MỘT PHÚT SAI LẦM

 
 
“Cái gì?” Âu Dương Tĩnh kinh ngạc kêu lên, “Phân lớp nhanh chậm?” Trong mấy ngày cô không có mặt, rốt cuộc thì trong trường đã xảy ra những chuyện gì?
 
“Vậy nên tôi có bàn với lớp trưởng chuẩn bị tổ chức học nhóm trong lớp.”
 
“Đợi chút, để tôi sắp xếp lại đã.” Âu Dương Tĩnh đỡ trán, “Ý cậu là, cậu muốn giúp mọi người phụ đạo, cùng nhau nâng cao thành tích học tập?”
 
“Không tính là phụ đạo, chỉ là dạy cho bọn họ cách học.” Bùi Dục nói, cảm giác được sắc mặt Âu Dương Tĩnh có chút không đúng thì vội vàng huơ tay, “Không lẽ cậu chê phiền phức hả? Thật ra sẽ không chiếm bao nhiêu thời gian đâu, chủ yếu là sẽ có tác dụng đốc thúc, cải thiện môi trường học tập trong lớp.”
  
Âu Dương Tĩnh nhìn anh một cái, không nói lời nào mà lục cặp mình. Đương nhiên không phải cô chê phiền phức, cô đang rất tức giận! Bùi Dục thông minh hơn, học giỏi hơn cô thì đã đành, sao ngay cả chuyện giúp đỡ bạn bè này cũng nghĩ ra trước cô?! Âu Dương Tĩnh cảm thấy bản thân lại thua anh một cái đầu nữa, cô ném bản photo đề thi lên tay Bùi Dục một cách không vui lòng.
 
Bùi Dục đang suy nghĩ làm thế nào để khuyên cô đồng ý, anh ngẩn người: “Cái này là?”
 
“Đề luyện thi lén photo cho cậu đấy. Cho bọn họ làm đi, để họ nhìn thấy khoảng cách của mình rồi gia tăng cảm giác căng thẳng.” Âu Dương Tĩnh vừa nói vừa lấy một tờ giấy ra, “Đây là sách tham khảo hôm qua tôi tìm được dựa trên tài liệu phụ đạo của Anh Hoa các cậu, có thể dùng quỹ lớp mua hai bộ, cô Nghiêm chắc chắn sẽ đồng ý.”
 
Bùi Dục nhận lấy đề luyện thi cùng tờ giấy, anh nhìn Âu Dương Tĩnh rồi bỗng nở nụ cười.
 

“Cậu cười cái gì?” Âu Dương Tĩnh cảm thấy quái lạ mà nhìn anh.
   
“Mới phát hiện thật ra cậu cũng ngoài lạnh trong nóng, khá là dễ thương.” Bùi Dục cười nói, tiếp xúc mấy ngày ngắn ngủi, hình tượng mờ nhạt về “bạn học nữ lớp bên cạnh” trong ký ức bỗng chốc trở thành một người sống rõ ràng trước mắt, cảm giác này cũng kỳ diệu ghê.
 
Không được! Rõ ràng đang đối diện với gương mặt của mình, vậy mà tim Âu Dương Tĩnh lại không nhịn được mà đập lên “thình thịch”. Bị ma nhập rồi hả trời! Cô thầm mắng bản thân mình rồi đổi chủ đề, “Chẳng phải hai ngày trước cậu còn gấp gáp muốn đổi trở lại sao? Bây giờ không gấp nữa rồi?”
 
Bùi Dục nhún vai: “Gấp cũng vô ích, tôi nhìn thoáng rồi. Cũng chẳng phải chỉ là bà dì lớn thôi sao? Chuyện nhỏ! Mấy đứa con gái còn nhịn được, thanh niên trai tráng như tôi đây mà sợ chịu không nổi sao?”
   
“Khoan, đừng có dùng giọng nói của tôi để tự xưng mình là thanh niên trai tráng, kỳ cục chết được!” Âu Dương Tĩnh nhìn “bản thân mình” tự xưng là thanh niên trai tráng thì cảm thấy thật sự không dám nhìn thẳng.
 
Bùi Dục không để ý: “Được thôi, cậu sao rồi? Ở Anh Hoa thấy thế nào?”
 
“Bình thường.” Âu Dương Tĩnh suy nghĩ chút rồi lại nói, “Có mỗi Vu Nhất Dương cứ kỳ lạ thế nào ấy, tôi nghi là cậu ta đã nhìn ra điều gì rồi.”
 
Bùi Dục nhướng mày cười ha ha: “Thằng nhóc đấy hả! Tính cách của hai chúng ta khác xa như vậy, nếu cậu ấy mà không nhìn ra được có gì sai sai thì đợi đến lúc tôi đổi về lại sẽ xử đẹp cậu ấy! Tôi đã quen biết với cậu ấy từ lúc học mẫu giáo rồi.”
 
“!” Âu Dương Tĩnh nhìn ra được quan hệ của hai người họ rất thân thiết, thế nhưng không ngờ lại thân đến vậy, vội vàng hỏi, “Vậy làm thế nào đây?”

 
Bùi Dục cười nói: “Cậu lo lắng gì chứ? Cho dù có nhìn ra điều gì không đúng thì cậu ấy cũng không tưởng tượng được việc chúng ta hoán đổi linh hồn đâu? Bình thường mà nói, chuyện này ngoài trong manga, tiểu thuyết thì làm sao có thể xảy ra trong hiện thực được?”
 
Âu Dương Tĩnh mới có chút yên tâm, lại nghe anh nói: “Thật ra nếu thật sự không thể giấu được thì nói cho cậu ta biết cũng không có gì to tát…”
 
“Tuyệt đối không được!” Âu Dương Tĩnh buộc miệng nói, không biết vì sao mà cảnh tượng lúc sáng lại thoáng nhảy ra, không thể nào xua đi được. Âu Dương Tĩnh lập tức bất giác nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Bùi Dục.
 
“Ừm——” Bùi Dục nghiêng đầu đánh giá cô, xoa cằm nói: “Hôm nay cậu có chút kỳ lạ nha, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
  
“Không có!” Âu Dương Tĩnh lập tức phủ nhận, lời vừa nói ra liền có chút hối hận, đều là hiện tượng s inh lý, dựa vào cái gì mà Bùi Dục có thể hỏi cô về vấn đề bà dì lớn một cách thoải mái như vậy, mà cô lại ngại hỏi về chuyện ông chú của anh? nghĩ vậy, Âu Dương Tĩnh đột nhiên có dũng khí ném da mặt mình đi, ấp úng kể lại chuyện ban sáng.
 
Vốn dĩ tưởng Bùi Dục ít nhiều gì cũng sẽ ngại ngùng khó xử một chút, không ngờ mặt anh không biến sắc, thái độ cực kỳ thản nhiên, thậm chí còn mang theo vẻ chí trích: “Chắc là do tối qua cậu đã mệt lại còn thức khuya nên vậy thôi. Sau này đừng thức khuya vậy nữa, tốt với cơ thể của tôi một chút đi.”
 
Sao lại có thể thản nhiên như vậy chứ!! Âu Dương Tĩnh gào thét trong lòng, thế nhưng lại vì phản ứng của Bùi Dục mà bình tĩnh trở lại.
 
Ừm, vốn dĩ chỉ là một hiện tượng s inh lý bình thường, chẳng phải chuyện gì to tát mà. Vả lại điều Bùi Dục nói đích thực cũng có lý, cô dù gì cũng đang dùng cơ thể của người ta! Âu Dương Tĩnh suy nghĩ rồi bảo đảm với Bùi Dục: “Xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa, tôi sẽ có trách nhiệm với cơ thể của cậu!”
  
Có trách nhiệm gì chứ!? Bùi Dục suýt nữa thì nghẹn chết! Thế nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Âu Dương Tĩnh, anh lại không cách nào phản bác được, chỉ còn cách viện cớ phải về ăn cơm để đuổi Âu Dương Tĩnh đi. Những việc cần nói đã nói rõ rồi, Âu Dương Tĩnh cũng không dây dưa nữa, sau khi tạm biệt thì đi nhanh như bay, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.

 
Mãi đến khi cô rời đi được một lúc lâu, Bùi Dục mới dùng tay che miệng từ từ ngồi xổm xuống.
 
Trời ơi! Anh ngồi xổm trên nền đất, cảm giác tim mình đã hoàn toàn mất khống chế, gần như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực! May là Âu Dương Tĩnh đi nhanh, nếu mà ở lại thêm chút nữa thì anh không diễn tiếp được nữa rồi!
*Lời trans: Má ơi tưởng ổng ngầu lòi ai dè cũng íu đúi như ai =))))
    
Vậy mà anh...không, cơ thể của anh lại chào đón ông chú vào lúc này!! Sống mười tám năm nay, anh hoàn toàn không nghĩ đến được cậu em nhà mình lại bị nữ sinh nhìn thấy, chạm vào trong tình huống này…Tuy thứ mà nữ sinh kia dùng để chạm vào cậu em cũng là tay anh, thế nhưng...Âu Dương Tĩnh nhất định đã thấy hết rồi!
 
Thâm tâm Bùi Dục dường như đã đốt lên cả một xưởng pháo hoa, cứ cháy lốp ba lốp bốp không thôi. 
 
Bùi Dục ngồi một chút, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề khác——Rốt cuộc thì lúc sáng Âu Dương Tĩnh đã xử lý tiểu Bùi Dục đang hăng hái tinh thần bằng cách nào? Cô lại hoàn toàn không hỏi anh vấn đề này?
 
Không, không được hoảng, với trình độ ngay cả thấy ông chú đến thăm cũng ngại của cô bé đó thì cô ấy rất có thể chỉ xem cậu em của anh như nín tè nên mới vậy mà thôi…Mặt Bùi Dục đỏ rồi lại trắng, chuyện hoán đổi cơ thể này phiền phức hơn anh dự liệu trước đây nhiều!
    
Ngồi cả buổi, đợi đến lúc nhịp tim từ từ bình ổn, Bùi Dục mới xoa xoa gương mặt vẫn còn chút nóng của mình rồi đi về nhà.
 
Dưới tán cây đa cách nơi anh ngồi chừng ba mươi mét có một dáng người cao gầy đang nhìn theo bóng lưng của anh rời đi, không biết đang nghĩ gì.
 
“Người ta đi rồi, còn nhìn gì mà nhìn?” Trần Lập Linh nhảy ra từ sau cây, gõ mạnh Thẩm Tây một cái.
 
“Không liên quan đến cậu.” Thẩm Tây không thèm nhìn cô ta, cất bước bước ra ngoài.

 
“Cậu đứng lại!” Trần Lập Linh hét lớn, “Bị đá trước mặt bao nhiêu người mà cậu vẫn thích nó? Thẩm Tây! Cậu không có lòng tự trọng sao!”
    
Thẩm Tây dứng lại, xoay người, tối mặt lại rồi quan sát Trần Lập Linh từ trên xuống dưới, khinh bỉ nói: “Tôi không có lòng tự trọng cũng sẽ không thích cậu, cậu bỏ cuộc đi.” Nói xong liền quay đầu rời đi.
 
Trần Lập Linh tức tối giậm chân: “Tớ không bỏ cuộc đấy! Tớ cứ không bỏ cuộc đấy!! Tớ xem cậu làm thế nào!” Cô vừa quay đầu liền chạm mặt vài người qua đường đứng hóng chuyện. Sau đó liền lập tức xả hết tức giận lên đầu bọn họ: “Nhìn gì mà nhìn! Chưa nhìn thấy người đẹp nổi giận bao giờ à!”
 

 
Tạm biệt Bùi Dục, Âu Dương Tĩnh cảm thấy tâm trạng mình thoải mái hơn không ít. Đều là hiện tượng s inh lý bình thường mà, có gì xấu hổ đâu chứ! Thậm chí cô còn cảm thấy sau này nói huỵch toẹt ra cũng không tồi, dù sao thì lúc đầu hai người họ đã có chung một suy nghĩ: Phải chăm sóc tốt cơ thể của đối phương.
  
Giống như bình thường, sau khi kết thúc thời gian ôn tập, Âu Dương Tĩnh mở QQ lên, quả nhiên cô nhận được tin nhắn của Bùi Dục——một liên kết video và câu nói “Nghiêm túc học những động tác cơ bản và quy tắc thi đấu, trận bóng rổ ngày mai đừng làm tôi mất mặt quá.”
 
Âu Dương Tĩnh vừa nhìn thấy câu nói này thì máu liền xông lên tới não. Mất mặt?! Từ này trước giờ không có liên quan gì đến Âu Dương Tĩnh!
 
Chẳng phải chỉ là chơi bóng rổ thôi sao, điểm thể dục của cô cũng gần tối đa đó!
 
Tuy nói vậy, thế nhưng cô vẫn mở liên kết Bùi Dục gửi cho mình ra. Nhẫn nại ngồi xem mười phút, cuối cùng Âu Dương Tĩnh cũng tua đi. Thế nhưng phần sau vẫn không có gì thay đổi, phần nào cũng đều giải thích kiến thức bóng rổ nhập môn, cơ bản đến mức không thể cơ bản hơn!
    
Bớt xem thường người khác lại đi! Cô tức giận tắt video đi. Lúc cô còn chưa biết đi thì đã được người khác ẵm đến sân bóng gần nhà để xem thi đấu bóng rổ mỗi ngày đó?! Sao còn xem video sơ cấp này để nhớ quy tắc chứ!
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi