MỘT THAI SONG BẢO: TỔNG TÀI DADDY PHẢI PHẤN ĐẤU

Chương 921

Nhưng chỉ cần nghiêm túc cẩn thận quan sát một chút, là có thể phát hiện ra cứ cách hơn mười mét là có có một vệ sĩ vạm vỡ đóng quân ở bốn phía lâu đài.

Mà bên trong lâu đài, có hai mươi người hầu gái luôn túc trực ở đó, một số người sẽ đặc biệt chịu trách nhiệm về việc cắt tỉa hoa lá và cây cối, một số người thì chuyên làm vệ sinh và chuyên phụ trách nấu ăn.

€ó thể nói là cái gì cần có như ăn, mặc, ở, đi lại đều có, được sống trong một tòa lâu đài đẹp như tranh vẽ như vậy thì đây quả là một điều vô cùng hạnh phúc.

Nhưng là, đây lại là hình phạt dã man nhất dành cho người phụ nữ bị giam lỏng trong phòng ngủ ở trên tầng hai của tòa lâu đài.

Người phụ nữ kia mặc bộ váy dài cao quý.

nhất, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang trên bờ vai, lúc này cả người cô ấy đang co rúc ở trên giường rộng lớn, trên khuôn mặt nhỏ nanh thuần khiết không tỳ vết kia tràn đầy vẻ phòng bị và hoảng sợ.

“Cạch cạch.

Sau khi một âm thanh giòn giã vang lên, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ông Hồng mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi vào từ bên ngoài, ông vô cùng lễ phép nhìn về phía người phụ nữ trên giường, vẫn duy trì khoảng cách xa cùng cô ấy, với thái độ hết sức cung kính: “Cô Tô, nên ăn cơm.”

Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn chằm chăm ông Hồng, nhếch miệng lên rồi cười nhạt: “Ông Hồng, lẽ nào ông cho rằng đến lúc này, tôi vẫn có thể nuốt trôi cơm mấy người làm sao?”

Ông Hồng biết ít nhiều gì Tô Kim Thư cũng đang bực bội, ông cũng không quan tâm giọng điệu của Tô Kim Thư tồi tệ như thế nào, mà trên gương mặt đó vẫn nở nụ cười hiền lành vô cùng: “Cô Tô, xin cô bình tĩnh chớ nóng, từ khi cô tới nơi này thì sẽ không yên lành ăn xong một bữa cơm. Coi như cô không suy nghĩ cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho con trong bụng chứ”

Nói xong lời này xon, ông Hồng vỗ tay một cái. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngay sau đó có bảy tám người làm nữ nối đuôi nhau mà vào, bưng cơm nước đã chuẩn bị xong lên trên bàn gần mép giường.

Trên đó bày nào là yến sào, vây cá mập, và các loại thuốc bổ thuốc quý, có thể nói là cực kỳ xa xỈ.

Nhưng khi Tô Kim Thư nhìn thấy hết thảy, thì chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.

Bây giờ, trong lòng Tô Kim Thư chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó chính là nhất định phải tìm cách rời khỏi nơi này!

Tô Kim Thư không do dự trong chốc lát, trực tiếp đứng lên, hất hết toàn bộ đồ ăn vừa mới trưng bày trên bàn ra mặt đ: Tôi nói tôi phải rời khỏi nơi này, mấy người không có bất kỳ tư cách gì giam lỏng tôi!”

Chỉ nghe thấy tiếng “âm ầm ầm giòn vang, động tác của Tô Kim Thư đã làm toàn bộ nguyên liệu nấu ăn phong phú mà trân quý đầy bàn rơi trên mặt đất.

Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại một đống hỗn độn.

Chỉ là những người giúp việc kia tựa hồ đã được huấn luyện đặc biệt, cho nên họ vốn không lộ ra phản ứng giật mình gì.

Dưới cái nhìn của ông Hồng, họ ngoan ngoãn bước tới, trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, họ đã dọn dẹp hết đống bừa bộn trong phòng.

Ông Hồng không hề nóng nảy: “Chuẩn bị một phần khác”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi