MỘT PHẦN BA - BÁN DUYÊN TU ĐẠO

Sáng hôm sau Lý Thê dậy sớm, theo sư phụ đi trồng cà chua.

Hiếm có hôm trời trong nắng ráo, tầng không xanh thăm thẳm, áng mây dài lả lướt.

Sư phụ cho Lý Thê hơn mười cây giống, một cái xẻng nhỏ và một nắm sào tre. Sau khi vùi gốc xuống đất phải cắm sào tre bên cạnh, khi nào cà chua lớn để nó leo lên.

Vườn rau rộng có cả những người khác làm việc, tốp năm tốp ba chuyện trò rôm rả, vẻ mặt ôn hoà nhàn hạ.

Có người nối ống nước dài từ vòi trên sân xuống tận vườn. Người đó đứng ở đầu bờ, cầm ống nước xịt đi rất xa, nước rơi xuống được nắng khúc xạ thành một dải cầu vồng, mọi người dừng việc đang làm ồ lên không ngớt.

Lý Thê ngắm cầu vồng một chốc thì nó từ từ biến mất, phía cuối cầu vồng xuất hiện một người.

Cậu híp mắt nhìn, Từ Bùi ngược nắng bước lại đây.

Bên cạnh anh là Cố Thành Xuyên, hai người giữ khoảng cách không xa không gần nói chuyện gì đó, nở nụ cười lãnh đạm.

Lý Thê ngồi xổm giữa luống rau, thầm nghĩ người nào người nấy mặt người dạ thú, đều không phải hạng tốt lành.

Hàng Nghênh Nhất với Chương Tòng Trí đi sau họ, thấy Lý Thê bèn nói: "Sáng dậy sớm ra đây ấy hả?"

Lý Thê gật đầu: "Các cậu chủ đừng chỉ đứng nhìn chứ, qua giúp đi."

Chương Tòng Trí không muốn đi, Hàng Nghênh Nhất đập hắn một phát rồi sang chỗ Lý Thê, đợt nghỉ ngơi điều dưỡng ở chùa anh ta từng làm những việc này.

Lý Thê hơi kinh ngạc, không ngờ Hàng Nghênh Nhất ăn sung mặc sướng giống như búp bê lại biết lao động.

"Cậu trồng gì?" Hàng Nghênh Nhất hỏi.

"Cà chua." Lý Thê đáp: "Tôi thích ăn cà chua."

Hàng Nghênh Nhất nhấc cây giống cà chua trồng vào hố Lý Thê đã đào. Anh ta cầm mấy sào tre cắm bên cạnh, Lý Thê lấy dây buộc lại cho tụi nó dựa vào nhau không đổ.

Hàng Nghênh Nhất gọi Từ Bùi lại giúp: "Ngày xưa Từ Bùi hay trồng hoa với ông nội nó, chắc cũng biết trồng rau, không khác là bao."

Lý Thê không buồn ngước mắt: "Trồng rau khác trồng hoa."

Trước kia Lý Thê còn theo bố mẹ xuống ruộng nữa kìa, bây giờ trồng rau thật vẫn lơ tơ mơ đó thôi. Nghĩ lại thì chỉ khi hoa quả sắp chín cậu mới về nhà cũ hái, sau này đi làm cũng không hay về.

Hàng Nghênh Nhất nhìn Lý Thê, cậu tập trung trồng cây, phớt lờ cả Cố Thành Xuyên lẫn Từ Bùi.

Con người hiện đại có vô vàn biện pháp nhằm ổn định cảm xúc, đọc sách, nghe nhạc, thiền, nhưng chỉ có tiếp xúc với đất đai mới khiến Lý Thê tĩnh tâm lại.

Đất sẽ không dối gạt cậu, cậu cho nó bao nhiêu thì nó sẽ cho cậu bấy nhiêu, không cần thăm dò lẫn nhau, cũng không cần đặt ra câu hỏi có đáng không.

"6 tuổi tôi xem bố trồng rau, 26 tuổi tự mình trồng rau, khi nào 66 tuổi, biết đâu tôi sẽ có một vườn rau nhỏ của riêng mình, trồng rau toàn thời gian."

Hàng Nghênh Nhất nói: "Thế thì xuyên suốt cả đời cậu chỉ có một việc."

Lý Thê ngẫm nghĩ, câu này khá hay đấy chứ.

Ngồi xổm lâu đứng dậy, mắt cậu tối sầm.

Thôi xong, yếu ớt thế này chắc không sống nổi đến 66 tuổi đâu.

*

Trước khi về Lý Thê chụp tất cả các cây cà chua của mình, hiếm có một lần đăng lên trang cá nhân Wechat.

Rất nhiều người "thích" bài viết và hỏi cậu trồng gì, đồng nghiệp để lại lời nhắn chúc đi nghỉ mát vui vẻ, Nhan Ngôn cũng bấm "thích", kêu bao giờ cà chua ra quả gửi cho cậu ta một ít.

Ông chủ cũng "thích", tuy không nói gì nhưng Lý Thê nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ sếp.

Trong điện thoại ông chủ hỏi cậu nghỉ phép thế nào, thông báo cậu quay lại làm việc sớm nhất có thể.

Vì vậy thứ hai Lý Thê lại đi làm như bình thường.

Đồng nghiệp không biết lý do cụ thể Lý Thê nghỉ phép, chỉ cho rằng cậu mệt, khen cậu sau khi quay lại tinh thần khác hẳn. Cũng có người hỏi cậu nghỉ phép đi đâu chơi, ngôi chùa trong bài đăng có vẻ rất đẹp.

A Nhã cầm một tập tài liệu đi sang, đứng nghe chốc lát rồi nói: "Chờ tôi tích đủ ngày nghỉ, tôi cũng đến đó chơi."

Lý Thê hỏi: "Có việc gì à?"

A Nhã giơ tay: "Ông chủ gọi cậu."

Lý Thê theo A Nhã đi gặp ông chủ, A Nhã nói: "Giám đốc điều hành tổng công ty khu vực Hoa Đông bị cách chức, từ nửa cuối năm nay đến đầu năm sau, có khả năng ông chủ sẽ được thăng chức, cho nên hôm nay tâm trạng ông chủ rất tốt."

Sau khi vào phòng làm việc, tâm trạng ông chủ phấn khởi y như lời A Nhã. Sếp mở hộp trà mới mời Lý Thê, hỏi cậu đi nghỉ vui không. Kỳ nghỉ này là do đâu cả hai đều biết rõ trong lòng, nhưng ông chủ là ông chủ, sắc mặt không chút thay đổi cứ như chuyện lúc trước không hề tồn tại.

Ông chủ báo cho Lý Thê một tin tốt, trước khi ông chủ thăng chức, có một suất tiến cử có thể đề bạt cậu lên làm phó giám đốc.

Lý Thê cảm ơn ông chủ.

Thăng chức tăng lương, môi trường làm việc luôn phải có cà rốt mới được. [1]

[1] Nghệ thuật cây gậy và củ cà rốt: Cây gậy đại diện cho hình phạt, quyền lực, cà rốt là phần thưởng làm mồi nhử. Trong doanh nghiệp việc áp dụng thưởng phạt sẽ tạo áp lực cho nhân viên của mình, giúp họ có thể làm việc tốt hơn.

Buổi tối tan làm về nhà, nhìn sơ yếu lý lịch viết được một nửa trên máy tính, Lý Thê ngẫm nghĩ rồi vẫn hoàn thành nốt.

Đúng lúc này Nhan Ngôn gọi điện tới, cuối cùng cậu ta cũng có thời gian rảnh hỏi thăm chuyện của Lý Thê và Cố Thành Xuyên.

Lý Thê đắn đo, kể toàn bộ chi tiết việc gặp phụ huynh cho Nhan Ngôn.

Nhan Ngôn rất bất mãn với kiểu lựa lời của Lý Thê khi nói về quá trình yêu đương: "Tốt kể, xấu không kể, mày có khác gì làm giả sổ sách không?"

Lý Thê: "Khi đó tao chưa nghĩ xong, lúc kể lại có thể sẽ thiên vị tình cảm, không có lợi cho mày hình thành hiểu biết khách quan về Cố Thành Xuyên."

"Bây giờ mày khách quan chưa?" Nhan Ngôn nói: "Tao vẫn cảm thấy Cố Thành Xuyên xử lý không ổn!"

Lý Thê hậm hực im thin thít.

Nhan Ngôn hỏi: "Còn chuyện giấu tao phải không?"

Lý Thê chậm chạp kể vụ cầu hôn.

Nhan Ngôn lập tức bùng nổ: "Mày hỏng đầu rồi!"

Lý Thê cãi: "Bọn tao yêu nhau hơn hai năm, tình cảm rất tốt, tiến thêm một bước có vấn đề gì?"

"Tình cảm rất tốt thì chuyện cầu hôn mắc gì mày giấu tao?" Nhan Ngôn nói: "Lý Thê, không nhìn ra đấy, giờ mày cũng chơi trò lừa mình dối người cơ."

Lý Thê làu bàu: "Mày chưa được cầu hôn bao giờ, mày không hiểu."

"Ai bảo tao chưa được cầu hôn?" Nhan Ngôn nói: "Tao nói cho mày biết người thế nào mới đi cầu hôn, cùng đường bí lối không còn lựa chọn nào khác, chúng nó sẽ nói cầu hôn đi, kết hôn đi. Tao thèm vào!"

Lý Thê ngạc nhiên: "Cù Quang từng cầu hôn mày?"

"Đừng đánh trống lảng!" Nhan Ngôn không mắc bẫy: "Rốt cuộc mày nghĩ rõ ràng chưa, vì sao anh ta cầu hôn mày?"

Lý Thê bị cậu ta mắng đến nỗi sắp rụng trọc lông mày: "Bị Từ Bùi kích thích đó."

Lý Thê ậm ờ, bởi cậu còn giấu rất nhiều chi tiết liên quan đến Từ Bùi.

"Từ Bùi." Nhan Ngôn cười khẩy, đưa ra suy đoán chỉ qua lời kể của Lý Thê: "Tên này cũng không phải hạng tốt lành."

"Cho nên trong lòng mày cũng biết Cố Thành Xuyên cầu hôn vì bị Từ Bùi kích thích, anh ta cầu hôn vì thích mày sao, thích Từ Bùi thì có!"

Thôi mày đừng nói nữa, tao còn từng nghĩ như thế thật đấy. Lý Thê thầm lẩm bẩm.

"Thế phải làm sao." Lý Thê cụp mắt: "Không thì tao chia tay với Cố Thành Xuyên à."

Nhan Ngôn im lặng, cậu ta nhận ra Lý Thê có thể nói những chuyện này tức là trong lòng đã từng nghĩ vô số lần, đã có kết luận rồi.

Lát sau cậu ta mới lên tiếng: "Lý Thê, bất kể mày quyết định ra sao, tao đều ủng hộ mày."

Lý Thê thở dài: "Nếu giờ mày ở đây, nói chuyện đến mức này kiểu gì bọn mình cũng phải uống rượu."

Nhan Ngôn cũng cười: "Khi nào rảnh tao sẽ đi Đông Thành, trong thời gian này, mọi chuyện giữa mày và Cố Thành Xuyên đều phải kể cho tao, không cho phép tự mình nghĩ ngợi lung tung."

Lý Thê ngoan ngoãn gật đầu.

*

Sau khi quay lại làm việc, cuộc sống bỗng nhiên trời yên biển lặng.

Hằng ngày Lý Thê đều hai điểm một đường thẳng là công ty và nhà, vì lo cho cây cà chua của mình mà cậu bắt đầu học một số thứ về trồng rau. Thời gian đi làm hoàn thành tuần tự, thời gian tan làm lấp đầy bằng việc học kiến thức mới. Lý Thê cảm nhận được sự bình yên đã lâu không có.

Cho đến một ngày nọ đi làm, Lý Thê gặp một người không ngờ tới ở công ty.

Minh Gia Ngọc mặc com lê bắt mắt đi cùng ông chủ, phía sau là một hàng trợ lý.

Lý Thê đi từ phòng trà nước ra, cậu ta nhìn thấy Lý Thê thì niềm nở chào hỏi.

Nhóm người ấy đi qua, đồng nghiệp hỏi Lý Thê: "Cậu quen người đó à?"

"Trước đây từng gặp."

Mấy cô gái sáp vào: "Cậu là bạn cậu ấy hả, có tiện xin chữ ký giúp bọn tôi không."

"Chữ ký?" Lý Thê hơi bối rối.

"Cậu không biết sao, cậu ấy cực kỳ nổi tiếng trên mạng."

Đồng nghiệp mở điện thoại cho Lý Thê xem, số lượng fan của Minh Gia Ngọc đã vượt 10 triệu, video hot nhất là cậu ta nháy mắt với ống kính khi nhảy ở quán bar.

"Vốn dĩ cậu ấy là người nổi tiếng trên mạng, đăng video nhảy các kiểu, ngoại hình đẹp mà, fan cực kỳ đông." Đồng nghiệp nói: "Chuyện sau này thì như phim, nổ ra tin cậu ấy là con út thất lạc bên ngoài của nhà quyền quý, cách đây không lâu mới được nhận về."

"Sau khi quay về nhà, việc đầu tiên cậu ấy làm là mở quỹ từ thiện. Tại vì ngày trước livestream cậu ấy từng nói, nếu có tiền, cậu ấy muốn mở một quỹ từ thiện cho trẻ em không được đi học ở vùng sâu vùng xa, bây giờ cậu ấy có tiền rồi, nói được làm được, lập tức bắt tay vào thực hiện. Việc này tung lên mạng bùng nổ truyền thông lắm, rất nhiều người làm fan cậu ấy."

Một đồng nghiệp khác nói: "Tôi không cảm thấy cậu thiếu gia này thật lòng thích làm từ thiện, chưa biết chừng chỉ để thu hút chú ý thôi. Nhà giàu tranh giành quyền lực, vì phân chia tài sản chuyện gì cũng có thể."

A Nhã bưng cà phê đi tới: "Mặc dù không biết cậu ta có thật lòng làm từ thiện hay không, nhưng tiền tươi thóc thật đã đổ ra rồi, dư luận trên mạng đều đứng về phía cậu ta."

A Nhã biết nhiều hơn đồng nghiệp bình thường một chút: "Đừng xem thường dư luận trên mạng, có ích thật đấy, chuyện dư luận khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, thậm chí phá sản không phải không có."

Mấy đồng nghiệp gật gù, pha trà xong thì giải tán. A Nhã bảo Lý Thê: "Cậu giám đốc Tiểu Minh này ban đầu đi làm ở công ty nhà họ, về sau không biết sao lại nghỉ, bây giờ đang kinh doanh một công ty truyền thông bố cậu ta cho, ông chủ từng tiếp xúc với cậu ta, nói là làm việc rất có kế hoạch."

Lý Thê nhớ lại những lời Chương Tòng Trí nói về Minh Gia Ngọc, để đối phó Minh Gia Ngọc mà Cố Thành Xuyên cho Cố Lão Ngũ vào công ty, Minh Gia Ngọc không chiếm được lợi ích bèn rút lui ngay.

Minh Gia Ngọc thoải mái rút lui nhưng chưa chắc Cố Lão Ngũ đã chịu đi. Lý Thê nghĩ, vậy là vấn đề lại rơi lên người Cố Thành Xuyên.

Buổi tối về nhà, Lý Thê với Nhan Ngôn nhắc đến chuyện Minh Gia Ngọc. Nhan Ngôn biết Minh Gia Ngọc vì cậu ta đã đặt nửa chân vào giới giải trí, tốc độ nổi tiếng thật sự không cách nào tưởng tượng.

"Cậu ta trẻ thì trẻ thật, nhưng đầu óc vẫn dùng tốt." Lý Thê nghĩ tới đánh giá của nhóm Từ Bùi về cậu ta, cảm thấy cũng nên để họ nhận thua thôi.

"Không chừng có cơ hội còn có thể hợp tác với cậu ta." Nhan Ngôn hỏi: "Mày với bạn trai mày sao rồi?"

Lý Thê hái vài lá bạc hà nấu canh, đáp: "Cố Thành Xuyên ra nước ngoài bàn hợp đồng, Từ Bùi đi nơi khác dự hội nghị, cuộc sống yên ả, peace and love."

Nhan Ngôn cười khẩy, giở giọng châm chọc: "Từ Bùi đi công tác, Cố Thành Xuyên cũng đi công tác, đâu ra chuyện trùng hợp như thế, chắc chắn hai người đó quan hệ mập mờ."

Lý Thê vui hết sức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi