MỘT THAI TAM BẢO: QUỶ VƯƠNG DADDY, QUÁ HUNG MÃNH



Tiếng nói Khuynh Thành vừa dứt, tim Hạ Tử Thường liền nhảy thịch một cái, dở khóc dở cười.

Nàng làm sao có một đứa con trai lớn như vậy?
Sức tưởng tượng của tiểu nha đầu này cũng quá dọa người rồi.

Bất quá, sau khi nghe Khuynh Thành nhắc nhở, nàng cũng phát hiện.

Nam nhân áo đỏ này, dáng dấp thực sự có mấy phần tương tự ba bánh bao nhỏ.

“Khuynh Thành, hắn không thể nào là con trai của mẫu thân được!” Thanh Mặc bất đắt dĩ nhìn Khuynh Thành nói.

Nha đầu ngốc này, mẫu thân tuổi tác mới bao lớn, làm sao có con trai lớn như vậy được.

Vân Dục cũng là một mặt tràn đầy bất đắc dĩ cưng chìu nhìn Khuynh Thành, tiểu muội này của hắn cũng thật quá đơn thuần a.

“Mẫu thân, mau cứu Tiên tử ca ca này đi a.


” Khuynh Thành hai mắt sáng lên nhìn nam nhân áo đỏ trước mặt, chỉ thiếu chút nữa đi lên trước gương mặt tuấn tú không khuyết điểm của hắn mà bẹp một ngụm.

Người đẹp mắt như vậy, ngã bệnh vẫn đẹp a.

“Khuynh Thành! ” Có chút không chịu nổi khẩu khí nũng nịu của con gái, Hạ Tử Thường bất đắc dĩ kêu lên.

“Thiện ý nhắc nhở, người này thân phận không phải tầm thường, nếu túc chủ cứu hắn một mạng, hệ thống sẽ ban thưởng năm mươi tích phân”
Trong đầu chợt vang lên âm thanh của hệ thống cầm đồ Tam Giới.

Thân thể Hạ Tử Thường thoáng chấn động.

Năm mươi tích phân!
Cái này dụ hoặc quá lớn!
Hệ thống này, cứ thế mà dụ hoặc nàng, thật tốt a!
“Mẫu thân! ” Tại thời điểm Hạ Tử Thường do dự, Khuynh Thành hướng nàng đi tới, ôm lấy bắp đùi nàng, khuôn mặt nhỏ trên đùi nàng cọ qua cọ lại, “mẫu thân, mẫu thân a, chúng ta liền cứu Tiên tử ca ca đi, có được hay không vậy! ~”
Âm thanh nũng nịu, như muốn tan thành nước.

Hạ Tử Thường cúi đầu nhìn Khuynh Thành, cô bé cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn nàng.

Cặp mắt to ướt nhẹp giống nai con kia viết đầy mong đợi và khao khát, làm cho người không đành lòng cự tuyệt.

“Mẫu thân, nếu không thì, chúng ta coi như làm việc thiện đi.

” Nhất thời không chống cự được sự nũng nịu của Khuynh Thành, Thanh Mặc thấp giọng nói.

Cậu đại khái cũng có thể đoán được, hồng y nam tử kia thân phận không đơn giản, cức hắn có thể sẽ chọc tới một chút phiền toái.

Nhưng mà thấy chết không cứu, thật sự khiến cho lòng người khó chịu.

“Đúng vậy đó.


Mẫu thân, con đi mời Lý lang trung đến xem hắn một chút đi, lần trước con giúp Lý lang trung quét nhà dọn vệ sinh, Lý lang trung nói nếu nhà chúng ta có ai không thoải mái, ông ấy có thể miễn phí chữa bệnh cho chúng ta.

” Vân Dục cũng nói tiếp.

Bị ba cái bánh bao nhỏ đồng loạt nhìn ánh mắt mong đợi tấn công, Hạ Tử Thường mềm lòng rối tinh rối mù.

Bất đắc dĩ thở dài, nàng hướng Thanh Mặc nói, “Mặc nhi, con đi phòng bếp mang nước nóng bưng tới đây.

Mẫu thân trước tiên đem hắn đưa tới phòng đã.


Khuynh Thành thấy Hạ Tử Thường cuối cùng cũng đáp ứng, vui vẻ ra mặt, nói “mẫu thân, Khuynh Thành giúp người đưa tiên tử ca ca vào phòng!”
Hạ Tử Thường lắc đầu, vừa định nói con đứng yên đó, đã thấy Khuynh Thành cười một phát bắt được cánh tay kia của Hồng y nam tử, liền hướng trong phòng kéo đi.

Cái dáng vẻ nhẹ nhõm không phí sức kia, nhìn qua giống như là kéo một con búp be vải lớn.

“Mẫu thân, Khuynh Thành khí lực luôn luôn rất lớn.

” Thanh Mặc thấy Hạ Tử Thường kinh ngạc trợn tròn mắt, liền nhỏ giọng hướng nàng nói một câu.

“Mẫu thân, con đi mời Lý lang trung tới.

” Vân Dục hướng Hạ Tử Thường nói.


“Không cần, Vân nhi, con đi phòng bếp giúp Mặc nhi bưng nước tới.

” Hạ Tử Thường nói xong, liền quay người vào nhà.

Vân Dục như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn bóng lưng Hạ Tử Thường.

“Vân đệ, mẫu thân trở nên không giống trước kia, ca cảm thấy đây là chuyện tốt.

Chúng ta cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều, về sau hãy ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, đệ cảm thấy thế nào?” Thanh Mặc nói.

Vân Dục trầm mặt gật đầu một cái.

Không thể phủ nhận, cậu, càng ưa thích mẫu thân bây giờ nhiều hơn một chút.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi