MỘT THAI TAM BẢO: QUỶ VƯƠNG DADDY, QUÁ HUNG MÃNH



Hạ Tử Thường âm thầm trong lòng cho cậu một cái Like.

Xem ra việc đem bạc giao cho Mặc nhi quản lý, là đúng.

Nàng chính là người tiêu tiền như nước, mua đồ trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới trả giá.

Vải vóc này không tệ, sáu bộ quần áo vừa vặn bỏ ra ba lượng bạc, Hạ Tử Thường tuyệt không đau lòng, ngược lại là Thanh Mặc vẫn có một chút đau lòng.

Cậu cũng muốn Hạ Tử Thường tự mua cho mình một bộ, Hạ Tử Thường cự tuyệt, nàng muốn cải thiện việc ăn mặc cho bọn nhỏ trước, sau đó mới suy nghĩ tới mình.

Từ trong tiệm may đi ra, Thanh Mặc cố ý liếc mắt nhìn bộ váy dài của nữ được treo ở vị trí dễ thấy nhất trong cửa hàng.

Bộ váy màu trắng kiểu dáng đơn giản, lại lộ ra một cỗ khí chất ưu nhã, cảm giác rất khí chất.

Xem ra là có giá trị không nhỏ.

Mẫu thân mặc vào bộ váy trắng kia, khẳng định là so với tiên nữ còn đẹp hơn.

Thanh Mặc trong lòng suy nghĩ, giống như là đã quyết định một loại quyết tâm nào đó, nặng nề bóp bóp nắm tay.

Thời gian nhoáng cái đã đến giữa trưa.

Lo lắng hai đứa nhỏ ở nhà sẽ bị đói, Hạ Tử Thường nhanh chóng mua một chút điểm tâm ngọt, bao gồm món kẹo đậu phộng mà ba đứa nhỏ thích, sau đó lại mua mười cái bánh bao thịt.


Tại đầu đường tùy thời đều có xe bò chờ lấy, đem theo những món đã mua, Hạ Tử Thường mang theo Thanh Mặc tìm một chiếc xe bò, lên xe về nhà.

Trên đường, Hạ Tử Thường cùng Thanh Mặc ăn bốn cái bánh bao, chừa lại sáu cái, dùng vải bông sạch sẽ gói lại, đặt vào giỏ xách, mang về cho Vân Dục cùng Khuynh Thành ăn.

Còn Hồng y nam tử kia, Hạ Tử Thường không xác định được khi nào hắn sẽ tỉnh lại.

Nàng nghĩ, chờ tên nam nhân kia tỉnh lại, sẽ bảo hắn nhanh chóng rời khỏi nhà nàng.

Nam nhân kia cho nàng một cảm giác rất nguy hiểm không đơn giản, nàng một khắc cũng không muốn lưu giữ hắn.

Lại nói một nơi khác.

Ngay khi Hạ Tử Thường cùng Thanh Mặc đi ra ngoài, Khuynh Thành liền dứt khoát dời cái bàn nhỏ, ngồi ở bên cạnh hồng y nam tử đang hôn mê.

Vân Dục thế nhưng cũng xách ghế đẩu ngồi ở của chính, một bên có thể trông coi Khuynh Thành ở trong phòng, một bên khác, nếu mẫu thân trở về, cậu cũng có thể một mắt trông thấy.

Hai tay nâng má, cặp mắt to tựa nho đen của Khuynh Thành, không nháy một cái nhìn chằm chằm hồng y nam tử, nhìn thế nào cũng cảm thấy, dáng vẻ người này thật là đẹp mắt a.

Đơn giản giống như là tiên tử đi ra từ trong tranh.

Vân ca ca cùng Mặc ca ca dáng dấp cũng rất đẹp, ba người bọn họ dung mạo thật giống a.


Mặt của tiên tử ca ca xác định là thât, không phải vẻ lên sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, tiểu Khuynh Thành nhịn không được vươn tay ra, muốn kiểm tra mặt của hồng y nam tử.

Lạch cạch
Bàn tay nhỏ của bé ở giữa không trung, bị một bàn tay to lớn vững vàng bắt được.

Nam nhân vốn dĩ đang nhắm mắt, chậm rãi mở mắt ra.

Cặp mắt hẹp dài đen như mực, dường như chứa đựng đêm tối vô tận, thâm thúy đến mức có thể đem linh hồn con người hút đi.

Một đôi mắt tốt như vậy, lại chứa đầy sự lãnh khốc, làm người nhìn mà phát khiếp.

Tiểu Khuynh Thành không nghĩ tới nam nhân này sẽ mở mắt, sợ hết hồn, trợn tròn hai mắt.

Vốn chỉ là muốn xem kẻ nào chán sống lại muốn sờ hắn, Hiên Viên Dạ Lan cũng không nghĩ đến sau khi mở mắt sẽ thấy một cô bé khả ái như vậy, cũng ngây ngẩn cả người.

Không biết tại sao gương mặt đứa trẻ này nhìn qua có chút quen mắt.

Nhưng mà rốt cuộc nhìn quen mắt ở đâu, Hiên Viên Dạ Lan cũng không nói ra được.

Một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.

Khuynh Thành cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, nàng muốn sờ mặt của tiên tử ca ca, kết quả bị hắn bắt được.

Thật là xấu hổ ạ.

“Ngươi, ngươi đã tỉnh a?” Sau khi lấy lại tinh thần, Khuynh Thành đỏ khuôn mặt nhỏ nói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi