MỘT PHÚT SAI LẦM

 
 
Lúc Bùi Dục xuất hiện ở cửa lớp, cả lớp thoáng trở nên yên tĩnh. Sùng bái, kích động, hưng phấn, ngạc nhiên và nghi ngờ...đủ mọi ánh mắt hệt như đèn pha chiếu “xoẹt” lên người “Âu Dương Tĩnh”, anh bước về chỗ ngồi của mình trong sự yên tĩnh kỳ lạ đó.
 
La Vịnh Văn sớm đã kích động đến mức không thể kiểm soát bản thân, Bùi Dục vừa đặt mông xuống, cô ấy liền căng thẳng hỏi: “Âu Dương Tĩnh, cậu thật sự đến phòng giáo vụ xem camera sao?”
 
Bùi Dục thờ ơ gật đầu.
 
“Trời ơi! Tớ đúng là quá hâm mộ cậu rồi!” La Vịnh Văn hét to rồi nhào đến muốn ôm anh một cái, Bùi Dục nhanh tay lẹ mắt đẩy cô ấy ra, có điều âm thành này của cô ấy đã phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ trong lớp học. Tất cả mọi người đều nháo nhào lên.
 
La Vịnh Văn cũng không để ý “Âu Dương Tĩnh” đẩy cô ấy ra nữa, mười ngón tay cô ấy đan vào nhau rồi híp mắt cười ngốc nghếch: “Âu Dương, lúc nãy cậu phản bác lại cô Từ thật sự là quá ngầu luôn! Nói hay lắm nha! Tớ muốn bị cậu bẻ cong luôn rồi!”
  
“Đúng đó đúng đó! Mấy lời mắng của cô ấy đúng là khó nghe quá mà! Vẫn là Âu Dương lợi hại, tớ sắp khóc luôn!” Cô bạn ngồi phía trước tiếp lời.
 
“Cậu đi nhanh quá, không thấy được vẻ mặt của cô Từ! Ha ha ha ha!” Còn có người mô phỏng lại thần thái của cô Từ một cách khoa trương.
 
Cũng có bạn thay “Âu Dương Tĩnh” lo lắng: “Nhưng mà sau này vào học phải làm sao đây? Cô Từ nhất định sẽ làm khó cậu.”

 
Mà kẻ đầu têu Bùi Dục lại bình tĩnh vô cùng, anh không nhanh không chậm trả lời từng câu hỏi của các bạn, sau đó tạt một gáo nước lạnh: Anh cực kỳ thành khẩn nói với mọi người: Đổi giáo viên là việc không có khả năng. Thế nhưng cho dù có như vậy cũng vẫn không thể nào dập tan sự hưng phấn của mọi người.
 
“Quan tâm xử lý hay không làm gì, xả cơn giận là được rồi!” Mọi người cùng nói.
 
...Quả nhiên.
  
Người lớn cứ luôn cảm thấy quãng thời gian thời niên thiếu là đẹp đẽ nhất, thế nhưng lúc còn là học sinh thì ít nhiều gì cũng sẽ chê trách những ngày tháng này quá đơn điệu và vô vị. Vậy nên một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến bọn họ náo nhiệt lâu thật lâu, hệt như đang trong dịp lễ tết.
 
Sau đó, cả lớp náo nhiệt đến mức âm lượng thấp nhất cũng phải gấp năm lần giờ tan học lúc bình thường. Mà “tâm bão” Bùi Dục lại cực kỳ bình tĩnh. Anh ngồi tại chỗ nhìn các bạn học hết người này đến người kia tỏ ra hứng phấn, trong đầu lại chỉ xoẹt ngang câu nói Huỷ Diệt nói với anh lúc nãy.
 
Sau khi trở lại từ phòng giáo vụ, Huỷ Diệt gọi Bùi Dục ra hành lang, đang trong giờ học nên xung quanh không một bóng người. Sau khi đứng vững, vậy mà Huỷ Diệt lại mang theo ý xin lỗi mà nói với anh: “Âu Dương Tĩnh, em phải chuẩn bị tâm lý, trường sẽ không xử lý cô Từ, kết quả tốt nhất cũng chỉ đổi giáo viên cho các em vào học kỳ sau. Thế nhưng học kỳ này vẫn còn hai tháng hơn, em phải chuẩn bị tâm lý trước, đừng vì chuyện hôm nay hoặc thái độ của giáo viên đối với em mà ảnh hưởng việc học.”
    
“Cảm ơn cô.” Bùi Dục cảm kích nhìn cô ấy rồi cười nói, “Nhưng cô Từ nói không cho em học lớp của cô ấy. Em muốn xin phép sau này tiết Lịch sử được đến phòng đọc để tự học.”
 
Huỷ Diệt không tán thành: “Vẫn phải lên lớp, đừng làm mình đặc biệt. Những chuyện này không cần em lo lắng, tôi sẽ nói chuyện lại với cô Từ.” Cô ấy nói, rồi lại nghiêm túc quan sát anh một lượt, “Có điều biểu hiện hôm nay của em làm tôi rất bất ngờ.”

 
“Cô cảm thấy hôm nay em quá xúc động sao?” Bùi Dục hỏi. Huỷ Diệt là một giáo viên lớn tuổi cực kỳ nghiêm túc và cổ hủ, chắc sẽ không thích cách làm chủ động kiếm chuyện này của anh.
 
Ai ngờ Huỷ Diệt lại lắc đầu, thậm chí còn lộ ra ý cười nhàn nhạt. Cô ấy không tiếp lời khẳng định hay phủ định hành vi của Bùi Dục. Chỉ vỗ vỗ vai Bùi Dục một cái: “Không trách các em. Là do chủ nhiệm lớp tôi đây không làm tròn bổn phận, không kịp thời tìm hiểu tình hình.”
   
Bùi Dục lại kinh ngạc thêm lần nữa, vốn dĩ ấn tượng của anh về Huỷ Diệt là “một giáo viên lớn tuổi cực kỳ nghiêm túc và cổ hủ”, bình thường không phải phạt những học sinh đến trễ giờ đọc bài buổi sáng chạy một vòng thì bắt những học sinh không nộp bài tập đến phòng làm việc làm đề, học sinh đối với cô ấy trước giờ đều là kính trọng nhưng không thể gần gũi. Khi giáo viên nghiêm túc cổ hủ này thừa nhận sai sót của mình trước mặt học sinh mà không có chút khuất mắc nào, Bùi Dục phút chốc không biết nói gì. “Cô, không phải đâu ạ…”
 
Huỷ Diệt hươ hươ tay, ngắt lời anh: “Dạy các em xong tôi cũng nghỉ hưu rồi. Cũng không biết lứa các em đây có bao nhiêu đứa có thể lên được cấp ba...có điều trong lớp cuối cấp cuối cùng này còn có thể dẫn dắt một học sinh như em, cô thật sự cảm thấy rất yên tâm.” Cô ấy nói xong thì vỗ nhẹ vai anh một cái.
  
Huỷ Diệt dạy học cực kỳ nghiêm khắc, thế nên nội quy lớp 6 của bọn họ cũng nhiều hơn lớp khác, thậm chí giờ đọc buổi sáng cũng yêu cầu đến sớm hơn giờ trường quy định năm phút. Vì điều này mà các bạn học phàn nàn không ít. Thế nhưng người đã trải qua kỳ thi chuyển cấp như Bùi Dục đây lại cực kỳ rõ, giáo viên tuổi đã hơn năm mươi này chỉ mong học sinh của cô ấy có thể đi xa hơn trên con đường học tập.
 
Chỉ là nỗi khổ tâm của cô ấy, những đứa trẻ mười bốn, mười lăm tuổi có thể hiểu được bao nhiêu thì không ai biết được.
 
Cho dù có là Anh Hoa với tố chất tổng thể của học sinh cao hơn cũng vậy.
 
*

 
Bài kiểm tra trên lớp chỉ có ba câu, vì kiểm tra bất chợt nên đa số mọi người đều làm rất lung tung, những bài kiểm tra nhỏ này lại không tính vào thành tích nên phần lớn mọi người đều không tập trung, huống hồ chi đã đến tiết cuối cùng buổi chiều, đói muốn xỉu rồi, tâm trí sớm đã bay xa.
  
Trạng thái không muốn học tập này của học sinh, giáo viên đứng trên bục nhìn thấy rõ mồn một, thầy ấy không nhịn được mà gõ lên bảng đen, bắt đầu trách mắng: “Tổng cộng ba câu, người làm đúng không sai một điểm nào trong lớp này chỉ có mỗi Bùi Dục. Một nửa các em chỉ đúng hai câu. Tôi nói cho các em biết, thi chuyển cấp ít nhất cũng nằm ở độ khó thế này, các em tự hỏi bản thân xem, nếu đây là kỳ thi chuyển cấp thì mình được mấy điểm? Đừng vì vào được Anh Hoa mà lơ là kỳ thi chuyển cấp, tỉ lệ lên lớp của toàn thành phố trong kỳ thi chuyển cấp chỉ có 50% có biết không?”
 
“Biết ạ, nhưng năm ngoái tỷ lệ lên lớp của trường chúng ta là 98% mà!” Có học sinh chen ngang, không coi sự nghiêm khắc của giáo viên ra gì.
 
Thầy ấy giận dữ: “Tỉ lệ lên lớp năm ngoái là do đàn anh đàn chị của các em tạo ra, có liên quan gì đến các em? Nói cho các em hay, các em là lứa học sinh tệ nhất mà tôi từng dạy!”
 
Hơ————
  
Câu nói “Các em là lứa học sinh tệ nhất mà tôi từng dạy” này thật sự đã nghe đến mức chai cả tai luôn rồi, hình như tất cả mọi giáo viên đều liên kết với nhau cả.
 
Ngay cả Âu Dương Tĩnh cũng không nhịn được mà oán thầm: Có phải trước khi nhậm chức, giáo viên nào cũng đều được huấn luyện thế này không vậy? Nội dung và giọng điệu lúc nói chuyện đúng là cực kỳ giống nhau!
 
Thầy Toán còn chưa hả giận, vừa đúng lúc giảng xong thì còn mấy phút nữa là tan học, thầy ấy liền bắt đầu tận tình khuyên bảo, giảng đạo lý cho học sinh: “Bố mẹ các em cho các em điều kiện học tập tốt như vậy, em không học hành đàng hoàng thì xứng đáng với ai đây? Đi nhìn các trường học khác mà xem, không nói đâu xa, Ngũ Trung chung một khu với chúng ta. Các em biết tỉ lệ lên lớp năm ngoái của Ngũ Trung là bao nhiêu không? Chưa đến 31%! Sau khi tốt nghiệp, phần lớn các em ấy đều vào Trường nghề và Trường trung đẳng! Họ thua các em sao? Không! Là vì bố mẹ họ không giàu bằng các em, không thể gửi họ vào học những trường tốt!”
   
Âu Dương Tĩnh dừng bút, một cảm giác khó diễn tả bằng lời sục sôi tận đáy lòng, thầy vẫn còn đang đứng trên bục giảng nói những trường học như Ngũ Trung tệ ra sao, muốn lấy đó để nhắc nhớ học sinh quý trọng điều kiện học tập lúc này.
 
Phần lớn lời thầy ấy nói đều là sự thật, thế nhưng Âu Dương Tĩnh lại cứ cảm thấy không đúng lắm.

 
Đúng, cô cũng biết Ngũ Trung không ra làm sao, hoàn toàn không xếp nổi thứ hạng trên toàn thành phố, thậm chí bà nội suốt ngày cứ nói Ngũ Trung này kia. Nhưng mà, Ngũ Trung là trường cũ của cô mà, trường cũ là gì? Trường cũ là một nơi bạn mắng nó một ngày tám lần, thế nhưng không thể chấp nhận việc người khác nói nó không tốt!
  
Vu Nhất Dương đẩy đẩy Khưu Minh Đạt, nhìn chằm chằm “Bùi Dục” khẽ nói: “Tớ cảm thấy anh Bùi hình như sắp bùng nổ rồi.”
 
“Đúng đó! Chị Tĩnh không phải ở Ngũ Trung sao? Tớ thấy anh Bùi chút nữa sẽ nổ tung ngay!” Khưu Minh Đạt đáp lời.
 
Thế nhưng “Bùi Dục” lại không đập bàn đứng lên như bọn họ nghĩ mà chỉ giơ tay, đợi thầy tỏ ý bảo cô nói rồi mới lên tiếng: “Thưa thầy, sau này có thể đổi cách khác để cổ vũ các bạn học tập được không? Học tập là việc của bản thân mình, sao lại dìm trường khác làm gì? Vả lại Trường nghề và Trường trung đẳng cũng đào tạo ra nhiều công nhân cao cấp lắm, dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm, không ai thấp kém hơn ai một cái đầu cả.”
 
Lời này nếu đổi lại là một người có thành tích tệ nói ra thì sẽ có người cảm thấy, người phát biểu đang ra vẻ cho người khác biết mình tồn tại, còn không thì là đang tìm một cái cớ cho việc thành tích kém sau này không thi đậu cấp ba của mình.  Nhưng Bùi Dục là ai chứ? Số một Anh Hoa! Cảm giác tồn tại tràn đầy luôn đó được chưa? Anh nói ra, mọi người sẽ đều cảm thấy, má nó! Cảnh giới của học bá quả nhiên cao quá!
 
“Từ lúc nào anh Bùi trở nên dịu dàng vậy? Phát biểu cũng giơ tay nữa?” Vu Nhất Dương hỏi Khưu Minh Đạt với vẻ khó tin.
 
“Chậc.” Khưu Minh Đạt nhìn cậu ta một cái, cực kỳ nghiêm túc nói: “Tớ cảm thấy cậu thật sự có chút quan tâm anh Bùi quá lố rồi, cậu không suy nghĩ nên kiểm tra lại xu hướng tình d*c một chút sao…Ế! Tay cậu đen quá!”
 
Phát biểu xong, những bạn học xung quanh phản ứng thế nào, tiếp theo thầy sẽ nói những gì, Âu Dương Tĩnh đều không nghe lọt tai. Bây giờ trong đầu cô toàn là lời thầy lấy Ngũ Trung ra làm ví dụ tiêu cực lúc nãy. Khi còn ở Ngũ Trung thì ngay nào cũng mắng nó, bây giờ đổi thân phận khác, đổi góc độ khác để nhìn nhận vấn đề, cô lại đột nhiên muốn làm điều gì đó cho trường cũ của mình.
 
Ít nhất cũng làm gì đó cho lớp mình.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi