Chương 911
“Tôi nghe nói, vừa rồi có một cô gái mới làm xong phẫu thuật mổ bụng còn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, cô ấy đã đột nhiên chạy ra khỏi phòng bệnh, giống như bị điên vậy, chạy loạn khắp nơi, trong miệng vẫn còn gào lên đứa bé gì gì đó.”
“Trời ạ, lẽ nào đứa bé của cô ấy bị người ta bế đi rồi sao? Hay là nói đứa bé của cô ấy xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tình huống cụ thể tôi cũng không biết rõ lắm, dù sao tôi chỉ được nghe nói là, cô ấy mới làm phẫu thuật xong thì đã xuống giường vận động, dẫn đến vết thương bị rách ra, xuất hiện triệu chứng xuất huyết nhiều lảm”
“Oh my god, chẳng trách vừa rồi tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm đó trong camera hành lang, trên dưới toàn thân toàn là máu, trông rất là khủng bố, không phải là cô gái mà cô đang nói đấy chứ?”
“Vừa rồi cô cũng nhìn thấy rồi sao? Chính là cô gái đó, không phải đã chết rồi đấy chứ?
Chảy nhiều máu đến như vậy, sao có khả năng cấp cứu kịp nữa?”
“Nghe nói hình như xảy ra chuyện rồi, bởi vì vừa rồi tôi thấy có người bên nhà tang lễ qua đây rồi”
Cuộc nói chuyện thầm thì của hai người vẫn đang tiếp diễn, nhưng bất tình lình bọn họ cảm nhận được một ánh mắt âm u dáng sợ đến cực điểm từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào.
Hai người vẫn đang thầm thì nói chuyện bị ánh mắt lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn trừng lên đến mức lập tức câm miệng lại Bởi vì ánh mắt của người đàn ông kia quả thực quá đáng sợ rồi, hai người bọn họ hoảng loạn đóng lại cửa phòng, rồi xám ngoét quay về phòng bệnh.
Nhưng bọn họ lại không hề biết rằng, từng câu từng chữ mà bọn họ vừa nói ra đều vô cùng rõ ràng mà lọt vào tai của Lệ Hữu Tuấn, rồi cứ vang vọng lại không ngừng bên tai anh: Mổ đẻ, xuất huyết nhiều, nhà tang lễ Từng chữ từng chữ như đang chém lên trái tim anh.
Rõ ràng chỉ còn đoạn đường mười mấy mét nữa, nhưng dường như Lệ Hữu Tuấn phải tốn hết sức lực của cả đời để đi đến.
Khó khăn lắm mới bước đến được trước cửa phòng phẫu thuật, toàn thân anh trở nên cứng đờ, gần như đã dùng hết sức lực, anh mới đẩy được cửa phòng phẫu thuật ra.
Cửa phòng vừa mở ra, bên trong bỗng chốc bốc lên mùi máu tanh nồng nặc như bổ vào mặ Lệ Hữu Tuấn cứ cứng nhắc như vậy mà đứng ở trước cửa phòng, thậm chí anh còn không có dũng khí để bước vào bên trong nữa rồi.
Cũng chính ngay lúc này, đột nhiên có hai y tá bước đến, bọn họ dường như cũng bị Lệ Hữu Tuấn đang đứng ngoài cửa dọa sợ: “Thưa anh, nơi này là phòng phẫu thuật, anh không được vào đâi Lệ Hữu Tuấn há há miệng, giống như muốn nói chuyện, nhưng cổ họng anh lại như bị người ta dùng sức hung hăng bóp nghẹn lại, hoàn toàn không có cách nào nói ra được.
Hai cô y tá nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng của Lệ Hữu Tuấn, mới đột nhiên phản ứng lại “Anh… không phải anh là chồng của sản phụ lúc nãy đấy chứ? Tên của sản phụ là Tô Kim Thư”
Lệ Hữu Tuấn vô cùng cứng ngắc mà gật gật đầu.
Lúc này, trên mặt của y tá vừa nói chuyện lộ ra một biểu cảm rất có l “Tôi biết chuyện này khiến anh rất khó có thể chấp nhận được, nhưng tôi không thể không thông báo với anh, vừa rồi sản phụ không biết đã chịu sự kích th1ch gì, vết thương mới khâu sau phẫu thuật còn chưa hoàn thành, cô ấy đã điên cuồng bò dậy, sau đó một mình chạy ra khỏi phòng phẫu thuật. Khi chúng tôi phát hiện được cô ấy, cô ấy đã ngã trên hàng lang… cô ấy vừa được cảnh sát đưa đi rồi, nếu anh đến nhanh hơn một chút nữa thì có lẽ còn có thể..
Bỗng “ầm một tiếng rất to, cửa phòng phẫu thuật bị người ta đập lên Hai người y tá còn chưa phản ứng lại kịp, thì thấy người đàn ông trước mặt đã biến mất như một con gió rồi.
Bọn họ lắc đầu một cách bất lực, vừa rồi bọn họ nói quả thực có hơi uyến chuyển, dù sao thì trước khi sản phụ đó được cảnh sát đưa đi đã ngừng thở rồi.