MỘT NGÀY MƯA

Điện thoại đang được sạc bằng bộ sạc chung do nhà nghỉ cung cấp đặt trên ghế sofa.

Một thông báo hệ thống hiện lên, màn hình sáng lên trong vài giây.

Hình nền màn hình khóa là một bức ảnh phím đàn piano, hiển thị thời gian hiện tại là 1:17 chiều.

Bên ngoài cửa sổ, những cánh hoa của vài cây violet màu khoai môn bị mưa rơi xuống tạo thành một bức tranh sơn dầu với những nét vẽ tinh tế và ngẫu hứng trên bệ cửa sổ.

Những sợi lông mềm mại của cỏ đuôi chó đọng đầy nước mưa giống như những chuỗi hạt pha lê.

Hứa Mộc Tử đi ngang qua khung cửa sổ như vậy.

Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy một gói khăn giấy từ trong túi ra xé lớp giấy niêm phong.

Vừa rút ra hai tờ khăn giấy vừa quay người lại.

Chỉ cần nghĩ đến con sâu đen đang ngọ nguậy thôi cũng khiến da đầu cô tê dại và nổi da gà, nhưng cô vẫn cố lấy can đảm, định quay lại ghế sofa…

Một con mèo hoang đang kêu meo meo, quả thông mà cô nhặt được trên bàn trà đã bị dịch chuyển.

Con sâu mềm đáng sợ đã biến mất.

Còn Đặng Quân, anh vẫn đang lười biếng dựa vào chiếc ghế sofa đơn, ném một cục khăn giấy nhàu nát vào thùng rác bên cạnh ghế sofa.

Hứa Mộc Tử và Đặng Quân nhìn nhau trong giây lát.

Cô gấp khăn giấy lại và nhét vào túi, tiếp tục đi theo Hình Bành Kiệt đến phía sau những chậu cây ngải cứu xanh tốt.

Trên chiếc bàn ăn hẹp, không biết ai đã đặt một nửa cốc nước. Hứa Mộc Tử dời chiếc cốc giấy dùng một lần sang một bên rồi ngồi xuống.

Hình Bành Kiệt là một sinh viên đại học thẳng thắn, sau khi do dự một chút anh ta đã nhanh chóng quay lại chủ đề chính. Hình Bành Kiệt nói rằng nếu Hứa Mộc Tử hiện tại không có bạn trai ổn định, anh ta muốn xin thông tin liên lạc của cô.

Hứa Mộc Tử nói với Hình Bành Kiệt rằng cô thật sự không có bạn trai ổn định và lý do cô đến núi lần này thư giãn là để tránh sự quan tâm quá mức của gia đình về chuyện tình cảm của mình.

“Chỉ có điều tôi không muốn liên lạc với anh trên phương diện tình cảm, rất xin lỗi.”

Dương như Hình Bành Kiệt đã lường trước được câu trả lời, anh ta gãi đầu: “Thật ra tôi cũng hiểu, chúng ta mới quen nhau vài tiếng, còn chưa thân thiết, nhưng tôi…”

Hình Bành Kiệt không hề ngại ngùng, anh ta nói rất thoải mái rằng bố mẹ anh đều là nhiếp ảnh gia, chuyên chụp phong cảnh, họ quen nhau khi làm việc ở nước ngoài, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và đính hôn chưa đầy ba tháng sau đó.

“Quan điểm hôn nhân của họ có chút ảnh hưởng đến tôi. Tôi luôn cảm thấy mình cũng có thể gặp được người yêu từ cái nhìn đầu tiên. Vì cô không có cảm giác gì, chúng ta hãy là bạn bè bình thường, nhưng có phải trong lòng cô đã có ai đó rồi không?”

Vì người ngồi đối diện không phải là Đặng Quân, Hứa Mộc Tử đã kéo ghế ra xa để tránh tiếp xúc cơ thể có thể xảy ra trong không gian chật hẹp dưới bàn.

Cô cúi đầu suy nghĩ một lúc, đối với người khác lại có thể nói một cách thẳng thắn hơn.

“Trước đây thì không nhưng bây giờ thật sự có một người khiến tôi bối rối và luôn để ý.”

Sau khi nói chuyện cởi mở, cả hai đều cảm thấy thoải mái và im lặng nhìn mưa ngoài cửa sổ.

Những ngọn núi xa xa ẩn hiện trong màn mưa, những bông hoa bia nở lúc 3 giờ sáng đang rung rinh trong mưa.

Hình Bành Kiệt nhận được một tin nhắn từ nhóm tạm thời được tạo ra trước đó để thuận tiện cho việc chuyển tiền.

Có người gửi một bức ảnh gấu trúc ướt sũng trong mưa, hỏi mưa này rốt cuộc sẽ rơi đến bao giờ.

Hình ảnh biểu cảm rất hài hước, Hình Bành Kiệt xoay màn hình điện thoại cho Hứa Mộc Tử xem.

Hứa Mộc Tử sửng sốt sau đó bật cười.

Bầu không khí bên họ rất thoải mái, nói cười vui vẻ.

Mơ hồ nghe thấy Hạ Hạ gọi ai đó: “Cô Hứa, tôi đi đón bác sĩ thú y, điện thoại…”

Nói được một nửa thì im bặt.

Hứa Mộc Tử đoán có lẽ Hạ Hạ đi đón người, lo lắng điện thoại của cô để trên ghế sofa không an toàn?

Cô ngừng cười, đang định đứng dậy lấy điện thoại thì Đặng Quân đã cầm điện thoại của cô đến.

Đặng Quân vén lá cây, đi đến đưa tay ấn nhẹ vào vai cô.

Lực không mạnh, chỉ là ra hiệu im lặng cho cô không cần đứng dậy.

Anh đặt điện thoại lên bàn trước mặt cô, không dừng lại, lại rời đi.

Hình Bành Kiệt chứng kiến sự tương tác im lặng giữa Hứa Mộc Tử và Đặng Quân, luôn cảm thấy hai người này có mối quan hệ không rõ ràng, bầu không khí rất đáng suy ngẫm.

Mặc dù anh ta chưa từng thấy họ nói chuyện với nhau.

Đợi Đặng Quân đi xa, Hình Bành Kiệt mới giả vờ che giấu sự tò mò của mình, nói bóng gió, liếc về phía chậu cây: “Cái đó… người anh em vừa rồi, trước đây cô có quen biết không?”

Hứa Mộc Tử hỏi: “Sao anh lại hỏi vậy?”

“Như tình huống vừa rồi, nếu anh ta đưa điện thoại cho cô, chắc chắn cô sẽ nói cảm ơn gì đó đúng không? Lúc trước trên lầu uống rượu, tôi cảm thấy cô đã nói với tôi mười mấy lần rồi.”

“Con sâu chui ra từ quả thông của cô vừa rồi, cũng là anh ta lấy ra đúng không, tôi thấy cô cũng không nói cảm ơn…”

“Cứ cảm thấy hai người rất thân quen?”

Hứa Mộc Tử giật mình.

Nghĩ kỹ lại, hình như giữa cô và Đặng Quân, chưa bao giờ nói những lời khách sáo như “Cảm ơn”, “Ngại quá”, “Xin lỗi”.

Ngay cả khi chia tay, họ cũng chưa từng nói lời “Tạm biệt” một cách nghiêm túc.

Còn về việc họ có thân thiết hay không…

Đã từng hôn nhau, không chỉ một lần, vậy có được coi là thân thiết không?

Hay nói cách khác đã được Đặng Quân dạy hôn vậy có được coi là thân thiết không?

Tối hôm đó, trong phòng ngủ không bật đèn của Hứa Mộc Tử, Đặng Quân ôm lấy gáy cô và nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Cửa sổ không đóng.

Âm thanh chiếc xe của tài xế gia đình khởi động lại, quay đầu rời khỏi sân;

Tiếng bố mẹ Hứa Mộc Tử say rượu, hét lên những lời từ biệt với ánh đèn hậu của chiếc xe;

Tiếng chuông gió bên cửa sổ đung đưa trong gió đêm, tiếng cửa chính đóng sầm lại…

Từng âm thanh vang lên bên tai, nhưng lại như một làn khói nhẹ, tan vào khoảng trống trong đầu cô.

Thậm chí còn gợi cảm hơn trong giấc mơ của cô.

Trong mơ Đặng Quân chỉ dùng đầu ngón tay xoa nắn môi cô, nhưng khi hôn thật anh lại nhẹ nhàng mút lấy môi cô.

Tim Hứa Mộc Tử đập nhanh, cô run rẩy không kiềm chế được như thể sắp có động đất.

Đặng Quân thậm chí còn bật cười, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi: “Lúc nãy lén hôn anh, không phải em rất dũng cảm sao, sợ rồi à?”

Con hổ giấy không chịu thừa nhận, lắc đầu nguầy nguậy.

Đặng Quân cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tử thật lâu, ánh mắt dịu dàng dừng trên môi cô, hỏi cô có muốn thử mở miệng không.

Cô đã thử.

Thật ra Đặng Quân luôn rất dịu dàng, nhưng chính sự dịu dàng đó lại khiến người ta xao xuyến.

Hứa Mộc Tử có một cảm giác không thể diễn tả thành lời, có lẽ vẫn còn căng thẳng, toàn thân run rẩy không ngừng, giống như cành cây bị tuyết đè nặng đến mức tối đa, hơi thở cũng run lên.

Khi Đặng Quân lùi lại, Hứa Mộc Tử đã thở hổn hển đến nỗi không nói nên lời.

Cô tìm một lý do cho sự xấu hổ của mình, run giọng giải thích, nói rằng không có kinh nghiệm về nụ hôn đầu là điều bình thường.

Còn cố đổ lỗi cho Đặng Quân về màn thể hiện đáng xấu hổ của mình, nói chắc chắn do kỹ năng hôn của anh hơi kém nên cô mới run như vậy.

Khi Đặng Quân cười vẫn không thể hiểu được cảm xúc trong mắt anh.

Bị đổ lỗi, bị nói kỹ năng hôn kém, anh cũng không có thái độ gì, dùng lời cô vừa tìm lý do để chặn lại cô: “Nụ hôn đầu không có kinh nghiệm cũng là bình thường mà?”

Vừa mới hôn xong, Hứa Mộc Tử luôn cảm thấy có dòng điện nhỏ chạy lung tung trong cơ thể, phản ứng cũng chậm chạp, một lúc sau mới hiểu Đặng Quân đang nói gì.

Đây là nụ hôn đầu của Đặng Quân? Lừa người à?

Hứa Mộc Tử muốn phản bác Đặng Quân, muốn nói tuyệt đối không thể nào. Nhưng cô nhìn thấy bàn tay anh chống trên tủ phía sau cô.

Cơ bắp cánh tay căng cứng, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.

“Đặng Quân, bây giờ anh cũng căng thẳng sao?”

“Ừ.”

Hôn nhau quả nhiên là rất kích thích.

Đêm đó Hứa Mộc Tử trằn trọc trở mình, váy ngủ bị cô lật tung nhăn nhúm, vẫn không thể ngủ được.

Nhắm mắt lại luôn có thể nghe thấy tiếng thở hỗn loạn của Đặng Quân giống như cô, cũng có thể ngửi thấy mùi sữa tắm tươi mát trên người anh.

Lúc đó Hứa Mộc Tử còn tưởng rằng đây sẽ là chuyện nổi loạn nhất, kích thích nhất trong cuộc đời cô.

Chỉ ba, bốn ngày sau, vào đêm trước khi cô trở về trường kỷ lục này đã bị phá vỡ.

Trong phòng ngủ của Đặng Quân, họ đã có nụ hôn nồng cháy thứ hai.

Khoảng thời gian đó, các bậc trưởng bối có chút khác thường, tiệc tùng hay tụ tập gì cũng phải đến rất muộn mới về nhà.

Điều đó đã tạo điều kiện cho Hứa Mộc Tử tự do ra vào ban đêm, thậm chí không cần trèo tường. Chỉ cần ra ngoài sau giờ làm việc của dì, cô có thể yên tâm đi cửa chính.

Trước khi khai giảng, Hứa Mộc Tử đã đồng ý với giáo viên piano cũ của mình, sẽ giúp đỡ làm hai buổi biểu diễn tuyển sinh.

Về vấn đề tài năng piano, cô không hài lòng về bản thân nhưng trường âm nhạc mà cô đang theo học rất nổi tiếng, vẫn là thánh địa lý tưởng trong mắt các bậc phụ huynh có kỳ vọng về âm nhạc cho con cái.

Tối hôm trước khi đi Hứa Mộc Tử ngồi bên giường Đặng Quân, đưa cho anh xem tờ giấy gấp in ảnh của mình.

“Trường đã thuê một địa điểm ở ngoại ô, một khách sạn kiểu biệt thự rất đẹp, có hai buổi biểu diễn trong hai ngày liên tiếp. Chiều ngày kia, sau khi buổi biểu diễn thứ hai kết thúc, các giáo viên sẽ đưa em ra thẳng sân bay.”

Đặng Quân lật xem: “Em có hồi hộp không?”

“Thật ra em khá hồi hộp, nhưng gần đây em đã nghĩ thông suốt một số điều.”

Ánh trăng lại lén nghe bên ngoài cửa sổ.

Hứa Mộc Tử nói với Đặng Quân rằng với chuyên ngành nhạc cụ cổ điển như cô, căn bản không có chuyện tài năng nở muộn.

Việc có đủ tư cách trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng thế giới hay không đã có thể thấy được từ khi còn ở tuổi thiếu niên.

Có lẽ vì từ nhỏ đã được tâng bốc quá nhiều nên cô không nhận thức đúng về bản thân.

Đột nhiên biết được sự thật cô có chút khó chấp nhận.

Tài năng của cô không đủ để trở thành thiên tài như bố mẹ cô nghĩ nhưng cô vẫn có quyền thích chơi piano.

“Hồi nhỏ, em nhìn thấy người khác chơi piano ở trung tâm thương mại, nhìn đến mê mẩn, chắc anh cũng đã nghe nói rồi nhỉ? Mẹ em gặp ai cũng kể.”

Đặng Quân cười: “Có nghe nói qua.”

Trước đây bố mẹ Hứa Mộc Tử đưa cô đi khám bệnh, bác sĩ nói là do áp lực tâm lý lớn.

Bố mẹ cô rất không hiểu, piano là do chính cô chọn, họ cũng ủng hộ vô điều kiện, có gì mà áp lực?

Con đường là do chính cô chọn, nhưng cô nghĩ: “Em cũng có một chút quyền được cảm thấy mệt mỏi, chán nản, hoang mang hay thất vọng chứ?”

Đặng Quân trả lời Hứa Mộc Tử: “Rất có.”

Tờ rơi quảng cáo trải trên thảm được mở ra ở một trang nào đó.

Trong ảnh không phải Hứa Mộc Tử, mà là một chị khóa trên khác được mời đến, đang học thạc sĩ tại một học viện âm nhạc hàng đầu trong nước.

Ảnh của chị khóa trên là mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng màu đỏ.

Hứa Mộc Tử hỏi: “Kiểu váy này đẹp nhỉ?”

“Em nói là màu sắc hay là gì?”

“Không phải, là kiểu hở lưng đó, em không mặc được.”

Hứa Mộc Tử lật đến trang của mình: “Anh xem, váy biểu diễn của em đều là kiểu này, không thể hở lưng.”

“Tại sao?”

“Trên lưng em có một vết sẹo bỏng.”

“Có sẹo thì sao không thể mặc váy hở lưng?”

“Vì nó xấu nha.”

Bố mẹ Hứa Mộc Tử luôn bận rộn với công việc kinh doanh, khi cô còn nhỏ, họ đã thuê một người giúp việc để chăm sóc cô.

Người giúp việc đó hơi bất cẩn, luôn tranh thủ lúc bố mẹ cô không có nhà để nằm trên ghế sofa và gọi điện thoại với người khác, không quan tâm đến cô lắm.

Một buổi chiều hè oi bức, Hứa Mộc Tử cảm thấy khát nước, khi vào bếp tìm nước uống, cô kiễng chân lên và làm đổ chiếc phích giữ nhiệt trên tủ.

Nước sôi chảy xuống vai cô, để lại một vết sẹo lớn bằng bàn tay trên lưng.

Trong phòng ngủ không có nhạc, rất yên tĩnh, sau khi kể cho Đặng Quân nghe chuyện này, Hứa Mộc Tử hỏi anh: “Anh có muốn xem vết sẹo của em không?”

Hứa Mộc Tử cởi áo len cổ lọ, chỉ mặc đồ lót ngồi trên giường Đặng Quân.

Cô quay lưng lại với anh, cảm nhận được sự vuốt ve của anh, cơ thể run lên.

“Anh thấy rồi chứ, như thế này không thể mặc váy hở lưng được, đúng không?”

Chưa dứt lời, nụ hôn của Đặng Quân đã rơi trên vết sẹo của Hứa Mộc Tử.

Anh nói: “Cứ mặc đi, rất đẹp, nếu ai phản đối là do họ không có mắt nhìn, không biết thưởng thức.”

Cửa phòng ngủ đang mở, có thể nghe rõ tiếng bố mẹ Đặng Quân về nhà, thậm chí, cả bố mẹ Hứa Mộc Tử cũng đi cùng đến nhà Đặng Quân.

Các bậc trưởng bối đang trò chuyện, cười lớn dưới nhà.

Còn Đặng Quân đang giúp Hứa Mộc Tử mặc áo len trên lầu, ngay khoảnh khắc cô vừa mới thò đầu ra khỏi cổ áo len chật chội, anh nghiêng đầu, hôn cô.

Áo len chồng chất trên ngực, cánh tay Đặng Quân ôm chặt eo Hứa Mộc Tử.

Lần thứ hai hôn nhau, cô vẫn run rẩy, nhưng đã học được cách ôm cổ anh, cũng học được cách mở miệng.

Họ sau lưng hai gia đình đang cãi nhau, cằm áp vào nhau, hơi thở hỗn loạn quấn quýt…

Vì vậy về câu hỏi Hứa Mộc Tử và Đặng Quân có quen nhau hay không.

Câu trả lời của Hứa Mộc Tử cho Hình Bành Kiệt là: “Không quen, nhưng kỹ năng hôn của anh ấy không tồi.”

Hình Bành Kiệt đột nhiên mở to mắt như thể lần đầu tiên quen biết Hứa Mộc Tử, sau đó lại đổi thành vẻ mặt “Tôi đã nói mà”, dùng giọng điệu chuyên buôn chuyện, muốn Hứa Mộc Tử kể chi tiết hơn.

Hứa Mộc Tử lắc đầu cười.

Cô cầm điện thoại lên: “Để sau đi, tôi phải tìm anh ấy nói chuyện trước khi Hạ Hạ quay lại.”

“Anh ấy” này là ai, không cần phải nói cũng biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi