MỘT QUẢ MAI KHÔNG GIẢI ĐƯỢC CƠN KHÁT

Cố Kiều nhìn cây bút ba nghìn tệ trong tay, đột nhiên cảm thấy dường như nó có thể phát sáng, từ nắp bút đến thân bút, tất cả đều lấp lánh ánh tiền. Suýt chút nữa khiến cô lóa cả mắt.

Trình Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô gái đang đứng trước lan can kim loại màu bạc, cả người bất động như mất hồn, hai mắt mở to, nếu nhìn kỹ có thể thấy trong đôi con ngươi vẫn còn chút kinh ngạc.

Trình Chu cau mày, cô đã chịu sự đả kích gì vậy? Sau đó anh lại thấy cô cầm cây bút trên tay, từ từ đưa lên môi liếm một cái. Mẹ nó, có chút gớm ghiếc. Trình Chu nhanh chóng bịt mắt lại, đây là hành động chết tiệt gì thế này? Rốt cuộc cô đã bị điều gì đả kích đến mức như vậy?

Mà trên bút bi đều là vi khuẩn, liếm như vậy sẽ bị tiêu chảy đó. Một đứa trẻ chẳng quan tâm đến vấn đề vệ sinh như vậy quả thật không giống với cô nhóc nhà anh.

Cố Kiều từ bên ngoài trở lại lớp học, khi đi qua người Trình Chu lại bị anh kéo lại. Anh cầm lấy cây bút trong tay cô, ném lên bàn của cô, rồi dạy bảo: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, giữ gìn vệ sinh, giữ gìn vệ sinh. Một thứ ngày nào cũng cầm để viết chữ, vậy mà lại mang ra cắn, em đói quá rồi phải không?”

Đói cũng không đến mức đi liếm bút máy, đây là tật xấu gì thế này?

Cố Kiều nhìn cây bút Parker trị giá ba nghìn tệ bị Trình Chu ném lên bàn, ồ, không đúng, đây là cục vàng mà. Con mẹ nó, đây là cục vàng đó.

Cố Kiều dứt khoát hất tay Trình Chu ra và ngồi lại chỗ, sau đó ôm cục vàng của mình trong lòng. Nếu đổi thành tiền, ba nghìn tệ có thể mua rất nhiều, rất nhiều đồ, có thể mua một trăm cái áo sơ mi hai mươi chín tệ chín, đủ mặc cả đời, có thể mua 500kg táo giảm giá, đủ ăn vài năm…

Cô sẽ không bao giờ dùng cây bút này nữa, cô cảm thấy đổ mực vào nó lại một hành động phạm thượng, loại bút này không thích hợp dùng để viết, chỉ thích hợp mang về nhà cưng nựng mà thôi. Sau đó truyền lại cho thế hệ sau, từ đời này sang đời khác. Mà bây giờ, Trình Chu đang cầm trên tay một chiếc bút anh chị em khác mà Cố Kiều muốn truyền lại cho đời sau.

Anh lại không cần thận, khiến chiếc bút rơi xuống đất, trượt đến bân chân Cố Kiều. Một lòng muốn tiết kiệm của cô đã cuốn theo ngòi bút vừa rơi xuống, cuối cùng tan thành tro bụi.

Cố Kiều cúi xuống, cẩn thận nhặt chiếc bút của Trình Chu lên, vẽ vài cái lên giấy nhưng không thấy ra mực. Cô lại vẽ lại vài cái, nhưng kết quả là vẫn không ra mực.

Cố Kiều tức giận quay đầu lại, trợn mắt há mồm nhìn Trình Chu chằm chằm, đúng là đồ phá nhà.

Trình Chu lộ rõ vẻ kinh ngạc khi thấy gương mặt tràn đầy tức giận của Cố Kiều. Cô đang tức giận điều gì thế? Rõ ràng người không giữ vệ sinh, đi liếm cây bút là cô, vậy mà cô còn tức giận cái gì? Một cô gái không mặc quần thu đông thì lấy tư cách gì để tức giận cơ chứ?

Trình Chu cầm một cây bút mực khác trên bàn, giơ tay chọc chọc vào cằm Cố Kiều, hỏi: “Em vừa nói chuyện gì với Triệu Hà ở bên ngoài thế?”

Bút kim loại chạm vào cằm có cảm giác hơi mát, giống như ánh mắt lạnh lùng của anh lúc này vậy, Cố Kiều nghiêng đầu: “Không nói cho anh.” Nếu không đến ngày sinh nhật sẽ chẳng còn bất ngờ nữa rồi.

Từ nhỏ đến lớn, mười mấy năm nay, có bí mật nhỏ nào cô cũng sẽ nói với anh đầu tiên. Anh mới là người đầu tiên cũng là người duy nhất có thể chia sẻ bí mật cùng cô. Trình Chu có chút cáu kỉnh, tiện tay với lấy cuốn từ điển tiếng Anh trên bàn mở ra xem.

Cố Kiều nằm bò trên mặt bàn tính toán tài khoản của mình, cô đã bắt đầu tiết kiệm trong vài năm nay, tính cả tiền tiêu vặt, tổng cộng có năm trăm tệ. Trong đó có ba trăm tệ là vào dịp Tết Nguyên Đán Trình Chu cho cô để mua kẹo ăn, cuối cùng cô đã mua ba tệ tiền kẹp cầu vồng và ăn trong ba tháng.

Mỗi tháng Giang Cầm chỉ cho cô năm mươi tệ tiền tiêu vặt, năm mươi tệ đó bao gồm cả tiền mua giày, mua quần áo rồi cả tiền mua đồ ăn khuya sau giờ học buổi tối nếu đói. Đồ dùng học tập thì không cần tự mua, mà cứ dùng đồ Giang Cầm mang về từ nhà máy sản xuất văn phòng phẩm là được.

Nếu không phải vì giúp mọi người sửa chữa đồng hồ báo thức, thì e rằng đến tiền quỹ lớp cô cũng không có để nộp. Không phải là cô keo kiệt, nhưng nếu không keo kiệt thì cô thực sự không thể sống nổi.

Trình Chu luôn bí mật trợ cấp cho cô, thậm chí còn cố ý đánh rơi tiền dưới đất để cho cô nhặt, Cố Kiều vui mừng rạo rực nhặt đến mấy lần sau đó mới biết là do Trình Chu làm. Cô gái bé nhỏ, với lòng tự trọng cao đến tận trời xanh, đã tức giận tới mức không thèm nói chuyện với Trình Chu suốt một tháng liền.

Cô muốn tặng Trình Chu một món quà sinh nhật cho ra dáng là một món quà, một thứ xứng đáng để anh trân trọng, một món quà có thể truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Cố Kiều hung hăng nghiến răng nghiến lợi, thôi thì mua cái bút máy P-A-R-K-E-R này vậy. Ba nghìn tệ thì thôi không nghĩ đến nữa, cô có thể mua loại nào đó rẻ hơn. Triệu Hà đã nói, loại bút máy này được chia thành nhiều dòng sản phẩm khác nhau, từ vài trăm tệ cho đến trên một nghìn tệ trên mạng đều có bán.

Buổi chiều là giờ sinh hoạt chung của toàn khối, chủ nhiệm khối, chính là “vô lương tâm”, lôi theo 125kg thịt trên cơ thể đến bục phát thanh trên sân vận động, tay cầm micro hò hét vào đó.

“Gần đây có một số học sinh thường xuyên trốn học đến quán internet bên cạnh để chơi game, ba mẹ khó khăn vất vả lắm mới có thể cho các em được đến trường, chứ có phải để các em chơi game thâu đêm suốt sáng đâu? Tổ giáo viên đã phân chia sắp xếp từng nhóm trực ban, đứng ở cổng quán internet, hễ bắt được người nào nhất định sẽ phạt người đó thật nặng.”

“Còn cả vấn đề yêu đương sớm nữa, nhà trường đã năm lần bảy lượt khuyến cáo không được yêu đương sớm, nhưng vẫn có một số học sinh chẳng biết xấu hổ, không chịu khó học tập, chỉ biết chơi bời yêu đương. Thậm chí còn có một vài bạn nữ vô cùng khoa trương, ngày nào cũng trang điểm lộng lẫy lòe loẹt, thông đồng cấu kết với bọn côn đồ bên ngoài, những bạn này nếu để nhà trường bắt được, tất cả đều sẽ bị đuổi học.”

Bla bla bla…

Cố Kiều đứng bên dưới không chăm chú lắng nghe, kể từ khi cô bắt gặp “vô lương tâm” play cùng ai đó trong văn phòng, cô đã không còn có thể nghe lọt tai những gì ông ấy nói nữa. Cô cảm thấy bất kể người đó nói gì đi chăng nữa, thì đểu là đạo đức giả.

Một vài bạn học sinh bên cạnh đang buôn chuyện về việc “Vô lương tâm” được thăng chức làm phó hiệu trưởng: “Quan mới lên chức thường gõ mõ khua chiêng, đây còn chưa lên chức đã bắt đầu gõ rồi.”

“Sau này liệu có khi nào đến cả điện thoại cũng không được mang đi học nữa không?”

“Vốn dĩ quy định của trường học là không được mang điện thoại đến trường mà, nhưng chỉ cần đừng làm quá, như vậy các thầy cô giáo sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.”

“Yêu đương cũng nghiêm cấm kịch liệt vậy sao, tớ còn chưa bắt đầu với Trình Chu mà, ngọn lửa tình yêu còn chưa cháy đã bị “vô lương tâm” dập tắt mất rồi.”

“Giữ lại chút liêm sỉ có được không hả?”

  ……

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Trình Chu chọc chọc Cố Kiều: “Anh đưa Thôi Cửu về nhà, em đừng đi theo, khi nào đến nhà thì nhắn tin cho anh.”

Cố Kiều đang thu dọn sách vở vào balo, quay đầu lại liếc nhìn Thôi Cửu bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Anh và Thôi Cửu, hai người hẹn hò rồi sao?”

Trình Chu giơ tay vò vò mái tóc chó gặm của Cố Kiều một cái, rồi ấn đầu cô xuống: “Cái đầu nhỏ này có thể nghĩ chuyện gì trong sáng một chút được không hả?” Vừa nói anh vừa khoác balo lên một bên vai: “Vậy ngày nào tan học anh cũng về nhà cùng em, là bởi vì hẹn hò với em rồi à, hay là đôi vợ chồng già luôn rồi?”

Ngay khi lời nói ra khỏi miệng, anh lại thấy có gì đó không đúng.

Trong khi Cố Kiều không trả lời, Trình Chu đã đi ra đến cửa sau tụ tập với đám Thôi Cửu và Triệu Hà.

“Trình Chu, con mẹ nó có phải cậu yêu thầm tôi rồi không, cậu trừng mắt nhìn tôi làm cái mẹ gì, diễn vở kịch oan gia hoan hỉ đấy à?” Triệu Hà nghĩ đến việc Trình Chu khiến nhân vật trong game của mình chết tức chết tưởi: “Tôi còn không oán hận thì thôi, cậu lại oán với hận cái nỗi gì?”

“Tôi và Kiều muội, thanh mai trúc mã, hai người vô tư, chia sẻ chút bí mật nhỏ không muốn để người khác biết thì đã làm sao? Ồ, dùng sai thành ngữ rồi, phải là không muốn thấy người khác có bí mật riêng mới đúng.” Triệu Hà vừa chạy vừa nói.

Thực ra cậu ấy cũng đang vô cùng oán hận, những mười mấy điểm kinh nghiệm trong game đó!

Trình Chu đuổi kịp, hai người xô đi xô lại, suýt chút nữa thì ngã ra đất, Thôi Cửu đứng bên cạnh chỉ biết ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Hoàn cảnh của Thôi Cửu Cố Kiều hiểu rất rõ. Ông nội cậu ấy mắc nợ bọn vay nặng lãi không thể trả, cứ một thời gian Thôi Cửu lại bị đám giang hồ đòi nợ thuê chặn ở cổng trường gây sự, mục đích đòi tiền là giả, Thôi Cửu là học sinh thì lấy đâu ra tiền. Nhưng áp lực chúng gây ra cho gia đình Thôi Cửu là thật, nếu còn không trả tiền, chúng sẽ ra tay với con cháu trong gia đình họ.

Trước đây cũng không phải là chưa từng bảo cảnh sát, nhưng cảnh sát lại chẳng thể ngày nào cũng dõi theo sau mông Thôi Cửu được.

Cố Kiều nhặt cặp sách của mình lên, chạy đuổi theo, nói: “Em cũng đi.”

Trình Chu buông Triệu Hà ra, đi tới bên cạnh Cố Kiều, cúi xuống giơ tay búng vào mũi cô, giọng điệu không cho người khác có cơ hội phản bác: “Em về nhà.”

Cố Kiều ngẫm nghĩ một chút, nếu thực sự gặp phải đám đòi nợ thuê kia, thì quả thực là cô chẳng thể giúp được gì, có khi còn khiến mọi người vướng tay vướng chân, nên đành ngoan ngoãn gật đầu.

“Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.” Trình Chu nói xong liền cùng Triệu Hà và Thôi Cửu rời đi.

Cố Kiều bước ra khỏi cổng trường, đi theo con đường quen thuộc về nhà. Khi đi ngang qua một tiệm internet nhỏ ven đường, cô lại thấy có một tấm bảng thông báo tuyển dụng dán trên cánh cổng sắt lớn.

Giấy trắng mực đen, vô cùng bắt mắt. Tuyển nhân viên làm ca đêm tại tiệm internet, một trăm tệ một đêm. Điện thoại liên hệ: 135xxxxxxxx.

Bên cạnh còn dán thêm vài tấm danh thiếp. Cố kiều bước tới, tiện tay xé một tờ rồi nhét vào túi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi