MỘT THAI TAM BẢO: QUỶ VƯƠNG DADDY, QUÁ HUNG MÃNH



“Tẩu tử, Lý đại ca không có nhà sao?” Hạ Tử Thường một bên ôm Khuynh Thành đi vào trong nhà, một bên cười hướng Ôn thị hỏi.

“Ở đây.

” Ôn thị thần sắc có chút mất tự nhiên, “bây giờ vừa vặn có bệnh nhân, phu quân ta đang chữa bệnh cho người ta, ngươi có muốn đi cùng ta vào phòng chờ một chút?”
“Có bệnh nhân à? Thẩm thẩm, ta đi giúp đỡ Lý đại thúc.

” Vân Dục nghe nói có bệnh nhân, ánh mắt lập tức sámg lên, nhanh chân hướng vào một gian phòng mà đi đến.

Lý gia trong nhà có tổng cộng bốn gian phòng, trong đó có một gian chính chuyên dùng để xem bệnh cho người ta.

Bình thường Vân Dục thường xuyên giúp Lý lang trung làm trợ thủ, Ôn thị chưa từng ngăn cản qua, thế nhưng lần này lại bắt bả vai Vân Dục.

“Vân nhi, đừng đi.


Đại cữu ngươi đang ở bên trong.


Đại cữu?
Vân Dục lập tức dừng bước, chuyển con mắt nhìn về phía Hạ Tử Thường.

Khuôn mặt nhỏ của Thanh Mặc đã lạnh thành khối băng, nắm đấm nghiến răng kêu két két vang dội.

Cậu không có quên, là ai hãm hại mang mẫu thân đi bán!
Nếu như không phải có đại cữu ngầm đồng ý, đại cửu thẩm của cậu như thế nào lại dám làm chuyện như vậy.

“Mẫu thân, có phải hay không mợ cũng ở nơi này?” Như đã trở thành ám ảnh, đại cữu thẩm Kim thị đích thị là một nữ nhân hung dữ chua ngoa, lúc nào cũng thích mắng chửi người, bé không thích đại cửu thẩm.

“Đúng vậy, đại cữu thẩm các ngươi cũng ở đây.

” Ôn thị nói, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hạ Tử Thường cùng ba đứa trẻ.

Sở dĩ Hạ Tử Thường bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không chỉ là bởi vì nàng chưa kết hôn mà có con, thật chất châm ngòi thổi gió không thiếu phần của Kim thị.

Một nữ nhân mang theo ba đứa trẻ sống qua ngày, ở trong đó có bao nhiêu gian khổ, Ôn thị cũng không dám nghĩ.

“Mẫu thân, hay là chúng ta ngày mai lại đến đi.

” Thanh Mặc hướng Hạ Tử Thường nói, cậu không muốn mẹ ruột mình lại bị cái lão bà Kim thị ác độc kia khi dễ.

Hạ Tử Thường cười nhạt một tiếng, “tại sao lại muốn ngày mai quay lại? Sự tình hôm nay hôm nay sẽ làm xong.



Tiếng nói của nàng vừa rơi xuống, một giọng nữ âm dương quái khí liền theo sát mà vang lên.

“Ây dô, ta còn tưởng là người nào đang nói chuyện đi? Nguyên lại lại là em chồng tốt của ta a.

” Cách đó không xa, rèm vải cửa phòng bị xốc lên từ bên trong, một thân ảnh mập mạp đi ra.

Ánh mắt của mấy người trong phòng, đều đồng loạt nhìn về hướng thân hình mập mạp kia.

Kim thị đại khái cao cỡ 1m58, nhìn không sai biệt lắm một trăm sáu mươi cân*, màu da cũng ngâm đen thô ráp, bởi vì thường xuyên làm việc đồng án, cho nên nhìn qua phá lệ rắn chắc.

*một trăm sáu mươi cân ~96kg, vì 1 cân trung quốc tầm 600gr.

Rõ ràng nhìn qua giống như một đô vật mạnh mẽ bản nữ, hết lần này tới lần khác đi đường còn lắc mông trái phải, bước đi loạng choạng.

Quá cay mắt.

Hạ Tử Thường mí mắt nhảy một cái.

Khuymh Thành ôm sát cổ Kim thị, phòng bị nhìn Kim thị.


Mỗi một lần mẫu thân nàng đều bị đại cữu mợ khi dễ, đại cữu mợ này cũng thật quá đáng ghét rồi.

Thanh Mặc cùng Vân Dục cũng không hẹn mà cùng đứng lên trước mặt Hạ Tử Thường, cái tư thế kia hiển nhiên là muốn bảo hộ nàng.

Cái động tác nhỏ này nhìn như khồn đáng kể , nhưng lại khiến Hạ Tử Thường trong lòng ấm áp.

Ôn thị thấy Kim thị cùng Hạ Tử Thường vẫn là chạm mặt, bất đắc dĩ thở dài.

Đại kháu đây chính là oan gia ngõ hẹp a.

“Tẩu tử, Hạ đại ca bên kia không cần người chiếu cố sao?” Ôn thị vừa nói, vừa hướng Hạ Tử Thường nháy mắt, ra hiệu nàng vào nhà trước đi.

Hạ Tử Thường từ trước tới này chưa bao giờ thắng được Kim thị, nên mỗi lần gặp phải Kim thị, đều là bị Kim thị dùng đủ loại từ ngữ khó nghe mắng cho máu chó đầy đầu, nếu nàng mà dám nói cãi lại, Kim thị liền sẽ càng quá đáng, trực tiếp động thủ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi