MỘT NỬA ANH EM


Bà Thắm im lặng mỉm cười, nhìn đứa con trai thân yêu bằng ánh mắt trìu mến pha lẫn niềm đồng cảm lớn lao. Dù ba mẹ nuôi của cậu không tra xét hay đào sâu thêm về chuyện giữa Xuyên và Hiệp, bà cũng không rõ ngọn nguồn nhiều. Nhưng thông qua những biến động mà con trai mình trải qua, bà cũng có thể rõ tình cảm giữa hai đứa sâu đậm hơn mức anh em rất nhiều…
- Xuyên à, hạnh phúc không phải dễ tìm. Ai cũng xứng đáng được yêu, được tận hưởng mọi điều tốt đẹp nhất. Dù ối quan hệ của hai đứa con có khác với lẽ thường, nhưng không có nghĩa là không thể chấp nhận! Hãy nắm bắt lấy cơ hội dù rằng mong manh, đừng đi theo vết xe đổ của mẹ, mang nỗi hối tiếc ân hận vì ngày trước đã không cố gắng hết sức mình!
Lời của mẹ tựa hồ như ánh sáng soi lối, như ngọn lửa ấm áp sưởi tâm hồn tưởng chừng đã tê buốt từ lâu của Xuyên. Có lẽ bà cũng như ba mẹ nuôi đều đã phải suy nghĩ rất nhiều, đắn đo rất nhiều nên lựa chọn giải pháp im lặng, không hẳn là ủng hộ nhưng cũng không phản đối, huống hồ chi chuyện hai đứa đến giờ này vẫn chưa thoát ra khỏi đường hầm. Bậc sinh thành nào cũng mong con cái mình thành tài, đặt biết bao kỳ vọng vào tương lai với mái ấm đủ đầy trọn vẹn. Nhưng cuộc sống vốn không hoàn hảo, chẳng ai có thể lựa chọn ình một bản thể hoàn mĩ tuyệt đối, cũng như một tình yêu tuyệt đối đúng nghĩa. Quan trọng là họ vẫn sống tốt, tâm hồn trong sáng và thiện lương, thế là đủ.

Cánh cửa quán ăn bật mở, một vị khách bước vào, dáng người cao ráo, ăn mặc thời trang nam tính bụi phủi, mái tóc vuốt gel dựng đứng trông rất chất. Anh chàng đi về phía góc trong cùng với biết bao ánh mặt dõi theo của các cô gái cũng như các chàng trai (không thẳng). Ba cô phục vụ tranh giành nhau đến tiếp đón, rồi giả vờ bắt chuyện, dù trên thực tế vị khách này chẳng lấy gì xa lạ nữa.
- Tôi muốn được bánh bò bông phục vụ, không thích bánh bèo! – Đây là câu nói duy nhất chàng trai bảnh tỏn thốt lên, dập tắt hoàn toàn nụ cười tươi rói chào mời của ba cô gái. Sau đó vẫn giữ nguyên chiếc kính râm lãnh đạm che khuất tầm mắt, hướng mặt ra ngoài cửa kính.
Ba cô nhân viên hậm hực quay về, vốn dĩ đã quá rõ người mà anh chàng ấy cần là ai nhưng các nàng vẫn ngày ngày nuôi dưỡng hi vọng. Một cô ra hiệu cho người - cần - ra - tiếp khách, thái độ có chút vị nể vì dù sao cũng là con trai của bà chủ, tuy nhiên trong lòng cũng mang chút đố kỵ ngấm ngầm vì được ngồi nói chuyện với trai đẹp chuẩn men. Xuyên thở hắt ra một cái, bước tới rồi ngồi xuống vị trí đối diện:
- Quý khách muốn ăn gì? – Thái độ chào mời không mấy hòa nhã.
- Cư xử với khách VIP như vậy, chắc cậu phải cần học lại một khóa bồi bàn đấy!
- Xin lỗi quý khách nha, vì VIP quá nên cần phải phục vụ đặc biệt khác người ta nó mới nổi bật. Trông quý khách có vẻ rất đói, để tôi đem hết những món ngon nhất ra cho quý khách ăn cho “Sướng” nhá!!!
- Không cần đâu, chỉ cần cậu chủ quán ngồi đây hàn thuyên tâm sự với tôi, thì tôi vẫn sẽ trả tiền đủ hết các món đắc nhất trong thực đơn, không cần gọi món!

- Hay da, vị khách nào mà cũng có nhu cầu như anh đây thì chắc bà chủ quán này mau xây biệt thự lắm á nha! Nhưng thật xin lỗi, đây là quán ăn, chứ không phải quán bia ôm đâu, ha!
Chàng trai đành chào thua với lời đối đáp ngày càng nâng cao cấp độ của Xuyên, anh tháo kính râm xuống, nở nụ cười kinh điển tươi rói vốn đã luyện được từ cậu rất lâu. Vị khách hút hồn biết bao cô gái đây chẳng phải ai xa lạ mà chính là cậu bạn thân kiêm người luôn hết lòng giúp sức cho cậu trong mọi nguy khó – Bùi Hoàng Định. Đáng lý ra, cậu bạn phải hoàn thành khóa học 4 năm mới được về, nhưng vì cuộc sống bên đó quá đỗi nhàm chán, vui chơi thì cũng chỉ nhiêu đó quần tới quần lui, bạn bè thì đông nhưng chẳng đứa nào hợp cạ, toàn thân thiết nhau vì tiền, sòng phẳng thì hội họp. Thế là Định quyết định bỏ ngang, trở về nước dù ba mẹ chẳng mấy hài lòng, nhưng vẫn thu xếp cho cậu học việc vì tương lai phải nối nghiệp công ty.
- Sao rồi, có gì đổi khác không? Vẫn cảm thấy vui vẻ chứ? - Định buông ra một câu hỏi không đầu không cuối.
- Về nước vừa gần 1 tuần liền trưa nào cũng ghé quán gặp tui, bộ không thấy tui vẫn sống thư thái đấy sao? Tui rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình! – Xuyên nói kèm theo nụ cười thể hiện.
- Xuyên biết không? Rất may là cậu không theo ngành diễn viên, chứ vào thì chắc không qua nỗi vòng sơ tuyển đâu! Nét mặt cậu có thể bày ra sự vui vẻ, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy sự ưu tư nào đó cố che giấu.

- Nói cứ như thể là ông đi guốc trong bụng tui, mọi ngóc ngách trong người cái gì cũng biết vậy!
- Cũng không hẳn, nhưng thời gian chúng ta quen nhau cũng đủ để tui hiểu về Xuyên!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi