Có lẽ là vì đã đi qua Quỷ Môn quan một lượt, Nhẫn Đông trong những ngày ở cữ tâm tình đều
rất không tốt, nhìn đứa con gầy yếu thường xuyên rơi lệ, cho tới sữa
cũng không có.
Bán Hạ đành phải ôm Thạch Đản nhi tới nhà mình,
sữa của nàng vốn có dư, hôm nay có thêm một đứa nhỏ nữa tới bú thì liền có chút thiếu hụt. Thật may là lúc trước nàng đã bảo Vô Mạt bắt một con dê, hơn nữa A Thủy lớn hơn một chút cũng có thể uống chút cháo ngô rồi, vì vậy còn có thể miễn cưỡng duy trì.
Nàng vốn còn lo lắng A
Thủy không thích uống sữa dê, ai ngờ A Thủy uống một lần liền rất hợp
khẩu vị, ăn xong còn há to mồm sáng mắt nhìn cái chén, hai tay dùng sức
hướng về phía bát đá quơ múa.
Đa Hồn thấy vậy, không khỏi thở dài: "A Thủy thật là một đứa bé dễ nuôi." Thạch Đản thì ngược lại, thật là bất đắc dĩ.
Thạch Đản nhi yếu đuối, sữa ăn không được bao nhiêu, nuôi một hai tháng rồi,
cũng không thấy tăng thêm chút thịt nào. Đứa nhỏ bình thường thì tay
chân lúc này cũng nên mập phì rồi, thế nhưng hắn vẫn còn rất nhỏ nhìn vô cùng đáng thương.
Bán Hạ nhìn Đa Hồn tiều tụy, biết bà mấy ngày
nay cũng không dễ qua. Bà ngày đêm hết lòng chăm sóc Nhẫn Đông, cuối
cùng Nhẫn Đông cũng tinh thần tốt hơn, lại phải quan tâm Tiểu Thạch đản, nói ra thật khiến người ta đau lòng.
Lúc này Nhẫn Đông vừa đúng
sang đây xem con trai mình, nàng vào nhà lên tiếng chào tỷ tỷ và bà bà
của mình, liền ngồi bên kháng cúi đầu nhìn con trai, nhìn một chút rốt
cuộc lại khóc.
"Tỷ, nếu không phải nhờ người, ta và Thạch Đản nhi cũng không còn sống rồi." Nhẫn Đông cũng không phải ngốc, nàng biết gặp phải chuyện lệch thai như vậy, cơ hồ không thể nào sống sót .
Bán Hạ lấy cái gối để A Thủy nằm xuống trên kháng, miệng nói: "Nhẫn Đông
ngươi nói cái gì vậy, ngươi là muội muội của ta, chúng ta là tỷ muội
ruột thịt làm sao lại nói mấy lời khách khí này."
Nhẫn Đông lau nước mắt, gật đầu nói: "Dạ, muội hiểu."
Lúc này A Thủy ở trên giường bắt đầu quay tròn, nàng là đứa bé thích vận
động, hơn một tháng đã học được đem cái mông nhếch lên di chuyển cả
người, có lúc tiểu ra một bãi, người lớn không nhìn thấy, nàng liền mình dốc sức thở hổn hển chuyển cái mông né tránh. Hơn hai tháng nàng đã học được lật người, vì vậy ăn no xong nàng ngại ở bên cạnh Bán Hạ nóng,
liền nhắm mắt lại hừ hừ mấy tiếng sau đó thuần thục lăn qua một bên ngủ.
Nhẫn Đông mắt đẫm lệ nhìn A Thủy quơ múa cánh tay trắng noãn mượt mà, hai
bắp chân vui sướng đá đạp lung tung, quay đầu nhìn Thạch Đản của mình,
nhất thời đau lòng không thôi, nức nở hỏi Bán Hạ: "Tỷ, người nói Thạch
Đản nhi tại sao không cử động gì, chẳng lẽ có vấn đề sao?"
Nhẫn
Đông tuy không biết nhiều, nhưng nàng nghe nói có một số đứa bé khi sinh thời gian quá dài, sau đó liền thành đứa ngốc, cũng không thể đi lại,
lập tức liền bắt đầu lo lắng.
Bán Hạ thật ra trong lòng cũng lo
lắng, nàng nghĩ tới lúc Thạch Đản nhi từ trong bụng mẹ lúc đi ra mặt
cũng nghẹn tím rồi, thật đúng là sợ có vấn đề. Hơn nữa, mấy ngày nay,
nàng phát hiện khi Thạch Đản nhi bú sữa sức lực rất nhỏ, bình thường khi nằm hai chân đều khép lại , mà không giống đứa bé bình thường thành
hình chân ếch. Vì vậy khi nàng có thời gian liền giúp đỡ Thạch Đản nhi
ép chân, nhưng trước mắt vẫn chưa nhìn ra hiệu quả.
Nhẫn Đông nhìn Bán Hạ không nói lời nào, nhất thời luống cuống: "Tỷ, chẳng lẽ thật sự có vấn đề gì sao?"
Bán Hạ trầm ngâm một phen, mới dịu dàng nói: "Nhẫn Đông, ngươi đừng sợ. Đứa nhỏ này có vấn đề hay không hiện tại cũng nhìn không ra, phải sau này
từ từ nhìn xem. Chẳng qua ta nghĩ mấy ngày nay ta quá bận rộn, nếu như
ngươi có thời gian liền tới chăm sóc nó, ta sẽ dạy ngươi cách làm."
Nhẫn Đông vốn hơi có chút nhìn không vừa mắt tỷ tỷ , bây giờ được nàng cứu
tính mạng, đã sớm vứt đi thành kiến và thù cũ trong lòng, đối với người
tỷ tỷ này hiện giờ chỉ có thật lòng khâm phục. Nghe tỷ tỷ nói như vậy,
lập tức nàng vội vã đồng ý.
Cố tình Nhẫn ĐSu khi về đến nhà, Mộc Dương nghe vậy lại không cho là đúng: "Ta trong tộc thỉnh thoảng
cũng có thấy mấy đứa nhỏ ngốc, nhưng đó là do cha mẹ bọn chúng vận khí
không tốt. Thạch Đản nhi của chúng ta mặc dù gầy, nhưng làm sao có vấn
đề gì, cái này ta là không tin."
Nhẫn Đông thấy hắn không tin,
không thể làm gì khác hơn là đem những lời Bán Hạ nói lặp lại một lần
nữa, ai biết Mộc Dương lại cười lạnh một tiếng: "Ngươi nghe nàng nói
xạo! Nhà họ sinh một con gái, chúng ta sinh con trai, nàng ta nhất định
nhìn thấy rất thèm muốn, còn nói một đống lời linh tinh nguyền rủa con
của chúng ta!"
Nếu là lúc trước, Nhẫn Đông nghe tất nhiên là nổi
trận lôi đình trách móc tỷ tỷ của mình, nhưng bây giờ nàng đã trải qua
Sinh Tử Quan, cả suy nghĩ cũng thay đổi, khuyên Mộc Dương: "Tỷ ấy làm
sao lại tự nhiên đi nguyền rủa con chúng ta chứ, ta nhìn con được tỷ ấy cho bú sữa, tỷ ấy chăm sóc tỉ mỉ, vì con của chúng ta đến, tiểu nha đầu A Thủy kia còn không đủ ăn, chỉ có thể ăn sữa dê đấy."
Mộc Dương lại vẫn xem thường, hắn dứt khoát ngồi ở một bên miệng ngậm một cây lam ngải cứu, cà lơ phất phơ mà nói: "Sữa dê rất tốt, nghe nói rất bổ
người, nàng ta làm sao mà muốn cho Thạch Đản nhi ăn sữa dê đây?"
Nhẫn Đông nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, nàng nghĩ trước kia hắn là một nam
nhân thật tốt a, tại sao hôm nay cư nhiên nói ra những lời cưỡng từ đoạt lý như vậy chứ?
Chỉ là rốt cuộc vẫn là nam nhân của mình, nàng
hít sâu một hơi cố gắng khuyên hắn: "Ta biết trong ḷòng chàng vẫn không
vui vì mất vị trí tộc trưởng, nhưng vì chuyện này trong lòng ta cũng dễ
chịu sao?" Nàng thở dài, tiếp tục nói: "Ta ban đầu trong lòng cũng rất
không thích tỷ tỷ, bằng gì Tộc trưởng lại vừa ý nàng và Vô Mạt, bằng gì
thượng nhân lại nói nàng tốt? Bao nhiêu chuyện tốt như vậy đều rơi vào
người nàng đây?"
Mộc Dương nghe đến đó, càng nhớ tới chuyện đau lòng, quay mặt qua chỗ khác bày bộ dạng không muốn nghe tiếp.
Nhẫn Đông vòng qua, đi tới trước mặt hắn, tiếp tục khuyên: "Mộc Dương, nhưng sau đó ta đã nghĩ thông rồi, nếu tất cả mọi người đều cảm thấy Vô Mạt
thích hợp làm tộc trưởng hơn, vậy hãy để cho hắn làm đi, ta không cần
chức tộc trưởng đó, chỉ cần chàng, ta còn có đứa bé sống cho thật tốt,
không phải càng vui vẻ sao?" Lượn trước Quỷ Môn quan một lần, Nhẫn Đông thực sự đã thấu hiểu, giống như lập tức trưởng thành.
Nhưng Mộc
Dương lại nghe không vào những lời này: "Nàng cũng chính là nhận được
chỗ tốt của tỷ tỷ mình, dĩ nhiên thay nàng ta nói chuyện!"
Nhẫn
Đông nghe, uất ức đến nước mắt đều sắp rơi: "Chẳng lẽ người nhà chàng
không được chỗ tốt? Chẳng lẽ lúc ấy nằm ở trên kháng suýt chút nữa chết
không phải nương tử của chàng? Đứa trẻ thiếu chút nữa liền sinh không
được không phải con ruột chàng sao?"
Mộc Dương thấy Nhẫn đông rơi lệ, rốt cuộc vẫn quay đầu lại khô khan an ủi mấy tiếng, tuy nhiên luôn không yên lòng.
=== ====
Thạch Đản nhi lúc được ba tháng, rốt cuộc bị Nhẫn Đông mang về nhà mình nuôi. Đứa bé lớn như vậy miễn cưỡng có thể uống cháo ngô rồi, hơn nữa mỗi
ngày đi tới chỗ tỷ tỷ lấy một chén sữa dê, đứa bé cũng không thực sự đói bụng lắm.
Nhẫn Đông vẫn theo cách Bán Hạ dạy giúp Tiểu Thạch Đản mở rộng tay chân, dần dần Thạch Đản nhi quả nhiên có tiến triển, hai
chân không hề nữa để thẳng như trước nữa, bắt đầu giống như đứa bé bình
thường để thành dạng chân ếch rồi.
Nhưng sau đó, nàng vẫn phát hiện, đứa bé này vẫn không giống những đứa nhỏ khác.
Người khác bắt đầu tập xoay người, hắn giống như không có chút hăng hái nào,
mỗi ngày đều nằm dài yên lặng trên giường, ngước mắt nhìn nóc nhà.
Nó bây giờ cũng lớn hơn rồi, là một đứa nhỏ xinh xắn, có đôi mắt trong hơn nước suối, hắn dùng cơ hồ có thể nhìn thấu lòng người bằng đôi mắt to
thuần khiết, tuy nhiên nó rất ít khi phát ra âm thanh.
Người
trong thôn đều nói đứa nhỏ này xem ra là không bình thường, nói xong
trong lòng Nhẫn Đông chua xót, nàng ôm thật chặt đứa bé vào lòng, chỉ
cầu mong hắn có thể giống như đứa bé khác.
Mộc Dương đối với đứa
nhỏ này cũng rất hờ hững, khi hắn phát hiện đứa bé quả thật có chút vấn
đề thì trong lòng càng thêm phiền muộn, thường xuyên cùng đám người Cần
Thọ lên núi đi dạo lung tung, nhưng có lúc trở lại cũng không còn con
mồi gì. Mộc Dương trước kia vẫn giao hảo với Hậu Viêm, nhưng bây giờ
cũng đã xa cách, lúc trước Mộc Oa gả cho Hậu Viêm, hắn càng không vui
trong lòng.
Nhẫn Đông cảm thấy Mộc Dương càng ngày càng xa lạ,
chỉ là nàng không nói cho Đa Hồn mụ mụ. Hiện tại kể từ khi có Thạch Đản, nàng đặt hết tâm trí trên người Thạch Đản, Mộc Dương như thế nào, nàng
đã không quá quan tâm. Nàng mỗi ngày đều hướng lão tổ tông Địa Nô cùng
Kiếm Linh cầu nguyện, hi vọng Thạch Đản có thể trưởng thành như hài tử
bình thường. Có lúc nàng nhìn mấy đứa ngốc trong thôn, nghĩ thầm, coi
như ngốc một chút thì có làm sao, chỉ cần Thạch Đản của nàng bình
an lớn lên, nàng đã vừa lòng rồi.
=== =====
Một ngày kia, gần tối ăn xong cơm, Vô Mạt cao lớn khoẻ mạnh ôm A Thủy giống như con mèo
nhỏ ở trên chiếu trong sân chơi đùa. Hắn thấy A Thủy đá đạp lung tung
bắt đầu dụi mắt rồi, biết nàng mệt nhọc, liền đặt xuống vỗ nhè nhẹ lên
lưng dỗ ngủ. Nhưng ai biết tiểu A Thủy cau mày chán ghét đẩy tay hắn
ra, sau đó lật một cái đưa lưng về phía hắn nằm xuống, chỉ chốc lát sau
liền hơi thở đều đều, ngủ thiếp đi.
Vì vậy Vô Mạt bên cạnh ngẩn người, hắn bình thường thấy Bán Hạ vẫn dỗ con như vậy, tại sao mình dỗ, nó lại không thích.
Lúc này A Nặc ở một bên nhìn thấy, không khỏi cười ra tiếng, bị Vô Mạt
trừng mắt một cái, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Thúc thúc, A Thủy lúc mệt mỏi thích tự mình ngủ, không thích người khác dỗ."
Vô Mạt thấy vậy cười: "Ngươi còn biết mấy thói quen kì quái này của nó nữa."
A Nặc gật đầu: "Đó là tự nhiên, thúc thúc mang theo tộc nhân lên núi săn thú thì ta thường giúp đỡ chăm sóc tiểu A Thủy đấy."
A Nặc nhìn tiểu oa nhi nằm nghiêng ngủ trên chiếu cỏ thì ánh mắt trở nên
chuyên chú dịu dàng. Tiểu đông tây này khi cười luôn rất ngọt ngào xinh
đẹp, điều này làm cho chỗ trống trong lòng hắn bởi vì gia gia qua đời
hiện tại đã được lấp đầy.
(JQ càng rõ rùi ~ Đây có tính là vợ nuôi từ bé không?)
Lúc này Vô Mạt nhớ tới còn có việc muốn thương lượng với Bán Hạ, liền bảo A Nặc ở trong sân nhìn A Thủy, mình đi vào nhà.
Đợi vào phòng, lại thấy Bán Hạ đang gấp quần áo của A Thủy, liền đi lên giúp nàng, vừa gấp hai người vừa nói chuyện.
"Ta gần đây vẫn có một ý tưởng, đang muốn nói cho nàng nghe." Vô Mạt suy nghĩ một chút, mở miệng trước.
Giọng Vô Mạt rất trịnh trọng, đây là chuyện trước kia chưa bao giờ có. Bán Hạ để quần áo xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn sang: "Chuyện gì? Đáng giá
nghiêm túc nói chuyện như vậy."
Vô Mạt cũng dừng tay lại: "Nàng còn nhớ di huấn của Lão Tộc Trưởng trước khi đi để lại cho ta không?"
Bán Hạ gật đầu: "Nhớ."
Vô Mạt nhìn về phía Núi Thượng Cổ tối đen bên ngoài cửa sổ: "Thật ra thì
mấy ngày nay ta luôn một mực nghĩ, rốt cuộc nên làm thế nào để không cô
phụ kỳ vọng của ông ấy, nên làm cái gì bây giờ?"
Bán Hạ cúi đầu
không nói, trăm ngàn năm qua, người Vọng Tộc vẫn luôn sinh hoạt như vậy. Lão Tộc Trưởng lưu lại, rõ ràng là muốn phá vỡ luật lệ trong quá khứ,
chuyện này gánh nặng đường xa, tuyệt đối không phải là nhất thời có thể
làm được .
Vô Mạt của nàng, nếu thật sự muốn làm, nàng tất nhiên sẽ toàn lực ủng hộ.
Bán Hạ suy nghĩ một chút, hỏi Vô Mạt: "Vậy chàng bây giờ tính toán như thế nào?"
Vô Mạt cười nhẹ: "Nàng còn nhớ người ngày đó đến tặng đồ cho chúng ta không?"
Bán Hạ gật đầu: "Nhớ, họ Tề."
"Ta muốn đi tìm hắn, hắn giống như ở bên ngoài rất thành đạt." Tìm được
hắn, hỏi một chút có thể cung cấp một chút trợ giúp hay không.
Bán Hạ lập tức hiểu: "Chàng là hi vọng lấy được nhiều đao thương hơn sao?"
Vô Mạt cười gật đầu: "Đúng."
Ý tưởng trong đầu Bán Hạ lóe lên, càng thông suốt: "Thì ra là chàng thuần phục con ngựa Truy Phong là vì chủ ý này."
Vô Mạt lần nữa gật đầu: "Ngày hôm đó, nếu không phải bầy sói trên núi tới
giúp, chúng ta sợ sẽ chịu tai ương diệt tộc. Ta nghĩ chúng ta không thể
luôn luôn dựa vào bầy sói, phải tự mình cố gắng. Nếu là không có sức tự
vệ, làm sao có thể bảo vệ những đứa nhỏ trong tộc đây?"
Hắn đứng
lên, nhìn A Nặc và A Thủy ngoài cửa sổ nói: "Ta trước kia chưa bao giờ
nghĩ tới điều này, nhưng lần đó khi nhìn tộc nhân chúng ta bị đám ngoại
nhân kia bao vây, người ngoại tộc có cung tên cùng vó sắt tùy thời đều
có thể đoạt đi tính mạng của chúng ta, ta mới phát giác ra chúng ta
không thể tiếp tục như vậy ."
Bán Hạ nghe, đứng lên, cầm tay của hắn nói: "Chàng có ý nghĩ như vậy, ta tất nhiên sẽ toàn lực ủng hộ chàng."
Nếu muốn mạnh, trước phải giàu. Vọng Tộc không có người cần giàu có, nhưng
cũng không thể giống như bây giờ, mỗi ngày đều vì thức ăn mà bôn
ba trong núi rồi. Nếu như ngay cả vấn đề cơ bản nhất này cũng không
giải quyết được, làm sao có thời gian nhàn hạ thoải mái đi cưỡi ngựa
luyện tên đây.