MỘT PHÚT SAI LẦM

 
Chương 99:
 
Chuyện Bùi Dục ra nước ngoài học tập là chuyện ván đã đóng thành thuyền. Trái ngược với Bùi Dục mà nói Âu Dương Tĩnh là một người có sự tiếp thu không phải mạnh bình thường. Sau khi đã cùng Bùi Dục nói rõ thì cô đã không còn xoắn xuýt về chuyện này nữa.
 
Trường trung học phụ thuộc là trường trung học có thành tích cao nhất trong học tập, đương nhiên cường độ việc học cũng tương xứng. Trường học còn cho học sinh mới nhập học năm nhất một nửa đầu học kỳ một để thích ứng, về sau bọn họ đã không còn được hưởng thụ nhiều hơn hai ngày nghỉ lễ nữa.
 
Mà Bùi Dục ngoài việc chuẩn bị ba việc trọng yếu là chương trình học, thi đua cùng với việc chuẩn bị ra nước ngoài thì anh còn phải chịu trách nhiệm của một lớp trưởng. Tuy đời trước đã từng làm qua một lần nhưng mà một ngày cũng chỉ có hai mươi bốn giờ, trừ đi thời gian học tập cùng với giấc ngủ không thể thiếu thì thời gian rảnh của anh ít đến đáng thương.
 
Tuy Âu Dương Tĩnh không có ra nước ngoài nhưng mà so với anh cũng không có thoải mái hơn bao nhiêu. Đơn giản là tuy cô cũng trọng sinh nhưng đời trước không có vào được lớp tinh anh, cũng không có khóa trình thi đua là muôn vật lý. Cho nên cho dù là đã từng học trung học nhưng những chương trình học tập này đối với cô mà nói vẫn đều là rất mới. Ngược lại Bùi Dục đã son sắc thực hiện lời hứa nếu không hiểu anh có thể phụ đạo nhưng mà bất luận xuất phát từ tính hiếu thắng hay là sự không nỡ đối với anh nên Âu Dương Tĩnh vẫn không muốn gia tăng trách nhiệm cho anh.
 
Ngoại trừ đối người hỏi han là giáo viên bộ môn ra thì cô vẫn tự giác gia tăng tốc độ giải đề của cô. Đối với việc này Bùi Dục từng có sự phê bình kín đáo nhưng chỉ cần Âu Dương Tĩnh cười với anh một cái là lập trường của anh ngay lập tức dao động rồi.
 
Chính bởi vì như vậy, tuy hai người cùng bàn nhưng nói thẳng ra thời gian trao đổi cũng không nhiều lắm. Nhưng chỉ cần mỗi ngày có thể ăn cùng một bữa cơm hay là chỉ trong lúc vô ý mà ánh mắt hai người giao nhau cũng đều có thể làm cho bọn họ cảm thấy rất hạnh phúc. Đương nhiên hầu hết thời gian đều là bọn họ người ở trong phòng học mỗi người đều vùi đầu vào việc giải đề.
 
"Cho nên đã hai tháng rồi hai người các cậu không có hẹn hò sao?" Lúc ăn cơm tối, bóng đèn mặt dày mày dạn Vu Nhất Dương lại tới kinh ngạc hỏi.
 
Âu Dương Tĩnh từ bàn ăn ngẩng đầu lên vô cùng khó hiểu hỏi lại: "Vì sao còn phải hẹn hò? Mỗi ngày chúng mình đều ở chung một chỗ nha."
 
Một câu nghẹn chết cẩu độc thân. Bùi Dục ở bên cạnh cười rất đắc ý.

 
Ở dưới sự soi sáng của anh, hiện tại trình độ tung cẩu lương của Âu Dương Tĩnh càng ngày càng tăng thêm. Mà khi ngẫm lại từ lúc hai người quen biết nhau đến bây giờ thì ngoại trừ lấy lần ra ngoài trời kia thì đại khái hầu hết toàn bộ thời gian gặp nhau cũng đều ngồi cùng một chỗ để học tập. Nếu cũng tính thời gian ngồi cùng một chỗ giải đề là hẹn hò thì hai thời gian bọn họ hẹn hò dài đến mức không có người theo kịp.
 
Do bất ngờ không phòng bị lại bị nhét một miệng đầy cẩu lương, bạn học Vu Nhất Dương cơm nước xong cũng thức thời rời đi. Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh đi dọc theo con đường mòn trong trường từ từ đi về phía tòa nhà dạy học.
 
Sau khi vào thu nhiệt độ ngày đêm bắt đầu thay đổi rất lớn, trước khi ăn cơm trong không khí còn có một chút khô nóng, sau khi ăn cơm chiều xong không khí lại nhanh chóng hạ thấp xuống. Ánh mặt trời màu đỏ trên không trung làm cho bóng dáng của hai người bị kéo dài nhỏ đi. Những nam sinh nữ sinh năm ba vừa mới tan học cãi nhau ầm ĩ đi ngang qua bên cạnh bọn họ. Sân bóng rổ cách đó không xa cũng đang vào khoảng thời gian náo nhiệt nhất trong ngày, âm thanh bóng rổ đập xuống đất hòa lẫn cùng với tiếng lá cây xào xạc truyền đến, lúc này trong trường học thanh xuân không bị ràng buộc, giống như chỉ đưa tay ra tùy tiện bắt một cái là cũng có một cảnh trong bộ phim thanh xuân rồi.
 
Nhưng chuyện mà Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh thảo luận lại không có nửa xu quan hệ gì với chuyện lãng mạn đó.
 
"Đến cuối tuần vụ án của hội sở đó sẽ bắt đầu xét hỏi lần hai rồi. Có mấy người bị hại đứng ra chỉ điểm và làm chứng, khẳng định những người đó không thể trốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật." Bùi Dục nói.
 
Âu Dương Tĩnh gật đầu: "Các cô ấy cũng thật dũng cảm. Nếu năm đó mình cũng có loại dũng khí như thế này thì về sau cũng sẽ không đến mức..."
 
"Cũng đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nhớ, cậu là người bị hại, người sai chính là mấy tên súc sinh kia, cậu đừng có suy nghĩ linh tinh nữa." Bùi Dục gõ nhẹ vào đầu cô một cái. "Các cô ấy cũng cực kỳ dũng cảm, nhưng cậu cũng không kém nha, cậu cả của mình cũng đã nói, nếu không nhờ bức thư tố cáo kia của cậu thì cũng không thể tìm được chứng cớ nhanh đến như vậy."
 
Âu Dương Tĩnh hơi xoa xoa đầu, chu miệng: "Còn chưa có thi vào được trường đại học đâu, đánh nhiều đầu óc mình sẽ ngốc đi đó!" Cô nói xong lại có một chút không yên lòng hỏi: "Bùi Dục, vết thương của chú ba cậu cùng chị Hà Nhuế như thế nào rồi? Mình vẫn còn chưa đi thăm bọn họ đâu."
 
Bởi vì điều tra vụ án hội sở bán dâm kia cho nên chú ba cùng Hà Nhuế bị trả thù, phải nói là cảnh sát lấy bọn họ làm mồi nhử, có ý muốn câu con cá lọt lưới kia.
 
Bởi vì tình huống hiện tại là hầu hết những người liên quan đến vụ án đều đã bị bắt, Vạn Bình chạy ra ngoài chữa bệnh còn có thể bị đâm chết, chứng tỏ rằng bọn hắn còn có đồng bọn còn chưa bị bắt về quy án. Chỉ tiếc là lái xe đâm chết Vạn Bình cũng chỉ là con cờ để che mắt, anh ta vừa chết manh mối cũng bị chặt đứt. Đúng lúc này Hà Nhuế phát hiện hình như cô ấy cũng đang bị người khác theo dõi, cô tiết lộ tin tức này cho cậu cả biết, cậu cả đã nghĩ ra kế bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở phía sau.
 
Tuy Hà Nhuế đã rời khỏi đội ngũ cảm sát nhưng trong nội tâm vẫn coi bản thân mình là một cảnh sát. Khi cậu cả nhắc tới cô ấy không nói lời mà đồng ý. Tố chất thể năng năm đó của cô ấy ở trường cảnh sát trong nhóm nữ sinh cũng xem như đứng thứ nhất thứ hai, thêm nữa lại có sự bảo vệ của chú ba, tất cả mọi người đều cảm thấy khả năng phương án này thành công rất là cao.

 
Nhưng bọn họ vẫn xem nhẹ sự hưng tàn của đối phương. Dù thân thủ của chú ba cùng Hà Nhuế cũng rất là được nhưng cũng không chịu nổi việc đối phương nhiều người. Sau khi cảnh sát chạy tới thì hai người bọn họ cũng đã bị thương đến mức phải gọi xe cấp cứu đưa vào trong bệnh viện rồi.
 
Đối với việc này Bùi Dục có chút áy náy, Hà Nhuế cùng chú ba liên lụy vào vụ án này tuyệt đối là do anh mời Hà Nhuế điều tra Vạn Bình mà ra. Nhưng chú ba cùng Hà Nhuế cũng không có trách anh, ngược lại bởi vì nhờ bọn họ mà có thể phá an và bắt giam được những người có liên quan đến vụ án có tính chất ác liệt này mà lại có chút tự hào.
 
"Người chú này là ta có bị đánh cũng thấy có giá trị nha! Có thể diệt được tận gốc nhóm của tên họ Lâm kia! Đám súc sinh này!" Chú ba nằm ở trên giường bệnh nhưng phòng thái vẫn giống khi còn ở võ quán. "Đáng tiếc, lúc ấy không có cách nào để ghi hình, nếu không thì có được đoạn video đó tuyệt đối có thể sử dụng đoạn ghi hình đó làm tại liệu dạy học rồi." Giọng điệu của anh ta vô cùng tiếc nuối.
 
"Anh ngậm miệng lại đi!" Hà Nhuế nhét một miếng táo vào trong miệng anh ta. "Mọi người thiếu chút nữa là bước vào quỷ môn quan rồi mà còn khoác lác đến mức độ này! Dạy học bằng băng ghi hình? Bị đánh mà còn đòi dạy học bằng băng ghi hình nữa sao?"
 
Lúc ấy Hà Nhuế chảy máu rất nhiều nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài da, thời điểm Bùi Dục đến thăm bọn họ thì cô ấy cũng đã có thể chống gậy đi bộ chung quanh được rồi.
 
"Em cứ hung dữ đi, một hồi hộ sĩ đến kiểm tra phòng không thấy người sẽ lại dạy bảo em đó." Chú ba hì hục gặm xong quả táo. Không có ý tốt cười cô ấy.
 
Hà Nhuế đối với việc này chỉ có trợn trắng mắt: "Cả ngày chỉ nằm đó cũng cảm thấy đau người! Chân này của em cũng sắp bị tê liệt đế mức muốn chặt bỏ rồi. Lại nói mấy hộ sĩ nhỏ trong khoa này thật là đáng yêu quá! Có dạy bảo em, em cũng thích nghe ~"
 
"Khụ khụ" chú ba nhìn thấy ánh mắt của đứa cháu trai lớn, Nháy mắt Hà Nhuế nói chuyện chú ý đúng mực một chút.
 
Bùi Dục làm như không có phát hiện ra, nói với hai người chú ba bọn họ:" Vốn dĩ Âu Dương Tĩnh cũng muốn tới nhưng mà cậu cả nói vì an toàn của cô ấy nên nghĩ lại bảo cô ấy không tới thì tốt hơn. Vậy nên để cháu thay cô ấy nói lời cảm ơn đến hai người."
 
"Khách khí làm cái gì!" Chú ba nói: "Nhưng không tới cũng đúng, chuyện cô bé là con gái của Vạn Bình trong tổ chức của bọn họ có rất ít người biết tới, nếu như lúc này chạy tới thăm chúng ta mà bị phát hiện thì càng phiền toái hơn. Cô bé ấy là một đứa bé ngoan, đừng để cho cô bé bị kéo vào đống chuyện hư hỏng mà mẹ cô bé đã làm ra."
 

"Nghe nói nghỉ đông em muốn sang Mĩ để xem trường học sao? Vẫn quyết định tốt nghiệp trung học là ra nước ngoài học tập rồi sao?" Hà Nhuế vừa gặm táo vừa hỏi.
 
Bùi Dục gật đầu nói vâng.
 
"Ha." Hà Nhuế nghĩ đến một việc nhưng không có nói ra.
 
Chú ba nhìn qua phía cô ấy một cái: "Không phải chỉ là bốn năm thôi sao, có gì đáng ngại chứ."
 
"Nói rất nhẹ, thời điểm tuổi trẻ đừng nói bốn năm, cho dù là bốn tháng cũng đều có thể phát sinh rất nhiều chuyện có thể thay đổi." Hà Nhuế nhìn chú ba.
 
Thời điểm tia lửa của hai người đang đánh tưng bừng, Bùi Dục mơ hồ nghe nói hai người chú ba bọn họ năm đó vốn thiếu chút nữa đã thành nhưng kết quả chú ba vì giấc mơ mà vẫn chạy ra nước ngoài đến mấy năm trời, từ đó chuyện của hai người đã thất bại. Lúc đó ba anh vẫn cảm thán qua. Nhưng hiện tại xem ra hình như hai người bọn họ lại có một chút ý tứ rồi sao?
 
"Chú ba nói không có sai, chỉ bốn năm mà thôi. Mà cho dù em có đi ra ngoài thì hàng năm cũng vẫn sẽ về nước mà. Lại nói hiện tại internet phát triển như vậy, việc liên lạc cũng rất dễ dàng." Bùi Dục nói.
 
"Ha, nghe một chút. Nghe nhiều quen tai." Hà Nhuế oán hận chú ba.
 
Nhất thời chú ba cười gượng vài tiếng, nói lảng sang chuyện khác.
 
Hà Nhuế không quan tâm đ ến anh ta, nói với Bùi Dục: "Nghiêm túc mà nói, em đi ra nước ngoài học tập cũng tốt. Có một khoảng thời gian xa nhau cũng tốt. Duyên phận ở đó, người khác muốn cướp cũng không thể cướp đi được. Nếu không có duyên phận thì vừa lúc hai ngả chia đôi, trảnh phải việc lãng phí tình cảm chậm trễ thời gian.
 
Tại sao Bùi Dục lại cảm thấy trong lời nói của chị Tiểu Hà tất cả đều là mùi thuốc súng vậy. Vụng trộm đưa mắt nhìn chú ba, chỉ thấy chú ở đối diện đang nháy mắt với chính mình. Bùi Dục ngầm hiểu, nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt.
 
Trên đường rời khỏi bệnh viện, anh không khỏi nghĩ tới những lời có duyên không có duyên mà Hà Nhuế đã nói, lúc ấy trong lòng lại xuất hiện chút buồn bã, không biết những chuyện xảy ra trong tương lai làm cho người ta tò mò nhưng quả thật cũng tràn ngập cảm giác không xác định.
 
"Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Mới nói đến chuyện viết thương của bọn họ thế nào lại ngẩn người rồi?" Giọng nói của Âu Dương Tĩnh kéo anh quay lại hiện thực.

 
Bùi Dục trả lời theo kiểu ông nói gà bà nói vịt: "Mình suy nghĩ thật ra bốn năm cũng không tính là dài."
 
"A?"
 
"Mình muốn nói, nếu sau này lúc có cơ hội cậu cũng thử xin trao đổi xem có được không." Bùi Dục nói.
 
Âu Dương Tĩnh sửng sốt, lúc này mới hiểu vừa rồi anh nói cái gì. Lấy sách giáo khoa gõ anh một cái: "Đầu suy nghĩ đến chuyện xa xôi ấy làm gì vậy? Bây giờ mình vẫn còn ở bên cạnh cậu đó!"
 
"Nói cũng đúng." Bùi Dục nhìn cô, thấp giọng cười rộ lên.
 
"Nói thật, đời trước cậu cũng trải qua ba năm như vậy, hiện tại vừa học những thứ đã học qua gì đó, Làm quen với những người sớm đã biết, vẫn lại một lần nữa chuẩn bị việc thi đua cùng ra nước ngoài, cậu có thể cảm thấy sinh hoạt cuộc sống của học sinh không thú vị hay không?" Vào lúc một chút nữa là đi vào tòa nhà dạy học đột nhiên Âu Dương Tĩnh hỏi.
 
"Đương nhiên là không." Lúc này Bùi Dục trả lời vô cùng lưu loát: "Cho dù đều cùng là một khung cảnh như vậy nhưng đời này người cùng mình ngắm cảnh tượng đó lại không giống nha." Anh nhìn Âu Dương Tĩnh, lại ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà dạy học: "Từ nơi này đến cửa phòng học của chúng ta cũng không có khác biệt lắm, có muốn thử xem ai đến trước hay không?"
 
"Cậu cao như vậy, nếu để cho mình chạy trước ba mươi giây thì mình sẽ chơi với cậu." Âu Dương Tĩnh nói.
 
"Không thành vấn đề! Nhưng mà trước tiên phải nói về sau lúc thua phải như thế nào bây giờ." Bùi Dục giữ lấy Âu Dương Tĩnh đang chuẩn bị co cẳng chạy.
 
"Cậu muốn làm gì bây giờ?" Âu Dương Tĩnh cảnh giác nhìn về phía Bùi Dục, cô cảm thấy anh lại có chủ ý quái quỷ gì đó.
 
Bùi Dục nhếch miệng cười: "Người thua phải đồng ý mới người thắng một yêu cầu. Không giới hạn thời gian có hiệu lực."
 
Ngược lại nghe qua cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, sau khi Âu Dương Tĩnh gật đầu đồng ý thì quay đầu chạy về phía phòng học. Bùi Dục nhìn bóng lưng mà lộ ra một nụ cười thực hiện được âm mưu.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi