MỘT NHÀ DƯỚI CHÂN NÚI

Bán Hạ này không biết con sói có thể nghe hiểu lời của mình hay không, nhưng nàng vẫn nhịn không được mở miệng van xin: "Cha của ta bị bệnh, ông ấy sắp mất rồi, xin ngươi hãy để cho ta mang gốc nha nha thảo này đi, được không, ta muốn cứu phụ thân."

Nanh vuốt bén nhọn của dã lang hướng về phía Bán Hạ quơ quơ, nhưng nó thoạt nhìn rất khó xử, giống như không biết nên hạ khẩu như thế nào. Cũng đã làm khó nó, trăm ngàn năm qua, chưa bao giờ có tiền lệ sói ăn thịt người. Trong miệng nó phát ra tiếng sói tru, sau một lúc lâu, nó thế nhưng lại buông Bán Hạ ra, ngồi chổm hổm xuống bên cạnh nha nha thảo chờ đợi.

Bán Hạ thấy tình cảnh này, biết mình nếu như rời đi, vẫn có thể, nhưng nàng không ngừng nhìn nha nha thảo bên cạnh.

Đó là mạng của cha, nàng không thể cứ như vậy mà buông tay.

Vì vậy nàng cũng không biết có dũng khí từ đâu tới, dùng hết hơi sức toàn thân đột nhiên nhào đến chỗ nha nha thảo. Nếu nha nha thảo thật sự là mạng của cha, nàng là tuyệt đối không thể bỏ qua, chỉ cần nàng còn sống.

Thế nhưng tốc độ con sói còn nhanh hơn nàng rất nhiều, Dã Lang NGAO...OOO tru lên một tiếng dài, giương móng nhọn hướng Bán Hạ vồ đến.

Đôi tay ôm lấy nha nha thảo, Bán Hạ chấp nhận nhắm hai mắt lại.

Nhưng vào lúc này, một tiếng sói tru hoa phá trường không*, khiến một người một sói đều cứng lại tại chỗ.

(*) đột nhiên xuất hiện

Dã lang đang quơ múa móng vuốt về phía Bán Hạ đành thu hồi lại, nghiêng đầu nhìn về phía tiếng sói tru vừa truyền tới.

Bán Hạ sụp ngã xuống bên cạnh nha nha thảo, nàng giống như nghe được tiếng bước chân thuộc về loài người truyền đến, ngẩng đầu nhìn sang, lại chỉ thấy người tới mũi cao miệng rộng, tay dài chân dài, tóc đen áo choàng, cuồng dã bất tuần, người này chính là Vô Mạt.

Vô Mạt mặc áo da hổ, lưng đeo trường tiễn, một tay nhấc hai con gà rừng ngũ sắc rực rỡ, kim đao đại mã* đi về phía bên này.

(*) miêu tả người phóng khoáng

Dã lang này rõ ràng nghe được tiếng sói tru, bây giờ lại biến thành một người, rất là giật mình. Lông sói dựng lên, đuôi xù ra, thân thể cúi thấp xuống phía trước, sắc bén nhìn chằm chằm vào Vô Mạt.

Vô Mạt ngừng bước chân, hai mắt giống như điện bắn về phía Dã Lang.

Nửa ngày trôi qua, lông đang dựng đứng của dã lang cũng từ từ buông lỏng, hướng về phía Vô Mạt thấp giọng kêu . Vô Mạt cũng trả lại mấy tiếng, một người một sói giống như đang nói chuyện.

Lúc này trong lòng Bán Hạ thầm giật mình, thì ra âm thanh vừa rồi là do Vô Mạt phát ra. Chỉ là nghĩ đến Vô Mạt là do sói mẹ nuôi lớn lên, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.

Vô Mạt sau khi phát ra mấy tiếng với con sói kia xong, con soi này hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, nhìn Bán Hạ một chút, lại nhìn Vô Mạt một chút, tựa hồ đang do dự cái gì đó.

Vô Mạt bước nhanh đến trước mặt Bán Hạ, cúi đầu đỡ Bán Hạ dậy, kéo nàng đi ra phía bên ngoài. Bán Hạ chỉ có cảm giác mình hiện giờ giống như con gà nhỏ bị hổ báo bắt được. Tay Vô Mạt lớn hơn nàng rất nhiều, lúc này giống như kìm sắt cầm chặt lấy cổ tay nàng, lôi nàng đi về phía trước. Bán Hạ mặc dù cảm thấy cổ tay rất đau, nhưng nàng vẫn không quên nha nha thảo, liên tục lưu luyến quay đầu về phía sau nhìn, lại thấy con sói kia vẫn coi chừng bên cạnh nha nha thảo, không có ý rời đi.

Vô Mạt chợt trầm giọng ra lệnh: "Không được quay đầu lại." Âm thanh hạ lệnh này rất có cảm giác không giận mà uy.

Bán Hạ cả kinh trong lòng, dưới chân không vững, hơn nữa lúc này Vô Mạt chợt tăng tốc độ, vì vậy Bán Hạ lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

Vô Mạt lạnh lùng liếc nhìn Bán Hạ: "Nếu như cô thực sự muốn chết, vậy ta có thể thả cô ra."

Hắn cười lạnh , bổ sung: "Ta hiện tại mà nói thả cô ra, con sói kia lập tức sẽ xé nát cô, cô tin không?"

Bán Hạ vội vàng gật đầu: "Ta tin, ta tự nhiên tin." Vừa gật đầu như giã tỏi, vừa đưa một tay khác bắt lấy vạt áo Vô Mạt.

Nàng hiện tại đã tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo, nha nha thảo là muốn , nhưng ít ra phải có một mạng mới lấy được!

Vô Mạt thấy vậy, cúi đầu chỉ nói một chữ: "Đi."

=== =====

Vô Mạt mang theo Bán Hạ bảy quẹo tám rẽ, một lát là nước bùn lầy lội, một lát là băng tuyết bao phủ, khiến Bán Hạ mệt mỏi gần chết, rốt cuộc cũng đi ra khỏi cấm địa Lang Tộc.

Cuối cùng đi đến một cửa sơn động, nơi đó có cự thạch che chắn nên mặt đất vẫn còn coi như khô ráo. Vô Mạt một tay quăng Bán Hạ vào đó.

Bán Hạ nhất thời không đề phòng bị ném trên mặt đất, mông đau giống như bị nứt ra, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống.

Nàng vuốt mông, nhỏ giọng oán trách: "Chẳng lẽ ngươi không thể nhẹ tay một chút ư, đau chết mất."

Vô Mạt nhìn xuống Bán Hạ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, âm lãnh nói: "Cô nếu dám tự tiện xông vào cấm địa lang tộc, dĩ nhiên là ngay cả mạng cũng không cần , té một cái thì có là cái gì đâu."

Bán Hạ nghĩ đến chuyện vừa rồi, không rét mà run, ngẩng đầu nhìn về phía Vô Mạt, chỉ thấy trên mặt Vô Mạt không có bất kỳ một tia nhiệt độ.

Nhưng nàng vẫn nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi đã cứu ta."

Vô Mạt nhẹ cong khóe miệng, lạnh nhạt nói: "Cô đi về nhà đi."

Bán Hạ trầm mặc chốc lát, kiên định lắc đầu nói: "Không, ta phải tìm được nha nha thảo, ta còn muốn thử một lần nữa." Vô luận như thế nào nếu đã thấy một lần, cứ như vậy buông tha nha nha thảo, chính nàng không có cách nào tha thứ cho bản thân.

Vô Mạt lần nữa nhìn Bán Hạ một cái, trông hắn nhìn nàng như đang nhìn một người chết.

"Nếu như cô một lần nữa bước vào cấm địa lang tộc, ta tuyệt đối sẽ không cứu cô." Âm thanh của hắn so băng tuyết còn lạnh hơn hơn mấy phần.

Bán Hạ nghe nói như thế lại cười: "Ta chỉ là muốn thử một lần nữa, có lẽ có thể cầm về được. Cho dù không thành cũng không sao. . . . . ." Không thành không phải là chết ở đó sao, nàng nguyện ý dùng mạng của mình, để tranh thủ một phần vạn cơ hội này.

Nếu như không lấy được nha nha thảo, phụ thân sẽ không sống tiếp được, muội muội Nhẫn Đông gả cho Mộc Dương cũng có thể từ từ quên quá khứ, tất cả vẫn có thể tốt đẹp .

Vô Mạt cúi đầu nhìn kỹ Bán Hạ, chỉ thấy mặc dù nàng nhàn nhạt cười, nhưng trong đôi mắt sáng ngời lại lộ ra đau thương.

Vô Mạt nhíu mày rậm: "Cô một lòng muốn chết."

Bán Hạ lắc đầu: "Không, ta chỉ muốn nha nha thảo."

Vô Mạt cúi người, bàn tay rắn chắc đè xuống đầu vai của nàng.

Bán Hạ chỉ cảm thấy đầu vai nhất thời nóng lên, nàng ngẩng đầu, lại thấy tóc đen sơ cứng của Vô Mạt đang rủ xuống gò má mình.

Hơi thở quanh quẩn, trên mặt nàng nóng lên.

Tiếng Vô Mạt trầm thấp vang lên bên tai: "Hiện tại trời đã tối, không thể vào cấm địa. Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy đi." Nhìn Bán Hạ sắc mặt tái nhợt, hắn bổ sung : "Cô cần nghỉ ngơi."

Bán Hạ vừa nghĩ cũng đúng, nhìn sơn động sau lưng: "Cũng được, vậy ta ở chỗ này nghỉ ngơi đêm nay."

=== ====

Trong sơn động rất sạch sẽ, trên đất còn có rải cỏ khô, nghĩ tới dáng vẻ quen thuộc của Vô Mạt đối với nơi này, đây hẳn là nơi ở trong núi của hắn. Vô Mạt vô cùng thuần thục đốt một đống lửa ở cửa động, rất nhanh chung quanh liền ấm áp lên. Bán Hạ vừa hơ tay, vừa đem y phục trên người vì dính tuyết mà ươn ướt lại gần đống lửa để hơ khô.

Có lẽ vì căng thẳng quá lâu, nàng bây giờ mới phát hiện trên chân và tay đều nhức mỏi đau đớn. Có lẽ còn bị thương đi, nhưng không sao, không đến nỗi có gì đáng ngại.

Vô Mạt ở ngoài cửa động bỏ gà rừng bên hông xuống, thành thạo mổ bụng con gà cắt một cái khe nhỏ, đem những thứ không dùng móc ra, sau đó không biết lấy từ đâu ra một loại quả trân quý trong núi nhét vào bụng gà rừng, lại tiện tay lấy hai mảnh lá thơm sạch sẽ từ bên cạnh hái được đem gà rừng bao bọc lại cực kỳ chặt chẽ. Làm xong những thứ này, hắn đến bên cạnh đống lửa đào một cái lỗ dưới đống lửa, sau đó nửa quỳ, đem bọc gà rừng nhét vào trong lỗ.

Bán Hạ ở một bên nhìn, nghĩ tới bây giờ mà đem gà đặt ở dưới đống lửa nướng, cũng không biết bao lâu mới có thể nướng chín.

Vừa nghĩ tới cái này, nàng mới phát hiện ra bụng mình cơ hồ không có cái, kêu ùng ục... . Nàng quay lại phía sau sờ, không còn cái gì cả, giỏ trúc đã sớm không thấy, ngay cả túi nước bên hông túi nước cũng không biết đã rơi ở đâu.

Nàng nuốt nước miếng, đưa tay đến gần đống lửa hơn một chút. Không có cái ăn, ấm áp một chút cũng đã tốt rồi.

Vô Mạt thu thập xong con gà rừng, cũng không nhàn rỗi, mà tiếp tục cầm lấy một nồi đất nhỏ. Nồi đất đó có hai chỗ tay cầm đều được buộc hai dây da.

Bán Hạ lúc này mới phát hiện Vô Mạt không giống những người trong tộc khác, tò mò quan sát tất cả những việc hắn đang làm.

Chỉ thấy Vô Mạt tìm một chỗ sạch sẽ, bỏ rất nhiều tuyết vào nồi, sau đó đem nồi treo lên giá gỗ trên đống lửa. Ngọn lửa đốt nồi đất, rất nhanh tuyết trong nồi bắt đầu tan ra, sau khi tan bắt đầu thay đổi nhiệt độ.

Nước nóng, ở nơi tuyết đọng đêm đông trong núi hoang, là thứ làm cho người ta khát vọng cỡ nào a.

Bán Hạ xuyên thấu hơi nóng ngọn lửa, nhìn nước từ từ nóng lên, nhẹ nhàng hấp mũi. Hốc mắt dần dần ướt át, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, hiện tại mới phát hiện ra mình đã rất mệt mỏi. Nàng từ nhỏ lớn lên trong sơn dã, thân thể rất khỏe mạnh, nhưng rốt cuộc vẫn là một cô nương, chạy vào trong núi này nhận đủ đau khổ mà chỉ có nam nhân mới có thể chịu, hôm nay thật vất vả mới gặp được người đáng tin cậy để dựa vào, cho nên dần dần buông lỏng, đúng là đã mệt mỏi đến cực hạn. Nàng nhắm mắt lại cảm thụ ấm áp đến từ đống lửa bên cạnh, dần dần nhắm hai mắt lại.

Vô Mạt không hề ngủ, hắn tìm ba cây nhỏ, đem ngọn cây rễ cây chặt hết, lưu lại thân cây nhẹ nhàng tước.

Lúc này tuyết đọng không tiếng động rơi xuống, trời cùng đất giống như đều an tĩnh lại, Núi Thượng Cổ ngàn dặm không có dấu tích người, chỉ có đống lửa trước sơn động đang thiêu đốt.

Bán Hạ buồn ngủ nghiêng người dựa vào một tảng đá bên cửa động, ngủ c hết sức ngọt ngào.

Vô Mạt để mộc côn đã tước gọt sạch sẽ ở một bên, đào đất bên cạnh đống lửa, từ dưới đất móc ra con gà rừng kia.

Gà rừng đã sớm chín đều, Vô Mạt cắt bỏ phần bùn phía ngoài, mở lớp lá thơm sớm bị thấm ướt ra, nhất thời, một cỗ hương thơm nhào tới.

Trong ánh trăng mờ Bán Hạ đang có một giấc mộng, nằm mơ thấy mình khi còn nhỏ được phụ thân dẫn ba tỷ muội khe núi chơi đùa. Ba tỷ muội nghịch nước cười đùa, rất vui vẻ, nhưng bất chợt, phụ thân tiến vào trong nước, Bán Hạ vội vàng muốn đi cứu phụ thân, nhưng dưới chân nàng thế nào cũng không thể động đậy nửa phần. Đang lúc này, một con gà nướng bay tới, mỡ vàng thơm nức, nàng nhất thời cảm giác mình cực đói rồi, nhào tới muốn ăn.

Cứ như vậy bổ nhào về phía trước, nàng đầu đụng vào tảng đá, chợt tỉnh lại, đập vào mi mắt là bóng dáng cao lớn của Vô Mạt.

Mà thứ làm cho bụng nàng bắt đầu kêu gào chính là một mùi thơm mê người. Mùi thơm của gà rừng đặc hữu trộn với mùi quả rừng và là thơm, Bán Hạ nhìn chằm chằm con gà trong tay Vô Mạt, không hề di chuyển tầm mắt.

Nàng biết bộ dáng của mình bây giờ nhất định rất tham lam, có thể còn có nước miếng chảy ra.

Vô Mạt đi lên trước ngồi xuống, đem gà nướng đã bỏ lá thơm ra đưa đến trước mặt Bán Hạ.

Bán Hạ sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói: "Cám ơn."

Nàng bổ sung nói: "Ta cũng không ăn nhiều, ăn một ít là được rồi."

Vô Mạt liếc nhìn Bán Hạ, cau mày nói: "Vậy cũng tốt, ta chỉ phân cho cô một chút thịt ức gà thôi."

Bán Hạ vừa sửng sốt: "A?" Thật ra thì nàng rất đói, đói đến mức có thể nuốt toàn bộ con gà này rồi!

Nàng ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn về phía Vô Mạt, trong ánh lửa, nàng giống như thấy bên môi Vô Mạt đối diện có một nét cười nhạt. Chỉ là nó thoáng qua rất nhanh đã không thấy, nàng nghĩ có lẽ bản thân nhìn lầm rồi.

Vô Mạt tách gà rừng chia ra làm hai, đem một nửa cho Bán Hạ.

Bán Hạ lần này không khách khí, nhận lấy cúi đầu gặm ngay.

Vô Mạt không hề gấp gáp, hắn đem nồi đất đặt xuống đất tuyết, nước sôi bên trong gặp tuyết lạnh, bắt đầu nguội đi.

Lúc này Vô Mạt liếc nhìn Bán Hạ đang ăn như hổ đói, không biết từ nơi nào móc ra một củ cải khô đưa cho Bán Hạ.

Bán Hạ nhận lấy nếm một củ, mùi vị rất tốt, nhai một chút, hơi có vị mặn, vừa hợp để ăn gà rừng.

Vô Mạt chỉ chỉ nồi đất bên cạnh: "Khát thì tự mình uống."

Bán Hạ nuốt xuống miếng gà nướng trong miệng, gật đầu nhỏ giọng nói: "Ta biết rồi, cám ơn huynh."

=== ===

Gặm gà rừng ăn quả khổ lại thêm một củ cải nữa, Bán Hạ cũng không khách khí chút nào uống gần nửa nồi nước nóng, đem bụng nhét đầy chặt, bây giờ nàng mới nhận ra mình như được sống lại.

Ăn uống no đủ nàng nhìn trộm Vô Mạt một chút, chỉ thấy Vô Mạt ngồi rửa sạch nồi đất rồi cất đi, lại đem một cái đùi gà còn dư tỉ mỉ bọc vào lá cây đặt vào sọt tre.

Lúc này Bán Hạ không có tâm tư nghiên cứu tỉ mỉ nam nhân này, nàng tập trung tinh thần nghĩ, tối nay phải cùng nam nhân xa lạ này ngủ một chỗ?

Bán Hạ rụt vai, cẩn thận chui vào trong sơn động đến gần vách động, vùi mình vào trong đám cỏ tranh nhắm mắt lại, cố gắng để cho mình ngủ đi. Nàng phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Vô Mạt bỏ giỏ trúc của mình vào sơn động, lại cởi áo khoác da hổ trải xuống đất, nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại ngủ.

Bán Hạ trong lòng rốt cuộc vẫn có chút thấp thỏm, không ngủ được, lặng lẽ nhìn về Vô Mạt, lại thấy Vô Mạt hai tay đệm sau ót nằm yên, hai mắt nhắm chặt, có lẽ đã ngủ rồi.

Trừ phụ thân, Bán Hạ chưa từng nhìn rõ nam nhân nào gần như vậy, lúc này nhìn kỹ, mới phát hiện Vô Mạt mặc dù dáng dấp cẩu thả tục tằng, nhưng cũng không khó coi, chỉ là sống lâu trong núi cộng thêm lôi thôi lếch thếch khiến cho hắn có vẻ có chút dã tính nguyên thủy.

Bán Hạ đang nhìn, chợt lông mày Vô Mạt giống như cử động , Bán Hạ vội vàng ngừng thở đưa ánh mắt liếc về hướng khác .

Cũng may Vô Mạt cũng không tỉnh lại, giật giật sau đó tiếp tục ngủ.

Bán Hạ không nhìn Vô Mạt nữa, bắt đầu nghiên cứu giỏ trúc ở cửa động.

Giỏ trúc không có nắp, nàng nhờ ánh lửa cũng có thể thấy đồ vật bên trong, có quả khô, hạt dầu cải, có thịt khô, dược liệu, còn có. . . . . . Còn có mấy cây Nhân sâm.

Nhân sâm không nhỏ, vừa nhìn đã biết là đồ tốt trên trăm năm.

Bán Hạ thấy nhân sâm, nhất thời nhớ tới phụ thân.

Thượng nhân không cho mình Nhân sâm, mình lại nghĩ cách lấy nhân sâm trong tay Vô Mạt, kết quả ngược lại hại phụ thân. Đây chính là tự mình cho là thông minh, tự cho là đúng!

Tự trách tựa như một cây đao xoắn cắt vào lòng Bán Hạ, nước mắt nàng im lặng rơi xuống.

Nàng ngước nhìn sơn động đen tuyền, trong lòng so với đêm tối này còn tối hơn mấy phần.

Nàng đi tới thế giới này hơn chục năm rồi, từ nhỏ được phụ thân nuôi dưỡng lớn lên, phụ thân chính là người thân nhất trên đời này của nàng.

Nếu như phụ thân cứ như vậy rời đi, nàng sẽ cảm thấy là mình đã hại chết phụ thân.

Bán Hạ đắm chìm trong trong đau thương, hồn nhiên không phát giác trong đêm đen có một đôi mắt sắc bén vẫn cứ lẳng lặng nhìn nàng.

Vô Mạt đang nhìn thật lâu, rốt cuộc phá vỡ trầm mặc: "Cô đang khóc cái gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi