Cố Kiều chưa từng nói với Trình Chu về kế hoạch xin việc ở Roco. Vì biết chắc chắn anh sẽ có ý kiến.
Khu Vân Hợp là một huyện nằm ở cực Bắc của thành phố Dung, và là huyện gần như xa nhất, còn xa hơn các vùng ngoại ô gần đó. Thậm trí xa hơn cả thị trấn nơi tập trung nhiều trường Đại học ở phía Nam thành phố Dung. Phải mất ít nhất bốn giờ đồng hồ lái xe để tới được đó.
Cố Kiều nói với bà nội Trình rằng chỉ cần đổi hai chuyến xe bus là đến, nhưng thực tế còn hơn thế nữa, sau khi xuống xe phải đi thêm hai mươi phút nữa mới có thể tới nơi. Dù sao thì cũng chỉ là bộ phận bảo hành, không phải bộ phận bán hàng, nên không cần có vị trí đẹp như vậy.
Cố Kiều bị Trình Chu kéo vào phòng, ném lên giường: “Có phải em muốn chết rồi không?”
Vừa mới tốt nghiệp đã chạy tới nơi xa như vậy là có ý gì?
Cố Kiều ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo, mỉm cười nịnh nọt: “Chẳng phải em chỉ muốn kiếm nhiều tiền một chút để nuôi chồng em sao? Hơn nữa, nếu không có lời giới thiệu của giáo viên, thì thậm chí đến cơ hội phỏng vấn ở một nơi như vậy cũng không có, ở đó chắc chắn sẽ học được rất nhiều thứ, đến lúc ấy kiếm được nhiều tiền, em sẽ nạp thêm mấy người thiếp cho chồng.”
Trình Chu ngôi bên mép giường, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, lạnh như băng, quay người tiến sát lại gần cô: “Có phải em muốn anh chết hay không?”
Cố Kiều ôm cổ Trình Chu, làm nũng nói: “Làm gì có, anh chết rồi, ai ngủ cùng em?” Nói xong lại cắn lên tai anh một cái, còn cọ cọ vào tiểu Chu Chu.
Trình Chu có chút cáu kỉnh, anh đang bàn chuyện chính với cô, sao cô lại dùng thủ đoạn không đứng đắn này để làm phương thức đàm phán cơ chứ?
“Mẹ nó, đừng lộn xộn.” Trình Chu đánh vào mông cô một cái.
Cô đã ở bên anh từ nhỏ cho tới lớn, lên đại học được coi là lần đầu tiên tách rời, thế nhưng bọn họ vẫn khắc phục được, vì hai trường rất gần nhau, vừa gần lại vừa có nhà riêng bên ngoài. Trước giờ chưa từng xa nhau quá một ngày.
Đột nhiên cô lại đi xa như vậy, việc học hành của anh rất bận rộn, không thể ngày nào cũng chạy tới đó để gặp cô. Nếu như vậy, một tuần chỉ có thể gặp cô một lần, vậy ngộ nhỡ anh nhớ cô chết mất thì phải làm thế nào, ngộ nhỡ cô bị ai đó ức hiếp thì phải làm sao? Điều khủng khiếp nhất chính là nếu cô bị người đàn ông nào đó theo đuổi thì phải làm thế nào? Chỉ nghĩ đến việc những người đàn ông khác nhìn cô bằng đôi mắt híp tịt, háo sắc, là anh đã phát điên lên rồi. Cô gái của anh, điều này không thể chịu được, tuyệt đối không thể.
Cố Kiều quá hiểu anh, cô nhanh chóng nói đúng trọng tâm: “Bộ phận bảo hành ấy mà, chắc chắn đều là những thợ sửa chữa cao tuổi làm việc, hơn nữa, thường ngày em đều ở trong ký túc xá, một tuần gặp nhau một lần, “tiểu biệt thắng tân hôn” chẳng phải là kích thích hơn sao?” Cô vừa nói chuyện vừa “tấn công” tiểu Chu Chu.
Thủ đoạn hèn hạ này quả thực khiến người ta không thể chống lại được. Trình Chu quay lại đè Cố Kiều xuống, hôn lên môi cô, giọng nói như bị bóp nghẹt: “Nếu muốn anh chết, thì em phải chết trước đã.”
……
Bà nội Trình nghĩ hai đứa nhỏ hiểu lầm nhau, nên đang cãi cọ trong phòng, còn cảm thấy có chút lo lắng. Nhưng nào ngờ bên trong lúc này đã “sắc xuân đầy vườn” rồi.
Bà nội Trình đang định ra ngoài chơi mạt chược, liền gọi với vào trong: “Tiểu Chu, con lớn, phải nhường Kiều Kiều, đừng ức hiếp con gái nhà người ta nghe không.” Nói xong liền mở cửa ra ngoài.
Đúng là anh lớn, nhưng cái lớn đó ông chỉ ám chỉ tuổi tác. Mà hôm nay anh lại hoàn toàn không muốn nhường cô chút nào, anh muốn ức hiếp chết cô.
Cuối cùng, Cố Kiều nằm trên giường, không còn chút sức lực nào, trong lúc hạnh phúc nhất đã suýt chút nữa chết thật trong tay anh rồi. Phải một lúc sau, cô mới nhận ra rằng tên khốn này không dùng bao cao su. Cố Kiều âm thầm nhẩm tình ngày, cũng may không phải trong giai đoạn nguy hiểm. Nhưng để an toàn hơn, tốt nhất là nên uống thuốc tránh thai.
Cô đá anh một cái: “Đi mua thuốc tránh thai cho em.”
Trình Chu bắt ngay lấy chân cô: “Không cho phép em uống loại thuốc đó.”
Cố Kiều có chút lo lắng: “Ngộ nhỡ có thai thì làm thế nào?”
Trình Chu gãi gãi vào lòng bàn chân cô: “Còn thế nào được nữa, em dám bỏ nó đi hay sao, đương nhiên là sinh nó ra rồi, ba mẹ anh đã nghĩ sẵn tên cho cháu nội rồi kìa.”
Cố Kiều lập tức hồi phục sức lực, cô nhảy dựng lên: “Anh cố ý phải không, tất cả mọi người trong nhà anh đều cố ý!”
Trình Chu cong môi, mỉm cười nói: “Dù sao thì em cũng đã tốt nghiệp rồi mà.” Nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của cô, anh lại nói; “Bằng không thử cược một ván, nếu lần này thực sự có thai, thì em đừng đến nơi xa như vậy, còn nếu không có thai, sẽ tùy em thích đi đâu thì đi đó.”
Cố Kiều đạp lên bụng anh: “Khi đó chẳng phải đã nói rõ rồi sao, chỉ cần em vui là được, không học hành cũng không vấn đề gì cả, cứ làm những việc mà em thấy thích.”
Trình Chu nắm lấy mắt cá chân cô: “Việc vợ thích nhất lẽ nào không phải là ở bên cạnh chồng à?”
Cô ngẩng đầu lên: “Không thích.”
Trình Chu nở nụ cười: “Vậy vừa rồi ai là người gọi to vậy hả, mở miệng ra là chồng ơi em muốn, chồng ơi mạnh lên.”
Cố Kiều thu chân lại, đạp Trình Chu một cái: “Con mẹ nó, em nói những câu như vậy bao giờ, có phải anh xem phim nhiều quá rồi không, không có bằng chứng thì đừng có nói bừa.”
Trình Chu ngẫm nghĩ, lần sau nhất định phải ghi âm lại mới được, có bằng chứng sắt đá như vậy sẽ chẳng còn chỗ cho cô ngụy biện nữa. Hơn nữa, đây không phải là việc gì đáng xấu hổ, rõ ràng nó cho thấy anh rất oai phong lẫm liệt, sao cô lại xấu hổ không chịu thừa nhận chứ?
Anh ủng hộ giấc mơ của cô, cộng thêm biết cô là một người rất dễ mất đi cảm giác an toàn, anh có đối xử với cô tốt hơn thế, cho cô bao nhiêu tiền đi chăng nữa, cũng không thể bằng chính bản thân cô trở nên mạnh mẽ. Cô muốn đấu tranh cho những cơ hội tìm kiếm được một công việc tốt và anh hoàn toàn ủng hộ cô về mặt lý trí. Nhưng vừa nghĩ đến sau này một tuần mới được gặp cô một lần, là anh lại chẳng thể lý trí được nữa rồi.
Chủ yếu là do lần lâm trận vừa rồi, anh không phải cố ý không dùng bao, mà vì không có. Hơn nữa, mang thai con của anh thì đã sao, chẳng phải người anh yêu thương nhất là cô à?
Cố Kiều bật dậy khỏi giường, đứng dưới đất nhảy nhảy, nhảy qua lại nhảy lại, dùng sức nhảy mạnh nhất có thể. Cố gắng đem những thứ anh để lại trong người đẩy ra ngoài.
Trình Chu liếc nhìn cô một cái: “Có phải em không muốn sinh con cho anh không?”
Cố Kiều vừa nhảy vừa nói: “Một sinh viên năm ba như anh, sao lại muốn lên chức ba đến vậy? Em là người lớn đã tốt nghiệp mà còn không vội như anh.”
Trình Chu đang định tranh luận với cô, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy cô nói chẳng sai. Anh vẫn còn là sinh viên, còn cô thì sắp trở thành người có công ăn việc làm rồi.
Cố Kiều nhảy mệt rồi, cô ngồi xuống: “Thực ra người ta có muốn nhận em vào làm hay không còn chưa chắc, phải đợi hai ngày nữa, sau buổi phỏng vấn mới biết được.”
Trình Chu nói: “Đổi cách nói khác, cái gì mà người ta có muốn nhận em vào làm hay không, đổi thành tuyển dụng được không hả?”
Cố Kiều: “Người ta có tuyển dụng em hay không còn chưa chắc kìa.” Cô lại nói: “Hai cách nói này đâu có gì khác nhau.”
Trình Chu đưa tay lên nhéo cằm cô, bá đạo nói: “Chỉ anh mới được muốn em, còn lại bất kể là ai đều không được phép muốn em, hiểu chưa?”
Cố Kiều mỉm cười: “Hiểu, anh tiểu Chu, anh có muốn em không?”
Trình Chu xoa xoa tóc cô: “Muốn không được, bị ép khô mất rồi.”
Một lúc sau anh lại nói: “Ngày mốt mấy giờ phỏng vấn, anh lái xe đưa em đi.”
Cố Kiều ôm cổ Trình Chu, hôn anh: “Anh đối xử tốt với em thật đó, nhưng ngày mốt anh vẫn còn phải lên lớp, sắp đến kỳ thi cuối kì rồi, em tự đi được.” Cô vui vẻ mỉm cười, nói: “Đợi chị Kiều kiếm được nhiều tiền rồi sẽ bao nuôi em, sao nào, em muốn gì nào?”
Trình Chu lật người, đè cô xuống: “Muốn em.”
“Không phải anh vừa nói bị ép khô rồi sao, không được, em nhìn rồi, trong ngăn kéo có bao, á, anh biến ra cho em!”
……
Hai ngày sau, là thứ sáu, Cố Kiều dậy từ rất sớm, vừa dậy đã bắt đầu lật đồ trong tủ quần áo, tìm ra vài bộ, thay ra lại thay vào rồi hỏi Trình Chu xem có đẹp hay không, có hợp để mặc đi phỏng vấn không. Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen và đôi giày màu be.
Trình Chu ngồi bên bàn ăn, gặm một chiếc quẩy, nhìn Cố Kiều đang ngắm nghía trong gương. Làn da cô vốn dĩ đã trắng mịn, lúc này lại càng thêm phát sáng trên nền áo sơ mi màu trắng, có thể nhìn thấy vòng eo thon thả của cô đang lay động như cành liễu trong gió. Một người không cao nhưng chân lại rất dài và thẳng tắp.
Trình Chu ném chiếc quẩy trong tay xuống bàn: “Bộ này của em không được, không đẹp cũng không phù hợp đi phỏng vấn.”
Cố Kiều quay lại: “Sao lại không phù hợp, em tham khảo ý kiến trên mạng rồi, đây là bộ đồ tiêu chuẩn cho các buổi phỏng vấn.”
Trình Chu đi tới, nói: “Em xem đều là những bộ đồ đến phỏng vấn tại các văn phòng công ty thông thường, còn bây giờ em chuẩn bị đến phỏng vấn ở bộ phận bảo hành, phong cách của bộ phận bảo hành thế nào, chẳng cần động não cũng biết đúng không?”
Cố Kiều động não trong giây lát, trước đây khi xem sư phụ Ngô sửa chữa đồng hồ, lúc nào ông ấy cũng mặc chiếc áo khoác đen dành cho người già, có đôi lúc còn đeo tạp dề.
“Hay là em về nhà lấy đồng phục đi làm của ba em tới mặc?”
Trình Chu nghiêm túc gật đầu, nói: “Anh thấy được đó.”
Cố Kiều lườm anh một cái: “Đồ chết tiệt nhà anh.” Anh lấy đâu ra ý tốt vậy chứ, chỉ ước rằng cô không đậu phỏng vấn luôn thôi.
Trình Chu đến gần cô: “Còn chưa đậu phỏng vấn mà đã có thái độ như vậy với anh tiểu Chu của em rồi hả?”
Cố Kiều lùi lại phía sau: “Không đùa đâu, em phải đi rồi, lát nữa chú Lâm tới đón phải không, tối qua em thấy anh gọi điện rồi, anh bảo chú ấy hôm nay tới đón em.”
Trình Chu mỉm cười: “Vậy em có nghe thấy cuộc điện thoại sáng nay của anh không?”
Cố Kiều nhìn lên: “Không.”
Trình Chu cong môi: “Anh lại bảo chú ấy không đến nữa rồi.”
Cố Kiều: “…”
Được, cô cũng có thể ngồi xe bus đến đó. Quả nhiên là không thể đặt hy vọng của mình lên người người khác.
Khi ra khỏi cửa, Cố Kiều kiểm tra lại túi xách một lần, hộp dụng cụ sửa chữa đồng hồ của cô biến đâu mất rồi, chắc chắn người ta sẽ ra đề ngay tại chỗ, cô sợ mình dùng không quen dụng cụ của họ.
“Trình Chu!”
Trình Chu từ phòng tắm đi ra: “Sao thế?”
Cố Kiều vừa thay giày vừa nói: “Mau lấy ra đây cho em, không còn nhiều thời gian nữa rồi.”
Trình Chu tựa người vào cửa phòng tắm, không nhúc nhích: “Cái gì?”
Cố Kiều đặt đôi giày trong tay xuống, đi chân trần đến trước mặt Trình Chu, hôn anh một cái: “Tối nay em sẽ mặc bộ đồ mới kia cho anh xem.”
Trình Chu: “Bộ màu đỏ đô ấy hả?”
Cố Kiều vội vàng gật đầu: “Chính là bộ có thắt nơ ở mông, chẳng phải anh thích hôn chỗ đó nhất còn gì?”
Trình Chu ngẫm nghĩ một chút: “Được rồi.”
Anh nói xong, đành miễn cưỡng lấy bộ dụng cụ sửa chữa đồng hồ của Cố Kiều ở dưới gối tựa ghế sofa ra cho cô.
Cố Kiều thay giày, đang định chạy ra ngoài thì đột nhiên bị kéo lại.
“Mẹ nó, anh lại muốn làm gì thế?” Cô sắp bị Trình Chu làm cho giận đến bốc hỏa luôn rồi.
Trình Chu cúi đầu, hôn lên môi Cố Kiều, sau khi lau sạch son môi của cô mới buông ra.
Nội tâm Trình Chu: Đúng là, đi phỏng vấn cũng phải tô son, tô cho ai ngắm thế hả?
Nội tâm Cố Kiều: Những cậu học sinh này thật con mẹ nó ấu trĩ, hoàn toàn không hiểu nỗi vất vả của người lớn phải làm việc nuôi gia đình như cô.