MỘT NHÀ DƯỚI CHÂN NÚI

Vô Mạt rất thích con ngựa này, mỗi ngày từ trên núi trở lại, đều muốn mang theo A Nặc cùng đi bờ sông thả ngựa, sau khi trở lại muốn đích thân tắm rửa cho ngựa. Mấy ngày nay hắn còn suy nghĩ muốn đặt cho chú ngựa một cái tên hay.

Bán Hạ nhìn thấy cái này không khỏi cười, vuốt bụng nói: "Nếu như chàng thời gian đặt tên cho ngựa, thì vẫn nên tranh thủ thời gian nghĩ tên cho con của chúng ta thì tốt hơn đó."

Nghe nói như thế, bàn tay Vô Mạt đang vuốt con ngựa dừng lại: "Tên của con, ta cũng đã nghĩ qua."

Bán Hạ kinh ngạc ngẩng đầu: "A?" Cái này chưa từng nghe hắn nhắc tới a.

Bên môi Vô Mạt hiện lên nụ cười thản nhiên: "Ta nghĩ, nếu là nữ nhi, liền gọi là A Thủy, như thế nào?"

A Thủy. . . . . . Đó là tên của mẫu thân Vô Mạt.

Bán Hạ trầm ngâm nửa khắc, gật đầu nói: "Ừ, tốt."

Vô Mạt cười nói: "Nếu là con trai, ta hi vọng nó có thể ở giữa rừng núi tiêu diêu tự tại, tựa như một con sói, cho nên muốn đặt tên cho nó là Sơn Diêu."

Bán Hạ đồng ý: "Được, hai cái tên này đều giữ lại." Vuốt ve cái bụng, mặt nàng nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc: "Đứa nhỏ trong bụng rất nghịch ngợm, đạp bụng ta cũng rất mạnh, ta nghĩ nó có lẽ là con trai đấy."

Vô Mạt nghe vậy mi gian cũng đầy ý cười , bàn tay vuốt lưng ngựa nói: "Tốt, nếu là con trai, ta liền dạy nó cưỡi ngựa bắn tên, chúng ta cùng đi săn thú!"

Lời của hắn phóng khoáng, người nào cũng không ngờ, sau lại hắn quả nhiên có một con trai, nhưng đứa con trai kia oa lại không thích cưỡi ngựa bắn tên, mà người cùng lên núi cưỡi ngựa vui đùa cùng hắn lại là con gái . . . . . .

(ta nghi đứa con đầu lòng này là con gái nha, kết hợp với em A Nặc… thì sau này mới có cảnh em ý nỗ lực phấn đấu bảo vệ người yêu)

Mà lúc này ánh mắt Bán Hạ chuyển tới con ngựa, nàng trầm ngâm một phen, cười nói: "Con ngựa này liền gọi là Truy Phong đi, như thế nào?" Trong ấn tượng của nàng tên tuổi ngựa tốt có rất nhiều, tùy tiện chọn một cái là được.

Vô Mạt nghe vậy lại như lấy được chí bảo: "Cái tên này được, ta thích." Nói xong thân thiết vuốt ve lưng ngựa: "Về sau ngươi liền gọi là Truy Phong."

=== ===

Người trong thôn cũng biết Tộc trưởng Vô Mạt hàng phục một Liệt Mã, rối rít sang đây xem náo nhiệt. Có người nói con ngựa này vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, cũng có người nói không có việc gì lại dẫn một con ngựa về làm chi, còn phải cho nó nước uống ăn cỏ, lãng phí thời gian, có chút thời gian còn không bằng lên núi săn thú đấy. Chỉ là —— lời này chỉ dám nói trong lòng thôi, chuyện của Tộc trưởng, bọn họ là không dám nghị luận nhiều.

Nhưng Vô Mạt đối mặt nhận xét của mọi người cũng không để ý chút nào, trong lòng hắn tự nhiên có tính toán riêng, lúc này nói không cần còn chưa chắc. Mà những người trẻ tuổi trong tộc phần đông lại nghĩ khác, Hậu Viêm rất hứng thú với con ngựa này, quay quanh con ngựa mấy vòng, rất yêu thích và ngưỡng mộ: "Nếu ta cũng có thể có được một con ngựa tốt như vậy thì tốt biết bao nhiêu, ta liền có thể cưỡi nó chạy như điên một trận."

Vô Mạt trầm giọng cười nói: "Nếu như ngươi thích, liền cho ngươi cưỡi thử đó."

Hậu Viêm nghe rất là vui mừng: "Thật có thể không? Vậy ta cũng không khách khí."

Hậu Viêm háo hức muốn thử tiến lên giữ cương ngựa, nghiêng người muốn lên ngựa, nhưng đúng lúc này, con ngựa chợt đá hậu một cái, Hậu Viêm đáng thương không lên được ngựa, cơ hồ sắp té lăn trên đất, thật may là Vô Mạt ở bên đỡ kịp.

Hậu Viêm thất vọng nhìn con ngựa: "Ngựa này không muốn cho ta cưỡi a!"

Vô Mạt tiến lên trấn an vỗ vỗ lưng ngựa: "Truy Phong, nghe lời, đây là Hậu Viêm, ngươi để hắn cưỡi một lần đi."

Truy Phong lỗ mũi thở hồng hộc, đuôi vung lên vung xuống, hiển nhiên rất không vui lòng, Vô Mạt lần nữa trấn an một phen, cuối cùng tâm tình của nó bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn Hậu Viêm bộ dạng vẫn rất khinh thường.

Hậu Viêm bất đắc dĩ: "Thôi thôi, ta thấy con ngựa này cũng rất có cá tính, nó không thích ta. Ngày khác ta cũng vậy học ngươi, đi lên núi kiếm một con ngựa ."

Lúc này Bán Hạ mới vừa giúp Tôn lão gia tử uống thảo dược xong, lại bê tới một bát canh bổ để A Nặc cho ông ăn, nghe nói như thế từ trong nhà đi ra, cười nói: "Nếu như ngươi có thời gian làm việc đó, hay là tìm nương tử cho mình trước đi, còn ngựa thì sau này hãy nói."

Hậu Viêm nghe thế, đỏ mặt , nhìn Bán Hạ nói: "Ta ngược lại thật ra rất muốn tìm, đáng tiếc người ta không nhìn vừa mắt ta."

Bán Hạ nhíu mày: "Khuê nữ nhà ai vậy, làm sao lại không vừa mắt ngươi?"

Vô Mạt ở bên cạnh bên môi hàm chứa nụ cười thản nhiên, chỉ nhìn, cũng không nói gì.

Hậu Viêm cúi đầu thở dài: "Còn có thể là ai!"

Bán Hạ hơi suy nghĩ một chút, cười hỏi: "Sẽ không phải là Mộc Oa chứ?"

Hậu Viêm bị nói trúng tâm sự, gật đầu nói: "Ừ. . . . . . tuổi nàng cũng không nhỏ, không biết tại sao, luôn đối xử với ta rất lạnh lùng."

Bán Hạ nghe vậy, liếc nhìn Vô Mạt. Vô Mạt hiển nhiên đối với Mộc Oa không có ấn tượng đặc biệt gì, chỉ nhớ rõ là một cô nương lá gan đặc biệt lớn xem thường ánh mắt mọi người, lập tức liền cười nói: "Mộc Oa, đó không phải là muội muội Mộc Dương sao?"

Hậu Viêm vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, chính là muội muội Mộc Dương."

Bán Hạ nhíu mày, cười nhẹ nói: "Hậu Viêm, ta có một cách, bảo đảm có thể giúp ngươi cưới được thiếu nữ xinh đẹp."

Hậu Viêm nghe vậy, trên mặt mừng rỡ, hỏi vội: "Bán Hạ, có cách gì tốt, nói nhanh đi!"

Bán Hạ nghịch ngợm cười một tiếng, chỉ lấy mắt nhìn Vô Mạt: "Chuyện này a, phải nhờ Tộc trưởng đại nhân của chúng ta tới nói vun vào đấy."

Vô Mạt mày rậm nhíu lại: "Ta?" Chẳng lẽ hắn phải dày mặt đi làm mối cho người ta sao?

Hậu Viêm nghe lời ấy lại vô cùng đồng ý: "Không tệ, không tệ, đây là một cách tốt! Thứ nhất ngươi là Tộc trưởng đại nhân, lời của ngươi nói nàng nào dám không nghe lệnh, thứ hai, ngươi cùng là họ hàng của nàng đó, nàng nhất định sẽ nghe lời ngươi."

Vô Mạt cảm thấy những lý do này cũng không quá đúng, mình và Mộc Oa cũng không quá quen thân, hơn nữa bản thân cho tới bây giờ chưa từng làm loại chuyện mai mối này, nhưng hắn thấy Bán Hạ lại tỏ ra rất đúng, hắn mặc dù xưa nay cũng là người có chủ kiến , nhưng đối với lời nói của nương tử luôn luôn nghe theo , lập tức không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy ta sẽ thử một lần thôi."

Đây thật sự là nhắm mắt thử một lần.

Khi tin tức kia truyền tới tai Mộc Oa thì như sấm sét giữa trời quang. Mộc Dương ở một bên kịch liệt phản đối: "Không được, ta không đồng ý!"

Mộc Dương là có lý do không đồng ý, Hậu Viêm đó, ban đầu nhìn y là một nhân tài, cho nên hắn cũng là hết sức lôi kéo, chỉ ngóng trông y giúp mình chèn ép Vô Mạt, nhưng ai biết vào thời khắc mấu chốt, y lại đứng một bên xem náo nhiệt không giúp một tay, khiến mình mất mặt lớn. Thứ hai, Vô Mạt là cái gì, chỉ vì bản thân làm Tộc trưởng liền có thể can thiệp vào chuyện nhà bọn họ sao?

Con hoang chính là con hoang, Mộc Dương vẫn còn nhớ, khi còn bé một lũ trẻ ở cửa thôn chơi đùa, cái Dã Nhân Vô Mạt đó là lại len lén ở phía sau cây nhìn lũ trẻ này . Khi đó trong ánh mắt của hắn, là khát vọng hâm mộ cỡ nào a! Nhưng khi bản thân muốn kéo hắn tới chơi cùng, thế nhưng hắn lại bảy vẻ mặt lạnh lùng chạy mất.

Bắt đầu từ khi đó, Mộc Dương liền ghét người này, hắn từ nhỏ đã là người đứng đầu của đám trẻ con, hắn không thích Vô Mạt đó.

(điển hình của việc thẹn quá hóa giận)

Nhưng tại sao Vô Mạt này lại thành họ hàng nhà mình rồi, tại sao gia gia thế nhưng lại vừa ý hắn? Tại sao thập nhất thúc thế nhưng lại dạy dỗ hắn từ khi còn nhỏ? Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn là con trai của thập nhị cô sao?

Đối với Mộc Dương mà nói, Vô Mạt cơ hồ đã hủy diệt hết hi vọng tốt đẹp cùng cuộc sống dũng mãnh của bản thân! Nhìn xem hiện tại mình đang rơi vào tình cảnh gì đi, phụ thân mắt lạnh, mẫu thân bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt khinh thường của tộc nhân, thậm chí ngay cả nương tử bên gối thường ngày mềm giọng nhẹ lời đối với mình cũng không quan tâm nữa!

Trong lòng Mộc Dương có một cỗ khí tức giận bị nén lại không chỗ phát tiết, lúc này nghe được tin Vô Mạt lại muốn làm mai mối, nhất thời tất cả tức giận trút xuống, hắn sầm mặt lại kiên quyết phản đối!

Mộc Oa vẫn ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, không còn hy vọng. Nàng biết hi vọng trong lòng mình nhất định chỉ là lá rơi không hi vọng, nhưng không ngờ, người kia lại muốn tự tay đưa mình cho nam nhân khác.

Nước mắt nàng không tự chủ được rơi xuống, tuyệt vọng lắc đầu một cái, thôi, thôi, hắn đã muốn ta gả đi, vậy ta gả là được.

Huynh muội hai người đang nghĩ chuyện của mình, lúc này mẫu thân của bọn họ Đa Hồn đi vào, cười nói: "Tộc trưởng đại nhân tự mình tới nói hôn sự, đây thật là vinh hạnh của chúng ta!"

Đi vào lại thấy nữ nhi mình rơi lệ, bà không khỏi cau mày: "Mộc Oa, ngươi làm sao?" Bà giúp nữ nhi xoa xoa nước mắt: "Bé ngoan, ngươi không thích Hậu Viêm sao? Hậu Viêm là một người rất tốt a!"

Mộc Oa cố nén nước mắt, nghẹn ngào lắc đầu: "Không, mẹ, ta thích Hậu Viêm, ta sẽ gả cho hắn ."

Đa Hồn nghe vậy gật đầu: "Nói rất đúng, cái này đúng rồi." Nói xong liền hướng nhi tử bên cạnh nói: "Mộc Dương, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, Vô Mạt là Tộc trưởng do ông nội ngươi tự mình chỉ định, cũng là người thập nhất thúc nuôi dạy từ bé, lại là con trai của thập nhị cô cô, về sau ngươi phải hiệp trợ hắn, giúp đỡ hắn. Không được đối với hắn tồn tại bất kì ý tứ bất kính nào."

Đa Hồn nhớ lại tiểu cô tử số khổ đó, không khỏi thở dài: "A Thủy là một thật cô nương tốt, đáng tiếc lại bị người ngoại tộc lừa gạt, rơi vào kết quả thê lương thế kia." Nói lời này , bà không khỏi đỏ hai mắt. Ban đầu bà và A Thủy đều là tỷ muội tốt lớn lên từ nhỏ cùng nhau.

( không biết về sau có gặp được cha Vô Mạt không nhở??)

Mộc Dương hoàn toàn không nghe lọt mẹ đang nói cái gì, càng nghe càng phiền muộn liền đứng dậy: "Các ngươi đã nói xong, ta muốn ra ngoài đi dạo, phiền chết rồi !"

Hắn vừa ra cửa, đúng lúc Nhẫn Đông nâng bụng bự đi vào nhà, Mộc Dương sơ ý một chút thiếu chút nữa đụng phải Nhẫn Đông, chọc cho Nhẫn Đông hô to một tiếng suýt nữa ngã xuống. Nhưng Mộc Dương trong lòng phiền muộn không hề dừng lại, hắn thế nhưng vẫn đi thẳng ra khỏi cửa.

Nhẫn Đông đang ôm bụng tựa vào cánh cửa, trong mắt sắp rơi lệ , Mộc Dương tại sao lại hoàn toàn khác với trước kia vậy.

Đa Hồn thấy nhi tử như vậy, không khỏi mắng: "Lại vô ý như vậy rồi !" Nói xong chạy nhanh qua đỡ Nhẫn Đông ngồi xuống, đồng thời hỏi thăm bụng nàng như thế nào.

Nhẫn Đông vuốt ve thai nhi trong bụng, tịch mịch lắc đầu một cái, chỉ nhìn hướng Mộc Dương rời đi nhẹ giọng nói: "Mẹ, ta không sao , chỉ là mệt mỏi, ta nghỉ một chút là tốt thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi