MỘT NGÀY MƯA

Các ông bố bà mẹ dường như khá quan tâm đến chủ đề này, họ hỏi han tò mò về bạn gái của Đặng Quân là người như thế nào.

“Cô gái ở đâu, người địa phương à?”

“Trông như thế nào, có ảnh cho chúng tôi xem không?”

“Hẹn hò được bao lâu rồi?”

Mẹ của Hứa Mộc Tử đặt xuống một đĩa trái cây để tiếp khách, cũng hỏi theo: “Ôi, có phải là bạn học mà Đặng Quân quen ở đại học không?”

Dựa trên sự hiểu biết của mình, Hứa Mộc Tử có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của mẹ.

Có thể mẹ cô đang nghĩ thầm: Chỉ là một tên mọt sách ngốc nghếch như Đặng Quân vậy mà cũng có bạn gái à?

Cả ba và mẹ cô đều không thích tính cách của Đặng Quân cho rằng con trai quá hướng nội và khép kín thì không tốt.

Khi bị gia đình Đặng Quân chọc tức họ cũng có vài lời nói quá đáng, nói rằng Đặng Quân tuy giỏi giang nhưng chỉ biết học, ngoài sách vở ra thì chẳng biết gì cả.

Họ đặt ra từng câu hỏi nhưng mẹ Đặng Quân vẫn luôn mỉm cười, lắc đầu, đôi bông tai mang logo của một thương hiệu quốc tế nổi tiếng lắc lư trên dái tai theo cử động của bà ấy: “Thật ra tôi cũng không biết, chỉ là phỏng đoán…”

“Phỏng đoán thế nào, cũng phải có cơ sở để đoán chứ?”

Theo lời mẹ Đặng Quân mỗi lần Đặng Quân đi thi đấu, tham gia các hoạt động học tập, bất kể là ở thành phố nào, trong hay ngoài nước, anh đều mua đặc sản hoặc quà lưu niệm địa phương cho gia đình.

“Thằng bé có tiền riêng, tiền học bổng, tiền thưởng từ các cuộc thi, tiết kiệm được kha khá đấy. Đôi khi nhận được quà của con trai, tôi mới cảm thấy nó thật sự đã lớn.”

Vừa khoe khoang lòng hiếu thảo của Đặng Quân vừa kéo dài câu chuyện để khơi dậy sự tò mò của các bố mẹ có mặt, dưới ánh mắt ghen tị của mọi người mẹ Đặng Quân mới chuyển hướng câu chuyện, đi vào vấn đề chính.

“Dạo trước Đặng Quân không phải đi Megalos sao, nó cũng mang quà về cho tôi và bố nó. Khi chia quà tôi thấy ngoài hai phần của chúng tôi, còn có thêm một phần nữa.”

Nhắc đến Megalos Hứa Mộc Tử vươn đầu nhìn xuống lầu, quả nhiên thấy vẻ mặt không tự nhiên của mẹ mình.

Lần này không thể tham gia cuộc thi, khiến bố mẹ mất đi đề tài để khoe khoang, sau đó cả nhà đều không nhắc đến Megalos nữa, nếu có ai hỏi, họ cũng chỉ cười trừ trả lời con bị ốm nên không tham gia được.

Có lẽ bố mẹ vẫn hy vọng cô là một thiên tài luôn giành chiến thắng trong mọi cuộc thi?

Lúc này không ai để ý đến hành động che giấu của mẹ Hứa Mộc Tử khi bất ngờ nâng tách trà lên, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào câu chuyện của Đặng Quân.

Cốt truyện có vẻ hơi nhạt nhẽo, các bố mẹ không hài lòng nói chỉ là thêm một phần quà thôi mà, có gì mà làm ầm ĩ biết đâu là Đặng Quân mua cho bạn bè thì sao.

Mẹ Đặng Quân lắc đầu đầy bí ẩn: “Tôi còn không hiểu con mình sao? Đặng Quân nhà tôi là một người cô độc, không thân thiết với ai cả.”

Hứa Mộc Tử nghe mà lắc đầu lia lịa.

Trên chiếc xe ở Megalos, ngoài cô ra những chàng trai còn lại đều là bạn của Đặng Quân, họ khoác vai bá cổ nhau đùa giỡn rõ ràng là rất thân thiết.

Làm sao có thể gọi là một người cô độc được?

Mấy người bạn đó còn hợp sức lại dọa cô nữa.

Họ nói cô không nên đi chơi bắn đạn thật một mình, ít nhất cũng nên rủ ai đó đi cùng, lỡ như bị hủy dung thì sao?

Có lẽ họ đã nghe Đặng Quân nói rằng cô trốn khỏi cuộc thi piano để đi chơi nên muốn kéo cô về đúng hướng.

Hứa Mộc Tử cảm thấy mặt mình nóng lên, im lặng không nói gì.

Đặng Quân cũng không tỏ ra là một người anh hàng xóm tốt bụng để dạy dỗ cô, hầu như anh không nói gì.

Chỉ vào lúc trước khi xuống xe, anh đã giúp cô lấy chiếc mũ len bị rơi xuống, đội lên đầu cô: “Sân tập bắn ồn ào lắm, hại thính giác, nếu còn muốn chơi đàn thì đừng đến đó nữa.”

Cuộc trò chuyện dưới lầu vẫn tiếp tục.

Mẹ Đặng Quân phân tích rằng món quà đặc sản địa phương mà Đặng Quân để lại là một miếng dán tủ lạnh, kiểu dáng dễ thương, nhìn là biết con gái sẽ thích.

Hơn nữa chiếc nơ nhung trên giấy gói cũng có màu hồng nhạt, có lẽ anh thật sự đã bí mật có bạn gái rồi.

Hứa Mộc Tử đã từng nhìn thấy miếng dán tủ lạnh của Megalos ở sân bay, có một số mẫu thật sự rất dễ thương nhưng cô đã dùng hết số tiền địa phương đổi được để chơi bắn súng, không còn đủ tiền nên không mua.

Hứa Mộc Tử rời khỏi trước khi nghe hết các câu chuyện phiếm của những người lớn dưới lầu.

Cô vẫn như cũ, không tham gia các buổi tụ họp của người lớn, cũng không ăn cơm cùng họ. Tránh xa sự ồn ào, cô tự mình đến phòng đàn luyện tập trước.

Bản thân cô còn có một đống vấn đề tâm lý chưa giải quyết được, không có nhiều hứng thú quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác.

Chuyến đi nổi loạn đến Megalos vẫn có thu hoạch.

Cô cũng bắt đầu hiểu ra rằng việc thua một cuộc thi hoặc bỏ một buổi tập, hậu quả không nghiêm trọng như cô lo sợ. Những điều này xảy ra sẽ không hủy hoại sự nghiệp piano của cô.

Trong khi Hứa Mộc Tử cố gắng chấp nhận sự khác biệt giữa giấc mơ thiên tài và thực tế, dần dần điều chỉnh trạng thái, tin tức Đặng Quân đang yêu thỉnh thoảng lại được cô nhớ đến.

Giống như bò nhai lại thức ăn cô lại lôi tin này ra nghiền ngẫm.

Kết luận duy nhất là:

Khi gặp nhau ở trường bắn nước ngoài, Đặng Quân rõ ràng vẫn mang dáng vẻ độc thân tự do, không vướng bận gì…

Vậy mà cũng có bạn gái sao?

Vậy thì anh thật sự là một chàng trai khó hiểu.

Suốt kỳ nghỉ đông, Hứa Mộc Tử đã cố gắng điều chỉnh bản thân nhưng trạng thái không ổn định lắm.

Có lúc trước khi ngủ, cô đọc vài câu chuyện truyền cảm hứng, tự động viên bản thân trong lòng, an ủi mình rằng:

Không sao cả, dù không có nhiều tài năng, không thể trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng cũng có thể yêu thích piano mà.

Hứa Mộc Tử, phải tự học cách thả lỏng bản thân. Ngay cả một sợi dây chun, nếu cứ căng mãi cũng có ngày sẽ đứt…

Nghĩ thông suốt như vậy đêm đó cô có thể ngủ ngon.

Nhưng hôm sau trời mưa âm u, ngồi trong phòng đàn hàng tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm được cảm xúc của một bản nhạc, còn đánh sai nốt, sau khi đập vài lần vào phím đàn đúng cô lại bắt đầu lo lắng…

Những “ngày tận thế” và “Nữ Oa vá trời” này chỉ diễn ra âm thầm trong lòng Hứa Mộc Tử, người khác không thể cảm nhận được.

Bố mẹ cô cũng nghĩ rằng đó không phải là chuyện lớn.

Họ đồng quan điểm, cho rằng thỉnh thoảng mất ngủ và buồn bã một chút sẽ không chết ai. Nghĩ lại những ngày tháng khó khăn trước khi giàu có, tình hình tồi tệ như thế nào, lúc đó chẳng ai suy sụp cả, cảm xúc nhỏ nhặt của trẻ con chẳng là gì.

Bố mẹ còn bận rộn với công việc kinh doanh, các cuộc gặp gỡ xã giao và những buổi tụ họp phù phiếm.

Phần lớn thời gian trong nhà chỉ có Hứa Mộc Tử và người giúp việc.

Hôm nay, người giúp việc nhận điện thoại của mẹ Hứa Mộc Tử phải ra ngoài giao đồ.

Nhưng khi lau dọn tủ cao bà ấy đã trèo lên ghế, khi xuống thì không cẩn thận bị trẹo mắt cá chân, bây giờ đang ngồi trên ghế thay giày ở lối vào, muốn thay đôi bốt da lót lông cũng rất khó khăn.

Đúng lúc Hứa Mộc Tử chuẩn bị ra ngoài để thăm giáo viên piano cũ, cô hỏi người giúp việc xem bà ấy đang đi giao đồ ở đâu.

Người giúp việc nói: “Đến nhà ông Đặng.”

Giao đến nhà Đặng Quân à?

Nhìn vào hình dạng của đồ vật trong gói, có lẽ là đồ gốm sứ mà mẹ Đặng Quân đã mang đến khi mang thức ăn quê nhà đến vào dịp Tết vừa rồi, đúng là đã lâu không trả lại.

Hai nhà không xa nhau lắm chỉ cần đi đường vòng thêm vài phút là đến.

Hứa Mộc Tử thay người giúp việc ôm túi xách đi về phía nhà Đặng Quân.

Cô đứng trước cổng bấm chuông cửa vài lần không thấy ai ra mở cửa, trong lòng nghĩ có lẽ mọi người trong nhà đều đi làm hết rồi.

Đang định đặt đồ ở nơi không vướng víu bên cửa thì cửa mở ra.

Trong nhà ở miền Bắc sưởi ấm rất tốt, Đặng Quân mặc một bộ đồ ở nhà bằng vải lanh cotton rộng rãi, có vẻ như vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm hương thực vật thanh mát lan tỏa nhẹ nhàng theo hơi ấm trong nhà.

Tóc anh còn hơi ẩm, đỉnh đầu hơi rối, vài lọn tóc vẫn còn ướt.

Thấy là cô anh hơi ngạc nhiên nhướng mày.

Dù sao cũng là người khác giới đã trưởng thành, không phải là em trai em gái mới biết đi của cô dì chú bác, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh riêng tư như vậy của Đặng Quân Hứa Mộc Tử hơi ngại ngùng.

Cô đưa chiếc túi lớn trong tay về phía anh: “Em đến giúp giao đồ.”

Đặng Quân nhận lấy chiếc túi, đặt lên tủ ở lối vào.

Anh không vội tạm biệt cô ngay, mà tay vịn vào khung cửa, nói đùa: “Còn tưởng em đến cảm ơn, mang quà đến cho tặng cho anh.”

Hứa Mộc Tử lục túi áo khoác lông vũ, bên trong không có gì cả.

Đặng Quân cười: “Anh đùa thôi. Xong rồi?”

Cô gật đầu: “Xong rồi.”

Mặt cô hết sưng rất nhanh nhưng vết bầm tím trên vai do lực giật của súng vẫn còn đau mấy ngày.

“Anh không hỏi cái đó. Anh hỏi giai đoạn nổi loạn của em đã qua chưa?”



Khi Hứa Mộc Tử mở mắt ra, cô hơi mơ màng không phân biệt được mình đang ở đâu.

Cô ngơ ngác trong ánh sáng lúc sáng lúc tối một lúc lâu, mới nhớ ra đây là phòng chiếu phim trong nhà nghỉ.

Có lẽ là do cảm giác đau nhức ở vai và các khớp ngón tay, cô đã mơ thấy cảnh đi chơi bắn đạn thật ở Megalos và cả…

Đặng Quân mặc đồ ngủ.

Những cảnh trong mơ này thật sự đều đã xảy ra.

Suy nghĩ kỹ lại, ngày hôm đó trước cửa nhà Đặng Quân quả thực đã có một chuyện đặc biệt xảy ra.

Nhưng thôi không nhớ lại nữa cũng được.

Hứa Mộc Tử thoát khỏi trạng thái nửa mơ nửa tỉnh xoa cổ ngồi dậy.

Bộ phim cô xem trước đó là một bộ phim chiến tranh, dù sao cũng được chọn từ bảng xếp hạng phim có điểm cao, bầu không khí và cốt truyện của bộ phim khá hấp dẫn, cô đã thức trắng đêm cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Ban đầu chỉ là một chút buồn ngủ, nhắm mắt lại hai lần cô không ngờ mình lại thật sự ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này kéo dài đến hơn năm giờ sáng, phim đã được chuyển sang chế độ im lặng, đã chiếu được hơn nửa, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi không ngừng bên ngoài cửa sổ.

Trên người cô có thêm một chiếc chăn mỏng.

Nhìn sang chiếc ghế sofa bên cạnh, Đặng Quân không có ở đó chỉ có chiếc điều khiển từ xa còn nằm trên chỗ anh đã ngồi.

Ngủ quá say, cô hoàn toàn không cảm nhận được anh đã từng ở bên cạnh mình.

Cô đoán Đặng Quân có lẽ đã đi trước vì thấy chán.

Vì ngủ quên nên đã bỏ qua quá nhiều tình tiết của bộ phim, không thể theo kịp, cô cũng lười xem lại nghĩ thầm tốt hơn là nên về phòng.

Hứa Mộc Tử tìm cách tắt máy chiếu, gấp gọn chiếc chăn mỏng và đặt bên cạnh ghế sofa.

Đến cửa mới nhớ ra quên lấy điện thoại cô lại quay lại bàn trà để lấy.

Vào thời điểm này, trong điện thoại lại có hơn mười tin nhắn chưa đọc, không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn là do chị họ sống ở nước ngoài gửi đến.

Mở khóa, mở ứng dụng, quả nhiên là chị họ.

Chị họ vẫn đang cố gắng nói chuyện về vấn đề tình cảm của cô, có thể đã nói chuyện điện thoại với một người họ hàng nào đó, lại nhận được một số tin tức mới, nói rằng chàng trai mà bố mẹ cô dự định giới thiệu cho cô có lẽ rất đẹp trai, họ đang tích cực thúc đẩy nói rằng gặp mặt sẽ không thiệt.

Hứa Mộc Tử cảm thấy những tin tức kiểu này không đáng tin chút nào, trong mắt người lớn vẻ đẹp trai luôn có một số bộ lọc kỳ lạ.

Chàng trai trước, người chơi violin, trong miệng họ gần như đẹp trai chết đi được nhưng thực tế chỉ là ngoại hình trên trung bình một chút.

Chàng trai trước nữa, làm tài chính, họ còn nói giống một ngôi sao nước ngoài nào đó, nên chụp màn hình những lời đó gửi cho ngôi sao đó, để ngôi sao đó kiện họ vì tội phỉ báng.

Nếu những người đó đều được gọi là đẹp trai, thì khi họ nhìn thấy Đặng Quân không còn giả vờ sợ xã hội nữa, phản ứng của họ sẽ như thế nào?

Hứa Mộc Tử vừa nhìn tin nhắn của chị họ, vừa đẩy cửa ra vừa ngẩng đầu lên, sau đó ngây ngẩn cả người.

Bầu trời lúc hơn năm giờ sáng, mưa che khuất ánh sáng trước bình minh, đường chân trời hiện ra một mảng đỏ xám, nhìn qua cửa sổ kính bị nước mưa rửa trôi giống như một bức tranh sơn dầu cổ điển.

Đặng Quân không đi, đang dựa vào cửa sổ đối diện với cửa phòng chiếu phim.

Như anh đã nói, anh đến nhà nghỉ này sớm hơn cô, đã được một tuần rồi, những gì ngon, vui, cảnh đẹp ở đây, chắc hẳn anh đều biết.

Không giống như cô, thậm chí còn chưa đọc kỹ cuốn cẩm nang truyện tranh được chuẩn bị tỉ mỉ của nhà nghỉ.

Nếu chỉ là không ngủ được, Đặng Quân hẳn còn nhiều việc khác có thể làm nhưng anh lại chọn cầm một lon trà lạnh ngồi đợi ở đây.

Có phải vì đã nói với cô câu “Anh không đi” không?

“Tỉnh rồi à?”

Lon trà lạnh trong tay Đặng Quân vẫn còn phủ một lớp sương lạnh, nơi đầu ngón tay chạm vào sương lạnh ngưng tụ thành những giọt nước chảy xuống theo thân chai.

Hứa Mộc Tử ban đầu muốn nói, trời đã sáng rồi ma quỷ đều sợ ánh sáng, anh không cần phải canh giữ như vậy nữa.

Nhìn thấy những giọt sương lạnh đọng trên đầu ngón tay và lon trà lạnh của anh, cô nhất thời mất tập trung.

Trong thời tiết mưa liên miên như thế này, nhiệt độ giảm đột ngột, ngay cả nhà nghỉ cũng chỉ chuẩn bị những loại đồ uống nóng có đường để xua tan cái lạnh.

Sao Đặng Quân cứ uống cúc trắng thanh nhiệt hoặc trà lạnh để hạ hỏa?

Chẳng lẽ Đặng Quân nóng tính đến vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi