, ngay cả khi đã trưởng thành, Hạ Hiểu vẫn sẽ cảm thấy có chút sợ hãi vì sự tức giận bất ngờ của người khác.
Tình cảm ổn định, tâm hồn bình an.
Hai điểm này cũng là điểm lựa chọn bạn đời quan trọng mà Hạ Hiểu đã đề cập đến với Giang Vãn Quất, cô tự ý thức được rằng cô có một tâm hồn nhạy cảm và không thích hợp làm bạn đời với một số người có tính cách hung dữ.
Chỉ là sẽ có rất ít đàn ông như thế, càng nhiều hơn chính là không có một lời nào hợp nhau: "Phụ nữ các em a, chính là XXX" hoặc là "Anh thử nói lại một câu nữa xem" một người trưởng thành như vậy, tâm lý lại dễ cáu gắt như một đứa trẻ to xác, tưởng là bản thân chỉ cần to tiếng thì sẽ không bị coi thường, năm lớp 10 "thiếu niên" miệng hùm gan sứa, hoặc là lối suy nghĩ vẫn như cũ dừng ở năm 8, 9 tuổi, cho rằng có thể lấy được mọi thứ từ mẹ bằng cách càn quấy và lặn lộn khóc lóc trên mặt đất.
Hạ Hiểu vốn không ôm quá nhiều hy vọng đối với cuộc hôn nhân này.
Cô chỉ là muốn có một người đến đối phó với mọi người trong nhà, có thể nói, một người quá cô đơn ở trong cái thành phố này, quá buồn tẻ rồi, muốn tìm một người cùng ăn chung một phần cháo, cùng hưởng thụ mùi vị của một món ăn, hai người nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau.
Hạ Hiểu tán thành với quan điểm của Ôn Sùng Nguyệt, có một số chuyện bị đảo lộn trật tự ban đầu rồi.
Giống như công việc và cuộc sống, cũng giống hôn nhân -----
Chuyện kết hôn này, hẳn là bởi vì tình cảm của hai người cần phải tiến thêm một bước nữa, tiến vào một giai đoạn mới một cách tự nhiên, chứ không phải mơ mơ hồ hồ vì kết hôn mà kết hôn.
Cái này giống như là một đề toán học, vốn cần làm từng bước, nước chảy thành sông, Hạ Hiểu lại trực tiếp nhảy qua quá trình giải quyết vấn đề, trực tiếp đạt được kết quả.
May mắn là, xem ra hiện nay, kết quả của cuộc hôn nhân này vẫn chưa tính là sai lầm.
Cô cũng không hề hy vọng xa vời rằng giữa hai người sẽ nảy sinh tình cảm, kỳ thực, hai vợ chồng tôn trọng nhau, giúp đỡ lẫn nhau, ngược lại cũng rất tốt, phải không?
Hạ Hiểu vui mừng cho rằng mình là người may mắn.
Chuyện may mắn hơn thế nữa, trong vòng một tuần lễ, Hạ Hiểu lần lượt phỏng vấn bốn công ty, đều thuận lợi nhận được offer. Nhưng đến nay vẫn không hẳn là mười phân vẹn mười, sau những nỗ lực giao tiếp, Hạ Hiểu cuối cùng cũng Email từ chối một cách lịch sự.
Có lẽ thấy cô mệt mỏi, trong khoảng thời gian cô nghỉ ngơi, Ôn Sùng Nguyệt không thân mật với cô dù chỉ một lần.
Hạ Hiểu trong lòng có chút lo sợ, chẳng qua kỳ kinh của cô đúng hẹn mà tới, cô cũng không chú ý đến chuyện này nữa.
Cuối tuần thứ hai sau đó, Ôn Sùng Nguyệt đột nhiên đề xuất: "hay là chúng ta đi Tô Châu chơi hai ngày?"
Lúc đó, Hạ Hiểu đang nằm dài trên bàn nghiêm túc trả lời tin nhắn của người săn tin, nghe thấy vậy, ngẩng đầu: "Tô Châu!"
"Đúng." Ôn Sùng Nguyệt gật đầu: "Giải sầu một chút, sau đó đi thăm bố mẹ em."
Hạ Hiểu đồng ý một tiếng.
Nói ra thật xấu hổ, cho dù từ nhỏ đã bắt đầu học thuộc lòng "Cô Tô ngoài thành Hàn Sơn Tự", cho dù ở cùng một tỉnh, Hạ Hiểu từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ nhìn ngắm Tô Châu một cách kỹ càng, đều chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Khi mọi người ra ngoài chơi thường ưu tiên lựa chọn những địa điểm khác với môi trường trưởng thành của họ, hiện tại nhắc tới Tô Châu, ấn tượng của Hạ Hiểu đối với thành phố này cũng chỉ còn lại có tiếng chuông báo của tàu chở khách lúc nửa đêm, còn một câu nữa: "Cô TL Đại Ngọc."
Ôn Sùng Nguyệt vừa đúng lúc phải về Tô Châu xử lý một số chuyện, lại xin nghỉ phép năm, trực tiếp đưa Hạ Hiểu về một căn nhà khác của mình ở Tô Châu.