MỘT NỤ HÔN KHÔNG ĐỊNH TÌNH THÌ LÀM SAO ĐÂY


Khi đến sân bay thì vừa đẹp, sau khi hai người lên máy bay không lâu thì chuyến bay cất cánh.
Nhân viên hậu trường đã tới nước A sớm hơn 2 ngày để làm công tác chuẩn bị, trên chuyến bay này đều là khách mời tham gia ghi hình.
Tổ tiết mục "Cộng Sự Tuyệt Nhất" vô cùng tri kỷ về phần công việc hậu cần, cho dù trong lúc không dùng máy quay như lúc này cũng chú ý phải để giữa người cộng tác với nhau có cơ hội giao lưu nhiều hơn
Nói đơn giản, vị trí ngồi của mỗi tổ đều cạnh nhau.
Thiết kế của khoang hạng nhất này là bốn hàng ghế, hai hàng trái phải dựa vào cửa sổ, hai hàng giữa thì cạnh nhau.
Chỗ ngồi của Ninh Lục Ly và Cố Mậu Hành là hai ghế đầu tiên của hai hàng giữa, là vị trí đắc địa, sau khi dựng tấm chắn lên thì hoàn toàn có thể nói là cách biệt với thế giới bên ngoài.
Ninh Lục Ly lại nhíu mày nhìn chỗ ngồi, thực ra anh chưa từng ngồi ở hàng giữa.

Ở cùng một người khác trong không gian chật hẹp, lại ở chung với khoảng cách gần như vậy trong mười mấy giờ đồng hồ sẽ khiến toàn thân anh nổi hết gai ốc, ngủ cũng không ngủ nổi.
Nhưng may mà sau khi kéo tấm chắn ở giữa lên thì cũng là hai không gian nhỏ riêng biệt, không ảnh hưởng lẫn nhau, vả lại người ngồi bên cạnh là Cố Mậu Hành, không phải người nào xa lạ.
Sau khi máy bay tiến vào trạng thái bay ổn định, Ninh Lục Ly tháo bỏ đai an toàn, muốn kéo tấm chắn lên chuẩn bị ngủ một giấc.
"Bây giờ cậu vẫn muốn ngủ à?" Cố Mậu Hành hỏi.
"Không ngủ thì làm gì?" Ninh Lục Ly chỉ vào màn hình trước mặt, "màn hình bé quá, xem phim mỏi mắt."
"Nước A là nước cậu du học, chắc cậu biết rất rõ, lần này cũng coi như là về sân nhà rồi."
Ninh Lục Ly quả thực không buồn ngủ, dù sao thì tối qua anh ngủ rất ngon, vậy thì miễn cưỡng nói chuyện với Cố Mậu Hành.
Hơn nữa chủ đề Cố Mậu Hành tìm cũng không tệ, đối với đất nước con người nước A, Ninh Lục Ly thuộc như lòng bàn tay.
Vì để không quấy rầy người khác, hai người đóng cửa bên phía lối đi lại.
Giọng của Cố Mậu Hành rất hay, như tiếng đàn cello tuyệt vời.

Mọi khi Ninh Lục Ly sẽ cảm thán một chất giọng tốt như vậy lại trao cho một người ngũ âm không trọn vẹn, thật đúng là phí phạm của trời.
Thế nhưng, tình huống hôm nay lại khiến anh cảm thấy rất hưởng thụ.
Trên độ cao hàng chục ngàn mét, trong môi trường khép kín và yên tĩnh, Cố Mậu Hành hạ thấp giọng nói chuyện cực kì có hiệu quả ru ngủ.
Chưa nói được bao lâu, Ninh Lục Ly vốn không buồn ngủ lại có chút mơ màng muốn ngủ.
Ninh Lục Ly trực tiếp nói: "Tôi buồn ngủ rồi."
Cố Mậu Hành: "Ừ, tôi đọc sách tiếp, cậu ngủ đi."
Ninh Lục Ly giơ tay muốn nhấn công tắc kéo màn chắn lên thì lại nhìn thấy Cố Mậu Hành lấy một cuốn sổ tay màu đen từ trong ba lô ra.
Điều này chẳng có gì là kì lạ, Cố Mậu Hành là người cuồng công việc, cho dù ra ngoài quay chương trình cũng mang theo sổ tay công việc bên người cũng là chuyện rất bình thường.
Điều thu hút ánh mắt Ninh Lục Ly là thứ bên trong cuốn sổ tay.
Khoảnh khắc Cố Mậu Hành lật mở sổ tay, Ninh Lục Ly dựa vào thị lực 5.3 cực tốt của mình nhìn thấy bên trong kẹp một tấm ảnh.
Chỉ là nhìn thoáng qua, Ninh Lục Ly lại thấy tấm ảnh đó vô cùng quen mắt, vì vào ngày trước, anh nhìn thấy nó ở nhà mình, chính là ở trong quyển album mà mẹ anh cất kỹ.
Không phải chứ, Cố Mậu Hành thật sự xem quyển album đó rồi à? Tuy nói là mẹ Cô chắc chắn sẽ để lại cho Cố Mậu Hành, nhưng Ninh Lục Ly biết, Cố Mậu Hành lo lắng bản thân hắn nhìn vật nhớ người, mấy di vật mẹ để lại cho hắn, hắn luôn cất giữ cẩn thận nhưng lại rất ít khi động tới.
Thế là sâu trong lòng anh có một tia may mắn như vậy, có lẽ Cố Mậu Hành chưa xem quyển album ảnh chứa đầy lịch sử đen tối của mình.
Có lẽ Cố Mậu Hành không nhàm chán như vậy đâu, cho dù thật sự xem rồi thì cũng sẽ không kẹp trong sổ tay công việc luôn mang theo bên người.

Không được, nhất định phải tìm cách xác thực, ban nãy nói không chừng là hoa mắt, nếu không làm rõ chuyện này thì quả thực là ăn không ngon ngủ không yên.
Ninh Lục Ly còn đang đấu tranh, không muốn tin sự thật tàn khốc này.

Nghĩ tới đây, con ngươi anh đảo một vòng, có cách rồi.
"Tiểu Ly? Sao thế? Muốn kéo tấm chắn lên à?"
Ninh Lục Ly lắc đầu: "Không cần, kéo lên làm không gian quá chật hẹp."
Anh nhắm mắt lại, qua một lúc lại nhíu mày mở mắt ra: "Đèn bên cậu chói mắt tôi, không ngủ được."
Cố Mậu Hành nhìn ánh đèn nhẹ nhàng, cũng không phản bác, trực tiếp tắt đi: "Tôi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút vậy."
Đây đều là mưu kế của Ninh Lục Ly, anh định giả vờ ngủ.

Đợi sau khi Cố Mậu Hành ngủ rồi thì lén lấy tấm ảnh trong sổ tay ra xác nhận một cái.
Nếu thật sự là ảnh trong quyển album đó, vậy thì đoạn lịch sử đen này, tuyệt đối không thể giữ lại trong tay Cố Mậu Hành.
Điều không ngờ tới là, kế hoạch giả ngủ này, Ninh Lục Ly lại ngủ thật mất luôn.
May mà khi trong lòng nhớ nhung một chuyện thì chất lượng giấc ngủ sẽ không quá cao.

Ninh Lục Ly vùng vẫy tỉnh lại trong một giấc mơ lộn xộn, đột ngột ngồi thẳng dậy.
Trong khoang máy bay yên tĩnh, khoang hạng nhất vốn không có nhiều chỗ ngồi, bây giờ xem ra mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Ninh Lục Ly ngồi đó, trong lúc nhất thời vẫn chưa thể hồi thần.

Anh nhìn Cố Mậu Hành bên cạnh, ngây người ngơ ngác.
Loại máy bay này, vị trí ở giữa là cố ý chuẩn bị cho hai người đồng hành.

Mọi thiết bị đều đặt ở nơi gần hành lang, ở giữa chỉ có một cái tay vịn mang tính tượng trưng.
Nếu hạ tay vịn xuống, không kéo tấm chắn lên, lại hạ thẳng ghế xuống nữa, hai chỗ ngồi gần như có thể ghép thành một chiếc giường đôi.
Rất nhiều cặp vợ chồng hoặc tình nhân đều làm như vậy, Ninh Lục Ly chắc chắn sẽ không bỏ tay vịn ở giữa xuống.
Nhưng khoảng cách giữa anh và Cố Mậu Hành cũng đã rất gần.
Nếu đổi thành một người khác, với khoảng cách như vậy, cho dù là cách một tấm chắn thì trong lòng Ninh Lục Ly cũng sẽ cảnh giác, tuyệt đối không thể ngủ được.
Thế nhưng vừa rồi Ninh Lục Ly rõ ràng muốn giả vờ ngủ, nhưng lại bất giác ngủ thật luôn.

Anh và Cố Mậu Hành xa cách gần mười năm, nhưng người này vẫn có thể mang tới cho anh cảm giác an toàn vô cùng.
Thật là, nghĩ thôi đã thấy có hơi không vui.

Ninh Lục Ly bĩu môi, ném những cảm xúc ưu tư đó ra sau đầu.

Anh tỉnh táo lại nhờ ý chí kiên cường không phải để ngồi đây cảm khái nhân sinh, chính sự quan trọng.
Cánh cửa phía lối đi hai bên chỗ ngồi vẫn đóng, để không bị người khác phát hiện tiếng động trong này, Ninh Lục Ly không đứng dậy.
Anh thấy hô hấp Cố Mậu Hành ổn định, có lẽ đã ngủ say, thế là trực tiếp gập tay vịn ở giữa lại, lén la lén lút thò người sang mò quyển sổ tay kia.
Quyển sổ tay màu đen bị nghi là kẹp tấm ảnh bị Cố Mậu Hành đặt bên gối.
Ninh Lục Ly lại không thể đứng dậy, chỉ có thể chống tay đỡ lấy cơ thể, im lặng vươn thẳng người qua Cố Mậu Hành.
Đầu ngón tay anh đã chạm tới bìa ngoài nhẵn mịn của quyển sổ tay.
Thắng lợi ngay trước mắt, lòng Ninh Lục Ly tràn đầy vui vẻ.

Có câu nói, vui quá hoá buồn.
Ngay khoảnh khắc quan trọng, máy bay rung lắc dữ dội, rõ ràng là gặp phải dòng khí lưu.
Dưới sự không đề phòng, Ninh Lục Ly mất đi thăng bằng, cả người ngã vào người Cố Mậu Hành.

May mà anh còn phản ứng nhanh, chống tay đỡ lấy nửa thân trên, không trực tiếp đập vào người Cố Mậu Hành
Nhưng mà để giữ vững thăng bằng, Ninh Lục Ly trực tiếp ngồi vào người Cố Mậu Hành.
Tuy rằng anh rất gầy, nhưng nói thế nào thì anh cũng là một người đàn ông năm mươi mấy cân, ngồi xuống một phát, Cố Mậu Hành trực tiếp tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Cố Mậu Hành vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Lục Ly.
Hắn ngồi dậy theo bản năng, Ninh Lục Ly thu tay lùi về phía sau, nhưng lại vừa khéo, máy bay lại rung lắc một trận, không còn cánh tay làm trụ, Ninh Lục Ly hoàn toàn không thể khống chế ngã sấp xuống, cả người đổ ập vào người Cố Mậu Hành.
Mắt đối mắt, miệng đối miệng, một cảnh vô cùng quen thuộc.
Hai người đều không nói gì, thời gian dường như dừng lại.

Trong đầu Ninh Lục Ly hỗn loạn, hoàn toàn không biết giải thích hành động kì lạ này của mình như thế nào.
Phát thanh trên máy vay đúng lúc vang lên: "Khí lưu xóc nảy, mời hành khách quay về chỗ ngồi, thắt dây an toàn."
Ninh Lục Ly như tỉnh khỏi cơn mê, anh kéo cánh tay Cố Mậu Hành đang đỡ eo anh ra: "Bỏ ra."
Về lại chỗ ngồi, Ninh Lục Ly mới bĩnh tĩnh lại từ trạng thái như xác không hồn.

Điều may mắn duy nhất là, cửa ở hai bên chỗ ngồi đều đóng, không có người thứ ba nhìn thấy cảnh mất mặt vừa rồi.
Nhưng điều này cũng không thể thay đổi sự chán ghét mãnh liệt của Ninh Lục Ly đối với bản thân, chuyện ngày hôm nay đúng là mất mặt đến một tầm cao mới.
Cố Mậu Hành thấy Ninh Lục Ly ủ rũ mặt mày, dáng vẻ đáng thương, trái tim hắn mềm thành một đống bông.
Hắn thu lại ý cười không thể để lộ nơi đáy mắt, mở miệng nói: "Tiểu Ly, ban nãy cậu định đi nhà vệ sinh à? Vận may kém đụng trúng phải dòng khí lưu."
Ninh Lục Ly nghe xong mắt liền sáng lên: "Đúng vậy, dòng khí lưu đáng ghét này, sớm muộn thì không tới, tôi vừa đứng lên thì ngã ngay vào người cậu!"
Cố Mậu Hành bắc cho anh cái thang, đương nhiên hắn sẽ không không biết điều mà hỏi Ninh Lục Ly đứng lên kiểu gì mới có thể ngã ngồi vào lòng hắn như vậy.
Hắn chỉ quan tâm nói: "Cẩn thận một chút, may mà ngã vào người tôi, nếu ngã vào chỗ khác rồi bị thương thì làm sao."

Ninh Lục Ly quay mặt đi, vành tai hơi đỏ lên, anh mở cánh cửa sát với hành lang, lẩm bẩm một câu: "Sao đột nhiên nóng thế nhỉ?"
Cố Mậu Hành chỉ nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch lên
***
Khi khách mời tham gia "Cộng Sự Tuyệt Nhất" tới nước A là lúc chiều muộn của nơi đó, đương nhiên không thể lập tức bắt đầu ghi hình được.
Một hàng người trực tiếp tới khách sạn mà tổ tiết mục đã đặt trước, nghỉ ngơi một đêm điều chỉnh lại múi giờ, nghênh đón thử thách của ngày hôm sau.
Ninh Lục Ly ngắm nhìn thành phố quen thuộc, đột nhiên lòng sinh cảm khái.

Anh chụp một tấm ảnh mặt trời lặn, cảnh tượng quảng trường bồ câu trắng bay múa, đăng lên vòng bạn bè.
"Đáng tiếc không mang theo guitar, không thì đã hát một bài, xem xem có thể kiếm được tiền trọ hôm nay không rồi."
Thành phố W nước A là thành phố âm nhạc nổi tiếng, trên cái quảng trường này, mỗi ngày đều có nghệ sĩ biểu diễn giọng ca hoặc biểu diễn nhạc cụ, trước mặt họ đặt một cái mũ dạ nhỏ.

Nếu có người qua đường thích màn biểu diễn của họ thì sẽ để tiền vào trong mũ dạ.
Người biểu diễn không phải vì chỗ tiền này, mà là dùng cách này để chứng minh sức cảm hoá nghệ thuật của bản thân.
Khi Ninh Lục Ly du học ở bên này tất nhiên cũng thường tới quảng trường này đàn hát.

Cho nên trước khi vào khách sạn bên cạnh quảng trường, anh mới đột nhiên tâm huyết dâng trào chạy tới đây chụp một tấm ảnh.
Điều anh không ngờ tới là, bài đăng này mới đăng lên thì đã bị người ta tóm.
【Sư Thần: Ninh Tiểu Ly! Cậu lén tới nước A mà lại không báo cho tôi biết, không đáng mặt bạn bè gì cả.


【Ninh Lục Ly: Tôi tới quay chương trình, hai ngày là về, nói cậu biết làm gì?】
Sư Thần là bạn cùng phòng khi Ninh Lục Ly du học tại nước A, có điều, mối quan hệ của cậu ta với Ninh Lục Ly không chỉ cần như vậy.
Nghệ danh "Trần Thế" của Sư Thần thực ra rất được biết đến trong giới âm nhạc trong nước, trong mấy năm Ninh Lục Ly vang danh giới âm nhạc trong nước, cái tên Trần Thế này luôn xuất hiện cùng với Ninh Lục Ly.
Trên mỗi đĩa nhạc của Ninh Lục Ly đều viết như thế này:
Nhạc: Ninh Lục Ly, Lời: Trần Thế.
Không sai, Sư Thần là là người chuyên viết lời ca khúc cho Ninh Lục Ly, hầu như lời ca khúc nào của anh cũng đều được viết bởi Sư Thần.
Tình cảm cách mạng giữa hai người tuy nhỏ mà lớn.
【Sư Thần: Tiểu Ly Tử, cậu với tôi chung giường chung gối bao nhiêu năm, cậu bỏ lại tôi rồi về nước thì cũng thôi đi, bây giờ còn nói ra lời vô tình vô nghĩa như vậy.】
【Ninh Lục Ly: Nói đi, cậu lại thất tình phải không? 】
【Sư Thần: Chỉ có cậu hiểu tôi.

Ra đây uống một ly với anh đê.


Ninh Lục Ly lấy lý do phải quay chương trình từ chối yêu cầu đi bar của Sư Thần một cách quyết đoán.
Nhưng mà cuối cùng anh vẫn không đấu lại công phu mặt dày bám dai như đỉa của đối phương, gửi địa chỉ khách sạn cho đối phương.
Nước A rất nhỏ, thành phố W tất nhiên cũng chẳng lớn, không tới nửa tiếng sau chuông cửa đã vang lên.
Sư Thần vừa bước vào cửa thì đã rúc đầu vào vai Ninh Lục Ly khóc rưng rức: "Tiểu Ly Tử à, trái tim tôi đau quá..."

Tình bạn giữa Ninh Lục Ly và Sư Thần phải tính từ lúc học đại học ở trong nước, bọn họ là bạn cùng phòng.
Sau nhiều năm ở chung như vậy, Ninh Lục Ly mới có thể miễn cưỡng chấp nhận tiếp xúc thân thể ở mức độ này với Sư Thần.
Có điều, cũng chỉ là miễn cưỡng chấp nhận mà thôi.
Mười giây sau, Ninh Lục Ly mặt đầy ghét bỏ đẩy Sư Thần ra: "Có chuyện gì thì nói đi, đừng gào nữa, tôi nghe mà đau hết cả đầu."
Sư Thần ngã vào sô pha với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Tôi thất tình rồi, trái tim tôi như chìm xuống hai vạn mét dưới đáy biển, tối tăm lại lạnh lẽo..."
"Thôi thôi, có phải lần đầu cậu thất tình đâu, là cô bạn gái mới mà cậu hẹn hò trước khi tôi về nước đấy hả?"
Ninh Lục Ly không hề bị lay động.
"Không phải.

Cậu chưa gặp người này.

Cậu không biết đâu, lần này thật sự là khác lắm, cô ấy chính là nàng thơ của tôi, mất đi cô ấy, tôi như mất đi năng lực viết lời..."
Ninh Lục Ly thờ ơ nhìn Sư Thần ngồi đó hát, trong lòng tính toán, đây có lẽ là cô bạn gái thứ 18 được cậu ta gọi là nàng thơ rồi.
Kêu gào một trận xong có lẽ là không còn chuyện gì nữa, anh kết luận dựa vào kinh nghiệm dày dặn.

Thế nhưng lần này kinh nghiệm của Ninh Lục Ly sai rồi.
Dường như đả kích Sư Thần chịu quả thực không nhẹ, cho đến tận khi Ninh Lục Ly chìm vào giấc ngủ trong tiếng lầm bầm của cậu ta thì cậu ta vẫn chưa rời khỏi quầy rượu.
Ninh Lục Ly bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, khi anh tỉnh lại, phát hiện bản thân được chuyển từ sô pha sang giường.
Trên sô pha bên cạnh trải một cái drap giường, xem ra tối qua Sư Thần trực tiếp ngủ lại đây, có điều là đối phương cũng biết điều kiêng kị của Ninh Lục Ly nên trực tiếp ngủ trên sô pha.
Có tiếng nói chuyện truyền từ cửa vào, có lẽ là Sư Thần ra mở cửa.

Ninh Lục Ly mò lấy điện thoại, nhận ra đã 6 giờ sáng rồi.
Qua ấn chuông cửa vào thời gian này phỏng chừng là nhân viên công tác của tổ tiết mục.
Người của tổ tiết mục đều không quen biết Sư Thần, để tránh hiểu lầm, Ninh Lục Ly trực tiếp xuống giường để chân đất chạy ra ngoài.
Hai người nói chuyện ở cửa, nhìn qua người đứng ngoài cửa là Cố Mậu Hành.
"Tiểu Ly Tử, bạn của cậu à?" Sư Thần hỏi.
Ninh Lục Ly gật đầu: "Cậu qua đây sớm thế làm gì?"
Im lặng.
Ninh Lục Ly thấy hơi lạ, lại chỉ thấy ánh mắt sâu thẳm của Cố Mậu Hành rơi trên người mình.
Ánh mắt đó khiến anh cảm thấy cả người không thoải mái.
Lẽ nào là quần áo có chỗ nào không ổn? Ninh Lục Ly thuận theo ánh mắt của hắn, nhìn lại quần áo của mình.

Ngoài việc không đi dép, quần áo trên người nhăn nhúm ra thì không thấy có chỗ nào không thích hợp.
"Vị này là?"
Ninh Lục Ly còn chưa miệng thì Sư Thần đã nói trước: "Tôi là người đàn ông phía sau Tiểu Ly Tử."
"......"
Cảm giác chao đảo quen thuộc lại xuất hiện, không chừa cho Ninh Lục Ly chỗ để vùng vẫy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi