MỘT THAI 6 TIỂU BẢO BẢO - TỔNG TÀI DADDY BỊ TRA TẤN

"Tôi không quan tâm. Bây giờ cô đang cầu xin tôi, không phải tôi cầu xin cô, hiểu không? Nếu không tôi sẽ nói chuyện đó với anh Hải Minh”

Đào Anh Thy không nói nên lời, thật là một bà cô nói chuyện vô lý. Tự mình không làm được còn đổ lỗi cho người khác.

Cô có thể thấy Tư Hải Minh hoàn toàn không có tình cảm với Võ Ái Nhi.

Đặc biệt là lần này, khi Võ Ái Nhi đuối đến nơi chơi bóng, Tư Hải Minh cũng đủ tuyệt tình, nói đi là đi.

Dù sao thì cũng nên cho người ta một chút hy vọng chứ, thế thì bây giờ Võ Ái Nhi cũng đâu có nổi giận với cô.

“Biết rồi, cô đợi đi, sẽ có cơ hội” Đào Anh Thy cúp điện thoại.

Nhìn vào tài xế phía trước.

Anh ta là người của Tư Hải Minh, cô nói cái gì cũng phải chú ý, vì nói cho tài xế nghe không khác gì nói cho Tư Hải Minh nghe.

Nhưng nên làm gì bây giờ?

Điều này giống như ghép một nam một nữ không có tình cảm lại với nhau, cô cũng không phải là người thần thông quảng đại, như thế còn khó hơn lên trời.

Cô phải giải quyết được Võ Ái Nhi này.

Phố mới lên đèn, Võ Ái Nhi kết thúc buổi quay phim, chuẩn bị trở về, vừa lên xe thì điện thoại di động vang lên.

Thấy ID người gọi, cô ta rất ngạc nhiên, tại sao Đào Anh Thy lại gọi cho cô ta? Chẳng lẽ lại có giải pháp nhanh như vậy?

Vừa trả lời điện thoại, cô ta đã nóng lòng hỏi: "Cô có ý tưởng gì à?”

"Đương nhiên, nếu không tôi gọi cho cô làm gì"

*Ý tưởng gì vậy? Nói đi"

"Tôi sắp dẫn Tư Hải Minh đến quán rượu, sau đó chuốc say anh ta, chờ khi anh ta đến đông tây nam bắc cũng không nhìn ra, cô có thể gạo nấu thành cơm với anh ta rồi. Tới đó anh ta sẽ chịu trách nhiệm với cô." Đào Anh Thy đứng trên ban công gọi điện, cho Võ Ái Nhi một ý tưởng, sau đó quay lại nhìn sáu đứa bé đang vui vẻ chơi đùa bọt xốp trên sàn.

Lúc này, Báo Hân nhỏ lắc hai bím tóc nhỏ đi tới: "Mẹ ơi, mẹ ơi, nhìn con nè"

Đào Anh Thy nhìn nhãn dán hoạt hình trên khuôn mặt tròn trịa của cô bé, không khỏi cười khẽ: "Đi chơi đi”

Bảo Hân vui vẻ chạy đi.

"Thế nào? Cô có đồng ý không? Nếu không muốn thì tôi sẽ nghĩ lại" Đào Anh Thy không nghe rõ giọng của Võ Ái Nhi, thờ ơ nói.

“Không cần suy nghĩ, quyết định vậy đi” Võ Ái Nhi thế nào cũng không ngờ được Đào Anh Thy sẽ cho cô ta một ý tưởng tốt như thế, chính cô ta cũng không nghĩ ra được.

Nếu cô ta thực sự ngủ với Tư Hải Minh, thì cô ta sẽ trở thành người của anh rồi. Bản chất nhất định sẽ thay đối rất lớn.

Trong lòng vui vẻ đến mức không thể diễn tả được.

Tuy nhiên, cô ta cũng có nghi ngờ: "Đào Anh Thy, cô không đùa tôi đẩy chứ? Cô tốt bụng đến thế à?”

"Cô nói sao vậy? Bây giờ điểm yếu của tôi đều nằm trong tay cô, cô thấy tôi sẽ dám đùa với cô sao?" Đào Anh Thy hỏi.

Đào Anh Thy đã bước vào bếp, và dì Hà đang rửa bát.

Đào Anh Thy cầm một cái bát ném vào bồn rửa mặt, đùng một tiếng:

"Choang"

Võ Ái Nhi sửng sốt: "Làm sao vậy?”

"Nhà đông con quá, một mình tôi không đảm đương hết, giờ có hơi phiền phức, cô qua giúp tôi một tay được không?”

Võ Ái Nhi giống như nghe được trò đùa thế kỉ: "Tôi đi giúp cỡ? Cô đùa với tôi à? Nếu tôi nhớ không lầm thì nhà cô đâu phải chỉ có mỗi cô là người lớn nhỉ?"

"Đó là dì của tỏi, bà ấy có chuyện phải trở về, bảy giờ chỉ có mình tôi. Cô biết mà, một người lo sáu đứa bé rất vất vả. Tôi còn vì chuyện của cô mà dốc hết tâm sức, cô lại không nhìn vào việc chúng †a hợp tác vui vẻ mà suy xét đi giúp tôi một chút sao?"

"Tôi sẽ không giúp cô."

"Nếu tôi không có thừa sức lực, làm sao tôi có thể dẫn Tư Hải Minh đến quán bar?"

*Tôi sẽ giúp cô tìm một bảo mẫu”

"Vậy thì không được, chuyện mấy đứa nhỏ là bí mật, nếu có thể tìm người khác thì tôi còn đi tìm cô làm gì?"

Võ Ái Nhi bóp chặt điện thoại, nghĩ, cô ta không muốn giúp Đào Anh Thy làm bất cứ chuyện gì. Có điều, phương pháp Đào Anh Thy vừa nói khiến cô ta rất để ý, lỡ mà cô ta cự tuyệt, đến khi Đào Anh Thy làm việc, nếu như có sơ suất gì thì không phái mất nhiều hơn được sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi